Sau khi cúp máy, "nó" nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bàn một hồi lâu.
Ánh đèn mờ mịt trong căn phòng khiến cho một nửa gương mặt của "nó" cũng bị bao phủ bởi bóng tối. Tuy rằng tuổi tác của "nó" chưa lớn, ngũ quan vẫn chưa trưởng thành, nhưng so với Lâm Dị hiện tại, trông "nó" sâu sắc hơn nhiều.
Thời gian như ngừng trôi, "nó" cũng theo đó mà trở thành một bức tượng đá, như thể muốn đứng ở chỗ này mãi vậy. Không biết "nó" đã đứng đó bao lâu, vào lúc Lâm Dị cảm thấy mệt mỏi do phải đứng thẳng lâu quá, "nó" cuối cùng cũng có phản ứng, sau đó xoay người chuẩn bị trở về phòng.
Reng reng reng——
Reng reng reng——
Ngay khi "nó" vừa bước được một bước, điện thoại bàn lại vang lên tiếng chuông, giọng nói của máy điện thoại đọc số di động gọi đến không chút cảm xúc: "13822——"
Lâm Dị nhớ rõ dãy số này, lúc nãy "nó" đưa tay bấm số cũng là dãy số này.
Trong tầm mắt, cả người "nó" sửng sốt, lập tức quay lại.
Khác với trạng thái khi bấm số trước đó, "nó" không hề do dự chút nào, thậm chí còn có thể coi là vui vẻ khi bắt máy.
"Mẹ--"
"Nó" mở miệng gọi một tiếng, nhưng vừa mới thốt ra âm tiết đầu tiên, nó đã bị giọng của người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại lấn át.
"Tiền chuyển vào thẻ của mày rồi đấy." Người phụ nữ nói: "Lát nữa kiểm tra xem tài khoản nhận được chưa."
Không đợi "nó" trả lời, người phụ nữ tiếp tục, trong giọng điệu có chút thiếu kiên nhẫn: "Bây giờ mày lớn rồi, mười mấy tuổi rồi, không còn là đứa nhóc mới vài tuổi nữa, hiểu chuyện một chút đi! Tình hình của tao ra sao, mày không biết à? Tao còn con gái phải nuôi. Nếu mày cứ tiếp tục tiêu tiền không kiểm soát như thế, tao không thể chăm sóc mày được nữa. Mày đi tìm cha mày cũng được, trở thành người như cha mày cũng chẳng sao, tao không quan tâm."
Vừa nghe thấy từ "cha", ánh mắt của Lâm Dị và Tần Châu nhìn "nó" căng hơn một chút.
Lúc "nó" nghe thấy từ "cha", mặt mày hoàn toàn xám xịt.
"Nó" không nói nữa nhưng cuộc gọi vẫn tiếp tục.
"Tao không có ý gì khác, chẳng qua bây giờ đang gặp chút khó khăn thôi, tiền tao cho đều là nhờ chú mày đấy. Nhà tao cũng chẳng giàu có gì, tao chăm sóc mày đến hiện tại là cố gắng lắm rồi đấy. Đổi là người khác á..."
Như thể là nói đến điều gì đó mơ hồ, người phụ nữ bỏ qua cái này, tiếp tục: "Bây giờ mày 13 tuổi, 13 tuổi phải không?"
"Nó" mở miệng: "14 tuổi."
"À." Người trong điện thoại hoàn toàn không quan tâm "nó" bao nhiêu tuổi, chỉ nói tiếp: "Những năm vừa rồi, tao có bao giờ trễ hay vắng mặt trong các khoản chi phí sinh hoạt hàng tháng của mày không?"
"Nó" không nói chuyện.
"Alo?""Ừm."
"Tao chuyển chi phí sinh hoạt hàng tháng vào thẻ của mày rất đúng hạn, tao cũng chẳng phàn nàn gì. Luật quy định tao phải cấp dưỡng cho mày cho đến lúc mày đủ 18 tuổi, tao số khổ, tao nhận. Nhưng tao xin mày biết thương xót cho tao một chút đi, tao không có nhiều tiền như vậy, cũng chẳng muốn cãi nhau với chú mày..."
