Edit: Mai
Lúc Kỷ Nhiễm về nhà không ngờ trong nhà rất lộn xộn, trên lầu truyền đến tiếng than khóc, dì Triệu dì Tiền đứng dưới lầu dè dặt nhìn lên lầu.
“Sao thế?” Đương nhiên Kỷ Nhiễm nghe được tiếng khóc trên lầu của Giang Nghệ.
Dì Triệu thấy cô về, vội vàng khẽ nói: “Ông chủ muốn chuyển cô Giang tới trường ở.”
“Cái gì?” Kỷ Nhiễm mở to hai mắt, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn.
Cô vốn cho rằng Kỷ Khánh Lễ nói sẽ giải quyết mọi chuyện trong nhà chỉ là đang thuận miệng hò hét với cô thôi. Không ngờ ông hành động nhanh như vậy, muốn đưa Giang Nghệ tới trường ở.
Giang Lợi Khởi ở trong phòng dỗ dành Giang Nghệ, nhưng mặc kệ bà ta nói gì Giang Nghệ đều không nghe.
Cô ta dùng hai tay bịt lỗ tai lại, la lớn: “Mẹ bắt con ở ký túc xá chính là kêu con đi chết. Bây giờ trong trường có ai không biết chuyện cười của con, mấy người đó đều nói sau lưng rằng con là con riêng, nói con giả làm nhà giàu.”
Từ sau chuyện trộm lễ phục bị công khai địa vị trong lớp của Giang Nghệ không những bị rớt xuống ngàn trượng mà ngay cả những học sinh khác trong trường đều chê cười cô ta.
Vốn dĩ cô ta là thành viên câu lạc bộ múa.
Mấy cô gái trong cậu lạc bộ có ai không phải người có gia cảnh khá giả, Giang Nghệ ở đó không dễ được chú ý nhưng sau khi Giang Lợi Khởi trèo lên Kỷ Khánh Lễ cô ta có cảm giác như bản thân mình cũng vươn mình.
Kết quả bây giờ trong câu lạc bộ múa không ai muốn nói chuyện với cô ta.
Tâm trạng mỗi ngày đến trường còn khó chịu hơn so với viếng mồ mả.
Giang Lợi Khởi thở dài: “Mẹ nói để con tạm thời ở ký túc xá thôi. Chờ mẹ mang thai sẽ đón con về ngay lập tức. Mẹ nói được làm được, được chưa?”
Giang Nghệ ngẩng đầu thật mạnh nhìn bà ta: “Mang thai, mang thai, mẹ hiện thực một chút được không, mẹ bao nhiêu tuổi rồi chứ. Ngộ nhỡ mẹ không có thai thì sao, con phải luôn ở ngoài à?”
Giang Lợi Khởi bị cô ta nói không nói được lời nào.
Bà ta lắc đầu: “Không đâu, tuổi mẹ không lớn, sẽ không đâu.”
Bây giờ Giang Lợi Khởi mới hơn bốn mươi tuổi, bà ta đã tới bệnh viện kiểm tra cơ thể mình, bác sĩ nói cơ thể bà ta không vấn đề gì chỉ cần cố gắng là có thể có thai, khẳng định có thể sinh được con.
Giang Nghệ vẫn còn đang khóc nhưng mà Giang Lợi Khởi không còn biện pháp nào.
Hôm nay trước khi Kỷ Khánh Lễ rời khỏi nhà đã nói chuyện với bà ta, vốn dĩ Giang Lợi Khởi thấy vẻ mặt ông không tốt lắm còn tưởng rằng vì chuyện công ty, đang muốn mở miệng an ủi ông.
Nhưng Kỷ Khánh Lễ lại nhìn bà ta: “Em tới trường xem sơ qua rồi thu xếp cho Giang Nghệ ở ký túc xá đi.”
Toàn thân Giang Lợi Khởi cứng đờ, đầu ngón tay nắm chặt sofa, bà ta cố gắng không để giọng mình bị thay đổi vẫn tiếng nói nhỏ nhẹ mà Kỷ Khánh Lễ thích nhất như cũ.
