Editor: Mai
Lần đầu tiên Kỷ Nhiễm biết hóa ra bản thân có tính bao che khuyết điểm. Trước kia cô không có người cần che chở nên không hiểu cảm giác đó nhưng hiện tại người cô muốn che chở đang ở ngay trước mặt cô. Sự tức giận trong lòng căng tràn như muốn nổ tung.
Thẩm Chấp nhìn cô tức giận liền bật cười, ngũ quan cậu thiên kiểu lạnh lùng, bình thường không cười nhìn khó gần u buồn, giờ vì bật cười nên ngũ quan thả lỏng nhìn có nét láu lỉnh.
Kỷ Nhiễm xoa xoa mái tóc ngắn của cậu, chất tóc Thẩm Chấp khá tốt, sờ có cảm giác vô cùng trơn mượt.
Cô không nhịn được khẽ nói: “Nhiễm Nhiễm thương anh.”
Thẩm Chấp bị cô chọc cười, nhìn cô chăm chú.
Kỷ Nhiễm thấy cậu cười hơi cáu: “Anh cười gì?”
Cô thấy cậu cứ ngồi cười mãi không nhịn được bèn đưa tay ra muốn che mắt cậu lại, ai ngờ cô mới nâng tay lên Thẩm Chấp đã nắm lấy tay kéo cô vào lòng.
Mũi Kỷ Nhiễm đụng vào vai cậu, trên người cậu vẫn còn mùi thuốc lá nhàn nhạt.
“Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát.”
Giọng Thẩm Chấp mệt mỏi, Kỷ Nhiễm đau lòng vô cùng ừm nhẹ một tiếng. Cô vòng tay lên ôm cổ cậu, ghé sát vào người cậu.
Cực kỳ ngoan ngoãn để cậu ôm.
Trái tim Thẩm Chấp mềm nhũn.
Sao cô gái này lại nghe lời vậy cơ chứ.
Lúc Thẩm Chấp buông cô ra, nét mặt Kỷ Nhiễm nhìn cậu có chút tiếc hận làm Thẩm Chấp không hiểu sao bèn hỏi: “Nét mặt này của em là sao?”
“Em chỉ cảm thấy rất đáng tiếc.” Kỷ Nhiễm chậm rì rì nói.
Thẩm Chấp hơi kỳ quái nghiêng đầu qua: “Đáng tiếc chỗ nào?”
“Vốn dĩ hôm nay chúng ta hẹn hò mà.” Giọng Kỷ Nhiễm mềm mại, cũng không phải cố ý quyến rũ cậu mà do trời sinh giọng cô đã mềm mại ngọt ngào như vậy rồi.
Thẩm Chấp nghĩ đến chuyện họ hẹn nhau đi thư viện, nói ra đây quả thực là cuộc hẹn hò.
Cậu cụp mắt nghĩ ngợi, nhìn cực kỳ nghiêm túc.
Cũng bởi vì Thẩm Kỷ Minh đến đây làm cậu khó chịu nên đã bỏ qua chuyện hẹn hò với bạn gái tương lai của mình, đúng không lời chỉ lỗ.
Thẩm đại lão thi toán được điểm tuyệt đối cũng không phải dư danh, cậu biết cân nhắc.
Nghĩ vậy, bản thân cậu cũng thấy tiếc.
Cậu sát lại gần hơn nữa, khoảng cách hai người rất gần nhau, gần đến mức Kỷ Nhiễm cảm giác được trán cậu lướt qua trán cô, hơi thở ấm áp dồn dập vây quanh người cô, sau đó nghe giọng nói nỉ non từ cậu: “Nhiễm Nhiễm, anh hối hận rồi.”
Quả thật Thẩm Chấp hối hận rồi.
Năng lực hành động của cậu mạnh mẽ, hiểu được chuyện sửa chữa sai lầm kịp thời, từ trước đến nay chưa từng để mình thiệt thòi.Nếu cậu đã cảm thấy chuyện hôm nay sẽ làm bản thân tiếc nuối thì tất nhiên cậu không thể tiếp tục làm cho mình tổn thất thêm nữa.
Thế nên vài phút sau, cậu mặc áo khoác kéo Kỷ Nhiễm ra ngoài.