Có lẽ là do thực sự không muốn nghe nữa và không thể nghe được nữa nên "nó" cuối cùng cũng lên tiếng: "Con hiểu rồi, sau này sẽ không liên lạc nữa."
Đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nói: "Là mày tự nói đấy nhé."
"Ừ." "Nó" co tay lại thành nắm đấm, vẻ mặt cực kỳ thâm trầm: "Con không làm phiền mẹ nữa, nhưng hôm nay-"
"Chúc mừng Ngày của Mẹ."
"Nó" giải thích lý do vì sao "nó" lại gọi điện thoại.
"Ngày gì?" Đầu bên kia điện thoại không nghe rõ.
"Nó" không có ý định lặp lại, chỉ nói: "Cô giáo nói hôm nay là ngày nghỉ, bài tập về nhà là hỏi thăm mẹ."
"À." Đầu bên kia điện thoại nói: "Vậy được, thế thôi."
"Còn có..."
"Nó" bình tĩnh nói trước khi điện thoại bị ngắt kết nối: "Con mang gen giống hắn, không có nghĩa con sẽ trở thành hắn."
Cuối cùng, cuộc gọi bị chính "nó" cắt đứt.
Sau khi cúp điện thoại, cả căn nhà trở nên yên tĩnh.
"Nó" không nhìn điện thoại nữa, quay người trở về phòng.
Nghĩ rằng "nó" không thể nhìn thấy bọn họ, Lâm Dị đang định đi theo để quan sát thì "nó" lại bước ra khỏi phòng, lần này "nó" đi ra cùng với một con dao trên tay.
Lúc Lâm Dị nhìn thấy con dao đó, đôi mắt cậu dán chặt vào nó.
Khi Thế giới Quy tắc 4-4 mở ra, nội dung trong mặt hồ ở trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên, con dao này chém vào tay vịn trên ghế sofa.
Lâm Dị nhìn thấy "nó" cầm con dao để trút giận, dùng lưỡi dao chém vào tay vịn trên ghế sofa.
Việc chém đó vẫn không làm "nó" nguôi giận, "nó" dùng mũi dao hung hăng đâm xuống hai nhát.
Nhìn dấu vết bị "nó" chém xước trên ghế sofa, hô hấp Lâm Dị càng thêm nặng nề.
Theo những gì cậu có thể nhớ, trên ghế sofa, trên ván cửa, trên mặt tường hay các đồ vật khác trong nhà đều có những vết xước do dao kéo gây ra, cậu luôn cho rằng chính mình khi còn nhỏ phá phách tạo thành, nhưng bây giờ thoạt nhìn thì có vẻ không phải vậy...
Lâm Dị nhịn không được quay đầu nhìn Tần Châu: "Đàn anh."
Tần Châu cũng quay đầu nhìn cậu, bắt gặp vẻ mặt hoảng sợ Lâm Dị, bèn hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Dị hít một hơi, hỏi: "Những gì quái vật trải qua là thật sao?"
Sợ Tần Châu không hiểu câu hỏi của mình, Lâm Dị đưa ra ví dụ: "Kiểu như Bình hoa Cô Nương trong Thế giới Quy tắc 7-7, ả váy đỏ trong Thế giới Quy tắc 2-6, viện trưởng Chu trong Thế giới Quy tắc 16-8, những gì họ trải qua đều là những chuyện xảy ra trong thế giới thực sao?
Cậu chăm chú nhìn Tần Châu, lo lắng siết chặt góc áo của mình.
Tần Châu không biết vì sao Lâm Dị lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng hắn nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cậu, không hỏi cậu lý do nữa mà chỉ gật đầu.
Là thật.
