Hỏi xong, Lâm Dị liền cảm thấy hối hận, hấp tấp quá rồi.
Cậu vội vàng cúi đầu, ánh mắt cụp xuống nhìn đôi giày của Tần Châu, đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Lâm Dị nhất thời ngơ ngác, cậu muốn nhanh chóng tìm ra manh mối về mẹ mình thông qua lời nói của Tần Châu, nhưng cũng lo lắng Tần Châu sẽ phát hiện ra gì đó, cậu không biết bây giờ phải làm sao nữa.
Giống hệt thời điểm cha mẹ cậu đột ngột không có nhịp tim và không thể ăn cơm, cậu muốn đưa cha mẹ mình đi khám nhưng lại sợ rằng bác sĩ phán đoán rằng bọn họ đã tử vong.
Cảm giác phải lo trước lo sau, sợ rằng mình sẽ bước sai bước nào thực sự rất khó chịu.
Đỉnh đầu cậu hơi cúi xuống, cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Lâm Dị ngước mắt lên, Tần Châu đưa tay đặt lên đầu cậu, sau đó xoa nhẹ. Ngay tiếp theo, nỗi hoảng loạn trong lòng cũng dần dần dịu xuống theo động tác tay trên đầu.
"Đàn anh nói Thuấn Tức 170 là ai ạ?"
Lâm Dị vội vàng điều chỉnh cảm xúc: "Hình như em nghe nhầm tên."
Tần Châu cảm nhận được sự lo lắng của Lâm Dị, không vạch trần sự sốt ruột của Lâm Dị để hỏi rằng cậu nghe tên "Viên Viện" thành tên của ai.
"Viên Viện." Tần Châu lặp lại.
Dứt lời, ánh mắt hắn đảo qua đảo lại: "Chắc em không quen nhỉ?"
Lâm Dị nghe thấy bản thân thấp giọng "Ừm" một tiếng.
Sau đó cậu cảm thấy tiếng "ừm" này hơi bé, có lẽ là do chột dạ, vì vậy Lâm Dị bèn cao giọng nói: "Không quen biết."
Cậu lộ ra vẻ mặt "em thực sự nghe nhầm": "Tại sao đàn anh lại cho rằng Viên Viện là Thuấn Tức 170?"
Tần Châu nói cho Lâm Dị suy luận của mình, Lâm Dị chăm chú lắng nghe.
Lâm Dị không đồng tình với suy đoán chỉ dựa vào mái tóc mà cho rằng Thuấn Tức 170 là Viên Viện, ngày nay có rất nhiều con trai để tóc dài.Nhưng khi nghe đến phản ứng của "nó" khi Tần Châu thử nói ra câu kết luận "Thuấn Tức 170 là Viên Viện", trong lòng Lâm Dị trở nên hoảng loạn, Thuấn Tức 170 thực sự có thể là Viên Viện.
Thế nhưng có một điều.
Lâm Dị còn chưa kịp nói gì, Tần Châu đã nói trước: "Theo ghi chép của hội sinh viên, Viên Viện từng là phó chủ tịch."
Lâm Dị gật đầu.
Thực ra cậu biết, cũng đoán được Tần Châu muốn nói gì.
Quả nhiên.
"Tôi sẽ không nói quá sâu về chức trách của hội sinh viên." Tần Châu nói: "Nhưng thoạt nhìn, có vẻ Thuấn Tức 170 đang giúp đỡ quái vật 4-4."
Chỗ này có mâu thuẫn.
Có thể trở thành phó chủ tịch hội sinh viên không có nghĩa là cứ có năng lực xuất chúng thì được làm, năng lực chỉ giúp bản thân có tư cách trở thành phó chủ tịch, còn lại phải dựa vào phiếu bầu của người khác, tức là sự chấp thuận của mọi người, bao gồm cả thành viên cốt cán của hội sinh viên.
Viên Viện có thể trở thành phó chủ tịch, tất nhiên là do đại đa số mọi người đều đồng thuận. Nhưng Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên thì lại khác, nếu Viên Viện không đặt trách nhiệm của hội sinh viên trong lòng, cô sẽ không bao giờ được mọi người công nhận.
Mà ở trong vài đoạn thời gian hồi tưởng, sự xuất hiện của Thuấn Tức 170 đã dẫn dắt người tham gia vi phạm quy tắc tử vong.
Giống kiểu người tốt làm việc xấu vậy.
Mâu thuẫn nằm ở đây.
Tần Châu đưa ra hai giả thuyết về mâu thuẫn "người tốt làm việc xấu" này, hắn chia sẻ với Lâm Dị: "Một, Viên Viện đã gặp phải chuyện gì đó trong Thế giới Quy tắc 4-4 khiến cô hắc hoá."
Điều này rất có khả năng, giống như trong Thế giới Quy tắc 7-7, Từ Hạ Tri vì mạng sống và vì để cho quy tắc tử vong không tăng thêm, cho nên đã di chuyển tủ quần áo trong phòng Lâm Dị sang phòng anh ta.
Rất có thể Viên Viện đã bị bạn bè đâm sau lưng, dẫn đến niềm tin trong cô thay đổi.
Lâm Dị: "Ừm."
Tần Châu tiếp tục nói: "Hai, Viên Viện có thể đã trở thành quái vật, tuy nói quái vật sinh ra từ cái ác, nhưng không có gì để đảm bảo điều này, bởi gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Cô ấy đã ở trong Thế giới Quy tắc 4-4 lâu như vậy, cũng chẳng biết là có bị quái vật hoá hay không."
Trong lòng Lâm Dị thắt lại: "Người tham gia cũng có thể trở thành quái vật sao?"