Ông từng nói qua ông thích giọng bà ta nhất, vĩnh viễn đều nhẹ nhàng như ngọn gió xuân.
Không giống vợ trước của ông, mãi mãi đều cố chấp.
Bà ta nói: “Sao đột nhiên bắt Tiểu Nghệ ở ký túc xá, em biết trước đó con bé đã làm sai nhưng gần đây con bé rất ngoan, hơn nữa từ nhỏ con bé chưa từng rời khỏi em.”
Kỷ Khánh Lễ nhìn qua bà ta, khẽ nói: “Thành tích Nhiễm Nhiễm bị giảm quá nhiều.”
Giang Lợi Khởi chưa từng nghĩ đến vì lý do này, lúc trước cho dù Giang Nghệ trộm mặc lễ phục Kỷ Khánh Lễ đều không nói gì. Bà ta vốn tưởng rằng do Kỷ Khánh Lễ nể mặt bà ta nên bao dung Giang Nghệ.
Hiện giờ xem ra, có thể bởi vì Giang Nghệ chưa chạm đến điểm mấu chốt của Kỷ Khánh Lễ.
Giang Lợi Khởi cố gắng làm cho giọng mình càng điềm đạm đáng yêu: “Thành tích Nhiễm Nhiễm bị giảm có liên quan gì đến Tiểu Nghệ chứ, Giang Nghệ chưa từng quấy rầy Nhiễm Nhiễm học tập. Có lẽ do bản thân Nhiễm Nhiễm…”
“Căn bản em không hiểu.” Kỷ Khánh Lễ không kiên nhẫn ngắt lời bà ta.
Ông đưa tay vuốt áo mình, cho dù trên mặt thể hiện không kiên nhẫn nhưng vẫn cố nén lại, nói: “Mẹ Kỷ Nhiễm, vợ trước của anh, cô ấy rất coi trọng việc giáo dục Kỷ Nhiễm học tập. Lúc Nhiễm Nhiễm bị cô ấy quản, từ trước đến giờ chưa từng có lần nào thi không nằm trong top . Kết quả mới tới đây không bao lâu thành tích thi của con bé đã giảm hơn một nửa so với trước kia, nếu để Bùi Uyển biết được cô ấy sẽ vọt tới đây ngay lập tức.”
Kỷ Khánh Lễ chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể Bùi Uyển sẽ châm chọc khiêu khích ông đã cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Giang Lợi Khởi lau nước mắt trên má. Bà ta vội vàng lau đi, khẽ nói: “Khánh Lễ, anh có nghĩ tới chuyện có lẽ do Nhiễm Nhiễm cố ý…”
Cố ý thi điểm thấp.
Bọn họ đều biết điểm của Kỷ Nhiễm, thi toán được điểm mà tiếng anh có thể thi được điểm. Đây là chuyện không bình thường, cho nên Giang Lợi Khởi nghi ngờ do Kỷ Nhiễm cố ý thi lấy thành như vậy để trả thù Kỷ Khánh Lễ.
Kỷ Khánh Lễ nhìn bà ta: “Trọng điểm không phải con bé có cố ý hay không.”
Mà con bé không thích Giang Nghệ.
Quả thật Giang Nghệ đã chọc tới cô, về chuyện này Kỷ Khánh Lễ vẫn đứng về phía Kỷ Nhiễm, không có đạo lý vì một đứa con gái của vợ kế mà ông để con gái ruột mình bị uất ức.
Huống hồ không phải Kỷ Khánh Lễ không biết thành tích Giang Nghệ, Kỷ Nhiễm ở chung một mái nhà với nó không tốt.
Cả người Giang Lợi Khởi run lên nhưng bà ta không thể cãi nhau với Kỷ Khánh Lễ được, không thể ầm ĩ với ông, ngay cả nói lớn tiếng cũng không được. Bà ta là cây hoa tầm gởi phụ thuộc vào Kỷ Khánh Lễ.
Kỷ Khánh Lễ không thích người mạnh mẽ như Bùi Uyển, bởi vì Bùi Uyển có vốn gốc không cần ông thích hay không thích.