Hai người bắt xe tới nhà sách trung tâm thành phố, nhà sách nổi danh nhất ở thành phố B, nhà sách này không những lớn mà cách trang trí còn khá phong cách.
Dù trong nhà sách đông người vẫn yên tĩnh.
Mặc dù có người nói chuyện cũng nói rất nhỏ.
Mục tiêu của hai người đều nhất trí, tới đây để mua sách tham khảo. Tài liệu hướng dẫn trung học quả thực quá nhiều, hai người dễ dàng tìm được khá nhiều loại sách để trên kệ.
Hơn nữa những loại sách này chỉ có cậu không nghĩ tới chứ không có loại mà trong hiệu sách không có.
Kỷ Nhiễm luôn cảm thấy môn lí của mình vẫn ổn nhưng từ khi cô kiến thức được thành tích người bên cạnh thì cô quyết định phải cố gắng nỗ lực hết sức.
Thua, không thể chịu thua được.
Cho dù bạn trai mình thì cô cũng phải thi được thành tích để cậu tâm phục khẩu phục, cung kính nói câu bạn Kỷ Nhiễm thật lợi hại.
Vừa nghĩ đến đây khóe miệng Kỷ Nhiễm đã nở nụ cười.
Chạm vào đáy lòng.
Quả nhiên trường hợp đó mới làm người ta vui vẻ.
Kỷ Nhiễm hóa thân thành máy móc học tập không hề còn chút tình cảm nào, hoàn toàn không chú ý tới Thẩm Chấp chỉ cầm một cuốn sách hướng dẫn tùy tiện lật hai trang sau đó nhìn qua cô, đúng dịp nhìn thấy nụ cười mà cô không cách nào ngừng được kia.
Rất vui vẻ nhỉ.
Thẩm Chấp cứ nhích lại gần bên trái từng chút từng chút một, bờ vai hai người sát bên nhau.
Ngay từ đầu Kỷ Nhiễm luôn cúi đầu tham khảo tài liệu trong tay ra nên không chú ý tới, mãi đến khi cô thấy vai mình hơi nặng mới nghiêng đầu qua nhìn sang Thẩm Chấp bên cạnh.
Kết quả trong nháy mắt cô quay đầu đó vừa lúc thấy cô gái ở bên kia Thẩm Chấp đang quan sát hành động của cậu.
Kiểu như nhìn một cái rồi vội vàng cúi đầu xuống, còn nở nụ cười thẹn thùng nữa chứ.
Mười phần xuân tâm nhộn nhạo.
Ôi.
Kỷ Nhiễm không nhịn được trừng mắt với Thẩm Chấp, dám quyến rũ người khác.
Thẩm Chấp bị cô trừng không hiểu vì sao nên cũng quay đầu nhìn qua bên cạnh, chạm phải ánh mắt cô gái đang nhìn trộm cậu, đối phương bối rối bèn lấy sách tham khảo trong tay giơ lên che mặt.
Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp đồng thời nhìn cuốn sách bị giơ lên kia, im lặng không nói gì.
May mà đối phương không quấy rầy bọn họ, rất nhanh đã rời khỏi đó.
Sau khi người kia rời khỏi, Kỷ Nhiễm không muốn phản ứng lại Thẩm Chấp, mặc dù biết cậu không cố ý quyến rũ người khác nhưng khuôn mặt người này đúng trêu hoa ghẹo nguyệt mà.
Kiểu như đi đến đâu cũng có cô gái nhìn lén cậu.
Thẩm Chấp thấy nãy giờ cô không nói gì cũng không sốt ruột, cậu dịch bàn tay qua bên cạnh nắm tay cô.
Lúc đầu chỉ nắm ngón trỏ tinh tế thưởng thức, sau đó hình như cảm thấy chơi chưa đủ nên bắt đầu nhéo nhéo ngón tay cô.
Tuy đây không phải trường học nhưng khắp nơi trong nhà sách không hề thiếu những học sinh trung học, có cả bậc phụ huynh đi mua sách với con mình nữa.
Hành động len lén nắm ngón tay cô của Thẩm Chấp làm người ta có cảm giác thẹn thùng nói không nên lời.
Kỷ Nhiễm sợ bị người khác nhìn thấy.