Trước giờ cậu chưa từng nghe tới điều này.
Tần Châu nói: "Không biết."
Lâm Dị chậm rãi gật đầu, cậu hiểu ý của Tần Châu.
Viên Viện rất đặc biệt, Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên đã tồn tại lâu như vậy, xét theo thông tin được hội sinh viên ghi lại thì chỉ có thi thể của Viên Viện là biến mất.
Có thể trong thời gian biến mất, cô đã ở lại trong Thế giới Quy tắc 4-4, sau khi ở trong Thế giới Quy tắc 4-4 một khoảng thời gian dài như vậy, rất có khả năng cô đã bị quái vật ảnh hưởng và trở thành quái vật.
Dù sao, bọn họ không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh rằng con người ở Thế giới Quy tắc trong một thời gian dài sẽ không bị biến thành quái vật, vì không có bằng chứng nên Tần Châu chỉ có thể đưa ra giả thuyết "Viên Viện trở thành quái vật".
"Nhóc thiên tài."
Cho Lâm Dị năm giây để tiêu hóa, năm giây sau, Tần Châu mở miệng: "Em nghĩ sao?"
Lâm Dị sờ mũi nói: "Đàn anh, vẫn còn một khả năng khác."
"Ừm." Tần Châu: "Nói đi."
Lâm Dị ngập ngừng: "Thuấn Tức 170 ngoài mặt thì giống như đang dẫn dắt người tham gia vi phạm quy tắc tử vong, nhưng nhỡ đâu là do không kiểm soát được bản thân thì sao? Kiểu như cô ấy không khống chế được cơ thể mình, hoặc bị quái vật 4-4 đe doạ?"
Tần Châu nhìn cậu.
Lâm Dị không dám nhìn Tần Châu, cậu quay đầu đi. Trong tầm mắt, chàng trai tên thật là Sầm Tiềm trông giống hệt cậu hồi bé, không ngừng phá hủy tay vịn của ghế sofa, con dao bất cẩn được ném xuống bàn cà phê, không còn thấy bóng dáng đâu trong phòng khách nữa.
Lâm Dị lại nhìn kĩ hơn, có một cánh cửa đóng chặt, ánh sáng từ dưới cửa le lói ra ngoài, có vẻ Sầm Tiềm đã trở về phòng mình.
Lâm Dị mở miệng, nhưng lại nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng mà không nhìn Tần Châu: "Đàn anh, chúng ta vẫn chưa hoàn toàn nhìn thấy rõ khoảnh khắc Thuấn Tức 170 dẫn dắt người tham gia vi phạm quy tắc tử vong. Cũng có thể có khả năng, Thuấn Tức 170 vì một nguyên nhân không thể kháng cự, ngoài mặt là dẫn dẵt người tham gia vi phạm quy tắc, nhưng thực chất là đang giúp đỡ chúng ta."
Trong ấn tượng của Lâm Dị, mẹ cậu là một người rất dịu dàng.
Giả thuyết của cậu thực ra rất gượng ép, nhưng cậu không muốn đồng ý với hai giả thuyết của Tần Châu.
Lâm Dị cũng trích dẫn một số quan điểm để làm cho giả thuyết của mình có thể chấp nhận được: "Nếu mục đích của việc Thuấn Tức 170 xuất hiện trong thời gian hồi tưởng để dẫn dắt người tham gia vi phạm quy tắc tử vong, thì tại sao nó lại chỉ xảy ra trong thời gian hồi tưởng của "con mèo" và "thông cáo báo chí", còn những đoạn thời gian hồi tưởng khác thì lại biệt tăm? Hơn nữa đêm nay, nếu không có người chết thì sẽ xuất hiện thêm quy tắc tử vong thứ tư."
Sự xuất hiện của bốn quy tắc tử vong cho thấy không có ai chết trong ít nhất ba đêm, điều này trái ngược với việc Thuấn Tức 170 dẫn dắt người tham gia vi phạm quy tắc tử vong.
Nói xong, Lâm Dị mới quay đầu lại nhìn Tần Châu: "Nếu Viên Viện là phó chủ tịch hội sinh viên, năng lực của cô ấy chắc chắn không tệ. Chị Âu Oánh rất lợi hại, chị ấy đã kịp phản ứng lại trước một giây vào lúc chuẩn bị phục bàn quái vật 2-6. Mà Viên Viện đã biến mất mười năm, nếu Thuấn Tức 170 thực sự là cô, cô đã ở trong Thế giới Quy tắc 4-4 lâu như vậy, hẳn là phải nắm rõ nơi này chắc như lòng bàn tay. Không có lý gì lại để chúng ta an toàn vượt qua ba đêm như vậy."
Nói xong, Lâm Dị phát hiện Tần Châu vẫn luôn nhìn mình, vội vàng nói: "Đàn anh, em chỉ đứng ở một góc độ khác để phân tích, không có ý bắt bẻ anh."
Mặc dù phân tích của cậu đều là để bào chữa cho Viên Viện.
"Tôi biết mà." Tần Châu khẽ gật đầu, nói: "Có thể."
Lâm Dị hỏi: "Có thể gì ạ?"
Tần Châu nói: "Tiến vào thời gian hồi tưởng xem thử."
Quái vật 4-4 đã kể lại toàn bộ tuyến chính về Thế giới Quy tắc 4-4, nếu vào thời gian hồi tưởng, người mà bọn họ cần gặp chỉ có thể là Viên Viện.
Lâm Dị bỗng nhiên cảm thấy lo lắng.
Cậu có một linh cảm không hay về chuyện này.
- ---
Ê search tên truyện lên gg nó toàn ra mấy web reup gì gì, bựa v=))))