Nhưng nếu Giang Lợi Khởi rời khỏi ông thì chỉ là giáo viên dạy múa bình thường, không thể duy trì cuộc sống giàu có như bây giờ.
Thậm chí ngay cả chuyện để Giang Nghệ ở trong ngôi nhà này bà ta cũng không có biện pháp quyết định.
Giang Lợi Khởi không nhịn được rơi lệ: “Khánh Lễ, trước khi kết hôn em đã bảo đảm với Giang Nghệ dù lúc nào cũng không bỏ rơi con bé. Bây giờ đột nhiên anh bắt con bé dọn vào ở ký túc xá, trong lòng con bé sẽ rất khổ sở.”
“Chỉ ở ký túc xá trong trường thôi mà anh không nói không cho con bé về, chủ nhật vẫn có thể ở nhà. Bây giờ có nhiều người ở ký túc xá như vậy, chẳng lẽ cả đám đó đều muốn sống muốn chết à.” Kỷ Khánh Lễ có chút không kiên nhẫn.
Giang Lợi Khởi còn muốn nói gì đó.
Kỷ Khánh Lễ dơ tay, nói nặng: “Chuyện này cứ quyết định như vậy, em nói chuyện với Giang Nghệ đi.”
Trước khi đi, ông vẫn nói: “Nếu nó ngoan ngoãn nghe lời vào ở ký túc xá anh sẽ cho phí sinh hoạt, không phải nó nói muốn thi học viện điện ảnh à, đến lúc đó anh sẽ lo liệu dùm nó.”
Lúc này Giang Lợi Khởi không thể nói gì nữa.
Nếu bà ta còn nói nữa chính là không hiểu chuyện.
…
Giang Nghệ thấy nãy giờ Giang Lợi Khởi không nói gì, tức giận không chỗ phát tiết, quát: “Mẹ, mẹ đừng có hèn nhát như vậy được không, ngay cả hai bảo mẫu mà mẹ cũng không dám đuổi. Vị trí bà chủ nhà họ Kỷ còn ý nghĩa gì nữa?”
Sau khi Giang Lợi Khởi về cô ta liền mách chuyện trong bếp lần trước.
Nhưng Giang Lợi Khởi chỉ kêu cô ta không được gây chuyện nữa.
Thấy đến lúc này rồi cô ta vẫn còn la to không bỏ, rốt cục Giang Lợi Khởi không nhịn được nữa, trách mắng: “Giang Nghệ, xem ra mẹ quá dung túng cho con khiến con không biết trời cao đất rộng là gì. Đúng vậy, đuổi hai bảo mẫu rất dễ nhưng sao con không nghĩ tới chuyện đến lúc đó chú Kỷ sẽ nghĩ mẹ như thế nào? Anh ấy sẽ cảm thấy mẹ là người không có sự khoan dung với người làm.”
“Còn con nữa, mẹ đã sớm nói con không được trêu chọc Kỷ Nhiễm mà con cứ làm. Lần này chỉ vì con bé thi không tốt thôi chú Kỷ đã đuổi con tới ký túc xá ở rồi. May mà anh còn áy náy đối với con nên đã bảo đảm với mẹ nhất định sẽ sắp xếp tốt chuyện con học đại học.”
“Nếu con còn muốn có những ngày lành ở nhà họ Kỷ thì từ bây giờ con phải phân cho rõ tình huống, đừng đến lúc đó lại liên lụy đến mẹ rồi chúng ta cùng đi đời nhà ma.”
Giang Lợi Khởi trách móc liên tục, mắng cho Giang Nghệ ngồi im một chỗ không động đậy.
Rất lâu, cô ta bụm mặt khóc lên: “Ở ký túc xá con chết thật đó.”
“Được rồi, mẹ bảo đảm học kỳ sau sẽ đưa con về.” Giang Lợi Khởi biết quả thật làm khó cô ta vì thế lại nhỏ giọng khuyên.
Hôm chủ nhật, Giang Lợi Khởi làm tốt thủ tục ở ký túc xá cho Giang Nghệ.