Huống chi hôm nay là chủ nhật, ngộ nhỡ có học sinh Tứ Trung tâm huyết dâng trào tới dạo nhà sách này thì sao. Với sự nổi tiếng bây giờ của hai người ở Tứ Trung rất dễ bị nhận ra.
Giọng Kỷ Nhiễm vô cùng nhỏ: “Anh buông tay ra.”
Thẩm Chấp thấy cuối cùng cô đã phản ứng lại mình thì không những không buông tay ra mà còn vuốt vuốt ngón tay cô, cứ như đang vỗ về vậy, cậu ấm giọng nói: “Anh hỏi em một chuyện.”
Toàn bộ sự chú ý của Kỷ Nhiễm đều bị hành động nắm ngón tay thu hút, cơ hồ cô trả lời theo bản năng: “Cái gì?”
“Em từng học qua toán lớp sao?”
Thẩm Chấp nói rất thoải mái, như kiểu chỉ tùy tiện hỏi thôi.
Nhưng Kỷ Nhiễm lại như con mèo bị dẫm trúng đuôi, lập tức xù lông toàn thân lên kém chút đã nổi nóng.
Có ý gì?
Thẩm Chấp có ý gì?
Kỷ Nhiễm nhìn cậu chằm chằm, trong đầu đầy nghi vẫn, cho nên cậu đã học kiến thức lớp rồi, cậu hỏi cô vậy là có ý gì?
Nếu cô nói không chẳng phải đang gạt người à.
Nói ra quả thật Kỷ Nhiễm có lợi thế mà lại không thể vượt qua Thẩm Chấp, mất mặt thật. Mặc dù những kiến thức trung học kia đã qua rất nhiều năm nhưng dù sao cô cũng từng học kiến thức phổ thông này rồi còn học xong đại học nữa.
Chỉ cần cô ôn lại vậy chuyện lấy được thành tích cao quả thật quá dễ dàng.
Nhưng cho dù cô có lợi thế đều không thắng được Thẩm Chấp.
Đột nhiên, Kỷ Nhiễm cảm thấy bản thân mình quá mất mặt.
Cô kìm nén lại, nói: “Thẩm Chấp, anh đừng quá đáng.”
Thẩm Chấp không hiểu ra sao, cậu chỉ hỏi bạn gái tương lai mình xem có phải cô có thói quen chuẩn bị bài trước hay không thôi mà, sao lại thành quá đáng rồi?
Cậu chỉ muốn học chung với Kỷ Nhiễm thôi.
Chuyện cậu nói với Kiều Dư Cầu cũng không phải khoa trương, thật sự trong A người duy nhất có thể học tập cùng tiến bộ với cậu chỉ có mình Kỷ Nhiễm.
“Không phải em nói bây giờ chúng ta lấy học tập làm chủ, không phải em nói muốn học tập chung với anh à?”
Thẩm Chấp nghiêng đầu, môi ghé sát lại bên tai Kỷ Nhiễm nói. Cứ như đang thì thầm vậy, cả người cô đều bị hơi thở từ cậu vậy quanh.
Cùng học tập với cậu, Kỷ Nhiễm nghe cậu nói vậy liền động lòng.
Kỷ Nhiễm tính nói đồng ý nhưng nghĩ lại, cậu chỉ mới đề nghị mà mình đã đồng ý ngay lập tức có phải không rụt rè chút nào hay không.
Kỷ Nhiễm không ngừng nhắc nhở bản thân mình.
Con gái phải rụt rè.
Tối thiểu, trong lòng cô lặng lẽ cân nhắc, phải đợi cậu hỏi lần hai thì cô mới nên đồng ý.
Ai ngờ cô chờ rồi chờ nhưng người bên cạnh lại im lặng, kiểu như vấn đề này chỉ do cậu thuận miệng nhắc đến thôi, còn chuyện cô đồng ý hay không đồng ý không quan trọng.
Kỷ Nhiễm hơi giận, sao cậu có thể chỉ hỏi một lần thôi chứ, vậy chẳng phải bản thân cô rất mất mặt à.
Kỷ Nhiễm quay đầu nổi nóng nhìn cậu, ai ngờ mới nhìn qua đã thấy ý cười yếu ớt trong mắt cậu, mắt cậu thật sự rất đẹp nhìn cứ như biết nói.