Không phải tất cả mọi người ở trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên đều bị giới hạn trong khuôn viên trường, ngoại trừ giảng viên và nhân viên có thể rời khỏi trường ngoài giờ làm việc, sinh viên cũng có thể rời khỏi trường vào những thời điểm cụ thể.
Chẳng hạn như kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè.
Sở dĩ Tần Châu có thể chặn người trên xe buýt vào trước ngày nhập học của sinh viên năm nhất là bởi lúc đó đang là kỳ nghỉ hè. Chỉ là rất ít sinh viên năm cuối sẵn sàng rời khỏi trường học trong kỳ nghỉ đông hè, dù sao cũng bị người thân bạn bè lãng quên, rời khỏi trường học thì chẳng còn nơi nào để đi hết.
Tuy nhiên, hội sinh viên sẽ tận dụng kỳ nghỉ đông hè để thực hiện một số công việc có thời hạn, ví dụ như đội tuần tra sẽ ra thế giới bên ngoài để tìm biện pháp thoát khỏi trường học, còn bộ phận nghiên cứu sẽ cố gắng tìm ra dấu vết tồn tại của quái vật trong thế giới thực dựa vào một ít manh mối.
Có thể họ không tìm thấy quá nhiều dấu vết, nhưng những dấu vết này đủ để chứng minh rằng quái vật trước khi trở thành quái vật là một người sống ở thế giới thực.
Nói cách khác, những chuyện mà Bình hoa Cô Nương, ả váy đỏ, viện trưởng Chu đã trải qua đều là những chuyện xảy ra trong thế giới thực.
Lâm Dị im lặng một lát, nhìn "nó" cào xước đồ đạc.
Cậu biết rất rõ, cậu và "nó" là hai cá thể riêng biệt.
Ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, trong lòng Lâm Dị chất đầy cảm xúc.
Nói thế nào nhỉ, nơi này giống nhà của "nó" hơn, bởi vì những vết xước này đều là dấu vết do "nó" để lại, cho nên có nghĩa Lâm Dị chỉ mượn nhà của "nó" để sống ở thế giới thực hơn mười mấy năm mà thôi.
Vào lần đầu tiên nhìn thấy nơi này, ý nghĩ ấy đã chợt loé lên trong đầu cậu, cho đến bây giờ Lâm Dị vẫn không biết trong cơ thể mình có "nó" hay là cậu chỉ đang mượn cơ thể của "nó".
Nhận thấy sắc mặt Lâm Dị trở nên khó coi, Tần Châu hơi cúi đầu nhìn cậu: "Sao vậy?"
Lâm Dị biết vẻ mặt của mình bây giờ nhất định rất khó coi, vì vậy mới kìm nén suy nghĩ của mình, bất đắc dĩ nói: "Cảm thấy hơi khó chịu ạ."
Tần Châu hỏi: "Khó chịu chỗ nào?"
Nhưng suy nghĩ cũng không dễ dàng kìm nén được, Lâm Dị chỉ vào đầu mình nói: "Đau bụng."
Đối với sự kỳ lạ của Lâm Dị, Tần Châu cũng không nói gì thêm, hắn từng bị quái vật 2-6 bám vào, mặc dù không nhớ những chuyện đã xảy ra trong Thế giới Quy tắc 2-6, nhưng hắn vẫn nhớ cảm giác khi bị quái vật bám vào người. Rất khó chịu. Cho dù đã rời khỏi Thế giới Quy tắc 2-6, cảm giác khó chịu vẫn tiếp tục, phải mất mấy ngày mới có thể hồi phục bình thường.
Hiện tại khoảng thời gian hồi tưởng này đã được mở ra, cũng đủ chứng minh nhân cách còn lại của Lâm Dị bị quái vật 4-4 chiếm hữu, có lẽ là vì lý do này mà Lâm Dị cảm thấy không khỏe.
Hắn kéo Lâm Dị lại, cho Lâm Dị ngồi trên ghế sofa, đưa tay xoa đầu cậu, an ủi nói: "Nhóc thiên tài, đợi tôi một chút nhé."