Kỷ Khánh Lễ rất hài lòng với tốc độ nhanh chóng của bà ta, vốn dĩ lúc ở nhà Giang Lợi Khởi sợ cô ta tiêu tiền như nước nên không dám cho tiền nhưng lần này Giang Nghệ tới ký túc xá ở, Kỷ Khánh Lễ áy náy nên cho nhiều tiền tiêu vặt.
Nghe nói tiền sinh hoạt một tháng của cô ta còn tốt hơn người khác mấy lần.
Còn Kỷ Nhiễm vẫn đến trường như thường, chẳng qua bây giờ mỗi ngày sau khi tan học cô khẽ nhốt mình trong phòng đọc sách.
Dù sao trước đó còn dùng lý do tại Giang Nghệ ảnh hưởng đến tình trạng học tập của cô.
Bây giờ Kỷ Khánh Lễ đã đuổi người đi giúp cô rồi cô không còn lý do nào khác.
Chuyện thứ nhất Kỷ Nhiễm làm chính là học lại kiến thức toán học, cô lấy hết sách năm lớp mười đến lớp mười hai ra xem một lần. May mà có một số thứ mặc dù trải qua thời gian dài nên đã quên đi nhưng nếu muốn lấy lại không khó lắm.
Huống hồ cô còn rất mẫn cảm với những con số, môn cô am hiểu nhất chính là toán học.
Bởi vì cô rất hưởng thụ cảm giác đè ép người khác.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tiết trời vào tháng mười một, thời tiết dần dần lạnh hơn. Lúc thức dậy buổi sáng bên ngoài vần còn đang mưa, hơn nữa mưa cũng không nhỏ.
Lúc cô sắp đi, dì Triệu nhỏ giọng hỏi cô có muốn tài xế đưa cô đi học hôm nay không.
Kỷ Nhiễm xua tay, vẫn bật dù đi tới trạm xe bus.
Lúc đến trường, bởi vì phần lớn trên xe là học sinh Tứ Trung, mọi người như ong vỡ tổ xuống xe. Kỷ Nhiễm đứng trước trạm xe, bật dù lên chuẩn bị đi tới trường nằm đối diện.
Ai ngờ cô vừa mới nhìn thoáng qua lỗi đi bộ bên cạnh đã thấy một người đang vất vả đẩy một chiếc xe ba bánh.
Bởi vì dính nước mưa, xe ba bánh bị mắc kẹt trong vũng nước, cho dù người kia có xuống xe liều mạng kéo xe về phía trước thì chiếc xe cũng không động đậy chút nào.
Những người xung quanh đều đang vội vàng.
Kỷ Nhiễm thở dài một hơi, đi qua, cô nghiêng cổ giữ cán dù, sau đó để hai tay lên phía sau xe ba bánh dùng sức đẩy giúp.
Cô kia nhìn thấy, lập túc kêu: “Bạn học, chỗ này nước sâu đừng để giầy bạn bị ướt.”
“Không sao, cô ơi, chúng ta cùng dùng sức.” Kỷ Nhiễm kêu.
Cô kia thấy thế cũng không dám chậm trễ bèn vội vàng kéo xe, nhưng mà đồ trên xe thực sự quá nặng, cho dù Kỷ Nhiễm dùng sức vẫn không đẩy lên được.
Ngay lúc Kỷ Nhiễm định ném cây dù xuống dùng hết sức để đẩy xe lên thì bên cạnh có một đôi tay vươn ra.
“Để tớ, cậu lui lại.” Thẩm Chấp không mang dù, cậu chỉ mặc một áo khoác màu đen không thấm nước và đội mũ.
Kỷ Nhiễm đứng tại chỗ, Thẩm Chấp không nhịn được nhíu mày: “Cậu đứng ở trạm xe đi, đừng để bị ướt.”
Cậu cúi đầu xuống, thấy giầy của Kỷ Nhiễm đạp lên nước, chỗ này bị trũng xuống nên rất dễ đọng lại nước mưa. Bởi vậy giầy của cô đã bị ướt đẫm rồi.