Lúc cậu nhìn Kỷ Nhiễm, ánh mắt kia như đang nói, xem đi, anh biết ngay em không nhịn được mà.
Cuối cùng Kỷ Nhiễm bị cậu nhìn nên giận thật, túm tay cậu kéo tới môi mình, không nói lời nào cắn một miếng lên cổ tay cậu.
Không nặng không nhẹ.
Mức độ vừa đủ để lưu lại một vòng dấu răng.
Lúc cắn môi cô dán lên da tay cậu, rất mềm, nhìn như không phải đang cắn mà đang hôn tay cậu vậy, huống hồ cô cắn không đau chỉ hơi tê.
Kỷ Nhiễm cắn xong liền ném tay cậu ra.
Thiếu niên bên cạnh cố hết sức nhịn cười, nói: “Kỷ Nhiễm, em có muốn học tập cùng anh không?”
Trong lòng Kỷ Nhiễm đột nhiên lại hồi hộp.
Rõ ràng cậu nói hai chữ học tập nhưng giọng điệu dịu dàng triền miên kia như hàng ngàn sợi tơ quấn quít lòng cô, mỗi một chữ cậu nói ra đều khiến lòng cô rối tinh rối mù.
Học tập thì học tập, sao phải nói giống như đang cầu hôn vậy.
Giọng điệu nghe qua cứ như, Kỷ Nhiễm, em có muốn kết hôn cùng anh.
Chớp mắt Tết Nguyên Đán sắp tới, mùa đông ngày càng lạnh, cuộc sống lên lớp ngày càng khó khăn. Hầu như ngày nào Văn Thiển Hạ cũng đếm ngón tay, mỗi ngày đều hỏi một câu, lúc nào mới được nghỉ.
Mặc dù ngày nghỉ đông không dài như nghỉ hè nhưng mỗi năm chỉ có hai lần nghỉ dài hạn.
Có ai không mong chờ đâu.
Huống chi nghỉ đông có nghĩa sắp đến tết âm lịch, học sinh trung học vẫn đang trong thời kì được nhận tiền lì xì cho nên không ai từ chối nghỉ đông cả.
Thời gian này cuộc sống của Kỷ Nhiễm rất yên tĩnh.
Không biết có phải vì lớn tuổi mang thai hay không mà cứ ba ngày hai bữa Giang Lợi Khởi lại chạy tới bệnh viện. Thậm chí bà ta còn đặc biệt mời một giúp việc về để chăm sóc mình.
Mặc dù bề ngoài dì Triệu không dám nói gì nhưng cách làm này của Giang Lợi Khởi không thể nghi ngờ đang không tin trình độ chăm sóc người khác của dì Triệu.
Kỷ Nhiễm chẳng muốn nhìn bà ta lăn qua lăn lại.
Đối với đứa bé xuất hiện bất thình lình này, cô không mong chờ cũng không có ý xấu, chỉ coi đối phương như không tồn tại.
Mãi đến lúc vô tình nhìn thấy Giang Nghệ đã lâu không gặp trước cửa trường học.
Giữa trưa hôm đó, Kỷ Nhiễm với Văn Thiển Hạ đi khỏi trường đang tính tới phố ăn vặt đối diện. Ai ngờ mới tới ven đường đột nhiên có một chiếc xe thể thao gào rít từ đằng xa chạy tới.
Tiếng động cơ xe thể thao rất lớn khiến cho rất nhiều học sinh trong trường chú ý.
Ngay cả Văn Thiển Hạ cũng kéo Kỷ Nhiễm qua xem náo nhiệt, cô ấy nói: “Hai chiếc xe thể thao này đẹp thật.”
Kỷ Nhiễm gật đầu, tất nhiên, một chiếc Lamborghini một chiếc Ferrari, siêu xe sao không đẹp được.
Lúc xe thể thao dừng trước cửa trường rất nhiều bạn học không nhịn được nhìn về phía bên đó.
Kỷ Nhiễm không có hứng thú bèn kéo Văn Thiển Hạ đi, “Cậu đòi ăn cơm nhà Thiết Bản đúng không, nếu đi trễ sẽ không còn chỗ ngồi đâu.”