Nói xong, Tần Châu bắt đầu đi xung quanh phòng, bọn họ chỉ biết nếu bị đánh thức thì có thể rời khỏi thời gian hồi tưởng, nhưng nếu người tiến vào thời gian hồi tưởng muốn rời khỏi đây, bọn họ không biết phải dùng cách gì.
Tần Châu chỉ có thể nhìn quanh phòng xem có thể tìm được đường ra khỏi đây không.
Hắn vừa tìm kiếm vừa để ý Lâm Dị, thực ra trong đầu Tần Châu đã có suy đoán về tuyến chính thực sự của Thế giới Quy tắc 4-4 rồi.
Đại khái là một đứa trẻ bị cha mẹ coi như gánh nặng, là nạn nhân cuộc ly hôn của cha mẹ mình.
Kết hợp tính cách của Sầm Tiềm để bổ sung thêm vào tuyến chính là, cha cậu bé khả năng là một người có thanh danh bê bối, và có thể đã ngồi tù, mẹ cậu bé đã tái hôn và có một cô con gái, hàng tháng sẽ chu cấp cho cậu bé một ít chi phí sinh hoạt.
Nhưng điều cậu bé mong muốn rõ ràng không phải tiền sinh hoạt mà là tình yêu thương của mẹ.
Thế nhưng, mẹ cậu lại không cho cậu tình yêu như cậu mong muốn, qua cuộc điện thoại, Tần Châu chỉ thấy người mẹ này thiếu kiên nhẫn và chán ghét cậu bé mà thôi, thiếu kiên nhẫn là do bà lầm tưởng rằng cậu bé gọi điện để đòi tiền, chán ghét là vì cậu bé và cha cậu có gen giống nhau.
Đứa trẻ thiếu đi tình yêu thương, không có sự chăm sóc, dìu dắt của cha mẹ, cuối cùng nội tâm bị bao trùm bởi bóng tối, sinh ra quái vật 4-4.
Nếu là vậy thì xem ra, tuyến chính của Thế giới Quy tắc 4-4 không khó, khó khăn nằm ở chiêu bài thời gian hồi tưởng, việc những người tham gia trước đó không thể rời khỏi đây có lẽ là do họ không phát hiện ra "quá khứ" thực sự ẩn giấu trong thời gian hồi tưởng.
Tuy nhiên, tuyến chính của Thế giới Quy tắc 4-4 dù đơn giản đến đâu thì đây cũng chỉ là suy đoán, dựa trên thói quen của Tần Châu trong Thế giới Quy tắc, hắn vẫn sẽ tìm thêm manh mối để bổ sung, chẳng hạn như tên của cậu bé, liệu cha cậu có phải tội phạm hay không, sau khi cha mẹ ly hôn thì cậu sống như thế nào? Phải hoàn thiện những điều này thì mới tới trước mặt quái vật 4-4 phục bàn được.
Nhưng bây giờ Tần Châu không định lãng phí thời gian trong này nữa, Lâm Dị đang cảm thấy khó chịu.
Tìm kiếm khắp phòng, Tần Châu vẫn chưa tìm được cách thoát khỏi đây, khóe mắt thoáng thấy Lâm Dị đang cúi đầu, vẻ mặt rất khó chịu.
Tần Châu tạm thời dừng việc tìm kiếm, hắn vòng lại, muốn xem tình trạng của Lâm Dị.
"Nhóc thiên tài, em..."
Nói được nửa chừng, hắn đột ngột dừng lại.
Lâm Dị trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, quen thuộc là do đường nét khuôn mặt không hề thay đổi, nhưng xa lạ là vì sự lạnh lùng trong ánh mắt Lâm Dị. Nhưng đây không phải lần đầu tiên Tần Châu nhìn thấy Lâm Dị như vậy, lần trước ở Thế giới Quy tắc 16-8, Tần Châu cũng từng nhìn thấy Lâm Dị như vậy một lần rồi.
Theo như Lâm Dị giải thích, là đa nhân cách.