Bên cạnh trường mới mở một quán cơm Thiết Bản, bởi vì ăn ngon nên mỗi ngày đều đầy người.
Mặc dù Văn Thiển Hạ cảm thấy hai chiếc xe này rất đẹp nhưng mỹ thực vẫn thu hút cô ấy hơn nên kéo tay Kỷ Nhiễm đi về phía trước.
Còn người trong xe lại vô tình nhìn qua bên này.
Người ngồi bên ghế lái phụ nói: “Anh Việt, cô gái kia đẹp nhỉ?”
Người đàn ông lái xe để hai tay lên vô lăng cúi đầu gửi tin nhắn, nghe người bên cạnh nói vậy không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn qua.
Cô gái kia mới vừa đi ngang qua nên gã ta chỉ thấy thoáng một bên mặt. Còn thấy cả bóng dáng sau lưng.
Hình như không tệ.
“Mày xuống ngăn lại để tao nhìn thử.” Thẩm Việt giơ tay vỗ người bên cạnh.
Người đàn ông tóc vàng ngồi bên cạnh cười ha ha: “Anh Việt, động lòng à?”
“Động lòng mẹ mày, tao chưa thấy mặt nữa.” Thẩm Việt khó chịu nhìn qua tên kia.
Đang nói chuyện kính xe bên cạnh Thẩm Việt bị người khác khẽ gõ lên, gã ta nhìn qua rồi nở nụ cười mở cửa xe đi xuống đưa tay ôm hông người kia, nói: “Tới rồi.”
Giang Nghệ không ngờ ngay chỗ này gã cũng dám ôm mình, trước cửa có không ít học sinh nhìn qua bên này.
Cô ta không nhịn được mà nhéo eo gã, nói nhỏ: “Đừng như vậy, trường em học mà.”
“Sợ gì, trường học thì sao?” Thẩm Việt nhìn trường, khinh thường cười nhạo một tiếng, thản nhiên nói: “Nhà anh quyên biết bao nhiêu tiền cho cái trường này đấy, giáo viên nào không có mắt dám dạy dỗ em thì em nói cho anh biết, anh báo thù giúp em.”
Thẩm Việt nói câu này cũng chỉ khoe khoang thôi.
Nhưng chuyện gã nói nhà họ quyên không ít tiền cho trường cũng không được xem là khoác lác, bởi vì quả thật có thân thích nhà gã quyên đồ đạc cho trường.
Giang Nghệ hiếu kỳ nói: “Nhà anh còn quyên tiền cho trường em nữa hả?”
“Tới tới, lên xe rồi nói.” Thẩm Việt trực tiếp dẫn người qua bên ghế phụ.
Người đàn ông tóc vàng ngồi ghế phụ đã đi xuống qua xe khác. Lúc gã mở cửa xe cho Giang Nghệ lên thì Kỷ Nhiễm đang đứng bên kia chờ đèn xanh quay đầu nhìn lại.
Sở dĩ Kỷ Nhiễm quay đầu lại bởi vì Văn Thiển Hạ nghe thấy Giang Nghệ bị tên đàn ông ôm lên xe.
Cô ấy nhỏ giọng nói nhỏ bên tai Kỷ Nhiễm: “Giang Nghệ to gan thật, dám ôm ôm ấp ấp với đàn ông ngay tại trường. Tớ còn nghe nói có không ít nữ sinh lớp quen bạn trai ngoài trường.”
Lớp có không ít học sinh đều chuẩn bị đi trên con đường nghệ thuật nên bình thường không quá phí thời gian vào chuyện học tập, dù sao cho dù không thi đậu đại học cũng có thể xuất ngoại.
Huống chi không ít người trong nhà có quan hệ, một đống lớn học viện nghệ thuật chờ các cô ấy.
Văn Thiển Hạ nói Giang Nghệ nên tất nhiên Kỷ Nhiễm tò mò rồi.
Cô vừa quay đầu đúng lúc bị Thẩm Việt thấy.
Thẩm Việt ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm cô gái đứng cách đó không xa khiến người ta kinh diễm.
Thiếu nữ mười bảy tuổi, rõ ràng chỉ mặc mỗi bộ quần áo dầy mùa đông nhưng khuôn mặt kia lại xinh đẹp tinh xảo quá mức, mắt sáng môi hồng làn da trắng như đang khiêu vũ dưới ánh mặt trời, thanh thuần động lòng người giống như hoa hải đường đang nở rộ trên cành cây, khiến người ta vừa liếc mắt đã không thể nào rời đi.
Bộ dáng sững sờ của Thẩm Việt vừa vặn bị Giang Nghệ nhìn thấy.
Cô ta ngẩng đầu nhìn qua thấy thiếu nữ đang đứng kia bởi vì đèn xanh đã sáng nên chậm rãi đi lên trước, chỉ để lại một bóng lưng thẳng tắp.
Cho dù một bóng lưng cũng khiến Thẩm Việt không nỡ rời mắt.
Giang Nghệ vừa giận vừa tức, rõ ràng một giây trước người đàn ông này còn mình, kết quả một giây sau đã nhìn người khác ngây ngẩn rồi.
: Bản raw để dấu này vì nó là từ cấm nên Tấn Giang đã đổi thành
Huống chi người đó còn là Kỷ Nhiễm nữa.
Mặc dù cô ta không thấy mặt Kỷ Nhiễm nhưng chỉ một bóng lưng cũng đủ để cô ta nhận ra rồi.
Người hiểu bạn nhất vĩnh viễn là kẻ thù của bạn.
Vốn Giang Nghệ còn đang buồn bực chuyện Thẩm Việt nhìn chằm chằm Kỷ Nhiễm, nhưng thoáng chốc ánh mắt cô ta thay đổi, có một ý nghĩ từ trong đầu lướt qua.
Hôm giáng sinh cô ta đứng ngay dưới lầu.
Pháo hoa sáng rực tươi đẹp rồi còn cả máy bay không người lái trên trời cao nữa, cho dù đã qua rất lâu vẫn có người nhắc đến.
Mặc dù không ai thừa nhận nhưng tất cả mọi người đều mặc định đó là Thẩm Chấp.
Chỉ có cậu mới dám tùy ý làm bậy như vậy, cũng chỉ có cậu mới có thể mạnh tay như vậy.
Giang Nghệ thừa nhận cô ta ghen tị với Kỷ Nhiễm, bởi vì Kỷ Nhiễm có tất cả những thứ cô ta muốn nhưng vĩnh viễn đều không có được, thân phận con gái nhà họ Kỷ với cả sự yêu thích từ Thẩm Chấp nữa.
Những thứ đó cô ta luôn ao ước lại không bao giờ có được.
Nếu đã không chiếm được vậy cô ta sẽ hủy nó đi.
“Anh không theo đuổi được cô ta đâu.” Đột nhiên Giang Nghệ mở miệng.
Thẩm Việt nhìn cô ta, khóe môi Giang Nghệ nhếch lên, có chút đùa cợt: “Người ta là học trò ngoan, chắc chắc sẽ không yêu sớm.”
“Chắc chắn sẽ không?” Thẩm Việt nở nụ cười.
Nói thật, gã chưa từng thấy có nữ sinh nào mà gã không theo đuổi được.
Chỉ cần gã muốn nhất định sẽ có, cùng lắm xem gã có chịu bỏ tiền hay không thôi.
Nhưng cô gái này, trong đầu Thẩm Việt nhớ lại khuôn mặt một thoáng kinh hồng kia, cô đáng để bản thân gã tốn tâm tư…
Kinh Hồng [惊鸿] hai từ này đã từng xuất hiện trong bài “Lạc Thần phú” của Tào Thực, dùng để miêu tả vẻ đẹp của Lạc Thần:
Phiên nhược kinh hồng,
Uyển nhược du long.
Có nghĩa là: nhẹ nhàng như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay.
Một thoáng kinh hồng: để nói lên, dù chỉ một thoáng nhìn, nhưng lại để lại cảm xúc mãnh liệt. Chỉ một cái nhìn thoáng vội vàng, lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Cùng với câu này, còn có câu thành ngữ: “Phiên nhược kinh hồng” hoặc “Kinh hồng diễm ảnh” là để chỉ vẻ đẹp nhẹ nhàng, kiều diễm, vẻ đẹp khiến người ta phải kinh ngạc mà cảm thán.