“Đi nhanh.” Thẩm Chấp thấy cô vẫn không nhúc nhích bèn kêu một tiếng.
Bây giờ Kỷ Nhiễm mới miễn cưỡng ngoan ngoãn đi tới trạm xe bus đứng, thấy Thẩm Chấp dùng sức đẩy xe kia từng chút từng chút ra khỏi chỗ bị trũng xuống sau đó lại đẩy giúp cô kia đi một đoạn xa mới buông tay.
Lúc gần đi, hình như cô kia còn nói gì với anh nữa.
Một thoáng chốc, Thẩm Chấp đi đến bên cạnh Kỷ Nhiễm, cậu nhìn bộ dáng có chút nhếch nhác của cô, đột nhiên nói: “Kỷ Nhiễm, đối với ai cậu cũng như vậy sao?”
Kỷ Nhiễm ngớ ra, có chút khó hiểu.
Thẩm Chấp đứng trong mưa, mưa từ trên người cậu chảy xuống, cậu nhìn thẳng vào Kỷ Nhiễm: “Nếu bây giờ trên đường xuất hiện một con mèo con chó bị xối ướt thì có phải cậu cũng ôm nó đúng không?”
Kỷ Nhiễm chớp mắt.
Cô không hiểu đột nhiên Thẩm Chấp bị chạm dây thần kinh gì.
Cuối cùng cô trơ mắt nhìn Thẩm Chấp không quay đầu lại rời khỏi, bóng dáng cậu thẳng tắp như một thanh kiếm sắc bén ngăn cách xung quay.
Sự cô đơn tĩnh mịch không tan được.
Thẩm Chấp cũng không quay đầu lại rời khỏi, bởi vì cậu sợ mình ở lại có thể sẽ nói thêm gì đó.
Thật ra Kỷ Nhiễm không sai, cô chỉ có lòng tốt muốn giúp đỡ những người cần giúp đỡ ở trên đường. Như cậu nói, nếu trên đường có con chó con mèo nào bị xối ướt thì cô sẽ giúp đỡ ngay.
Nhưng cảnh này lại kích thích đến cậu.
Bởi vì cậu cũng từng là con chó con mèo mà tùy thời đều có thể nhặt được trên đường kia.
Rõ ràng rất thảm hại nhưng cô không chê chút nào.
Cậu nhìn cô không chút do dự giúp đỡ Hạ Giang Minh, cũng nhìn thấy cảnh cô tiện tay giúp người ven đường, lúc bắt đầu chỉ có cậu mới biết cô có trái tim tươi đẹp, lúc cô cười lên lóe mắt biết bao.
Từ trước đến nay cô như mặt trời nhỏ, chỉ khi đứng bên cạnh cô mới biết cô ấm áp thế nào.
Ấm đến nỗi nhiều năm như vậy cậu vẫn nhớ mãi không cách nào quên đi.
Nhưng có lẽ đối với cô mà nói, bản thân cậu không khác gì với những con chó con mèo cô từng tiện tay chăm sóc, với cả người cô giúp khi nãy.
Cậu không phải người đặc biệt.
Thế nên cô đã quên mất cậu, chỉ còn bản thân cậu nhớ rõ cây kem mùa hè năm đó ngọt biết bao, viên chocolate đầu tiên cậu ăn trong đời ngọt thế nào.
Kỷ Nhiễm nhìn chỗ trống bên cạnh, từ lâu rồi đây là lần đầu tiên Thẩm Chấp đến trễ và cúp tiết.
Ngay cả thầy giáo cũng không nhịn được mà hỏi cô, sao hôm nay bạn cùng bàn của cô không đi học.
Trước kia lúc Thẩm Chấp không lên lớp cho dù giáo viên cũng không hỏi tới.
Mãi lúc hết giờ tự học Thẩm Chấp mới vào lớp. Đáy lòng Kỷ Nhiễm có cảm giác thở phào nhẹ nhõm nhưng bởi vì buổi sáng không hiểu vì sao đột nhiên cậu lại tức giận nên cô không nói chuyện với cậu.
Thẩm Chấp ngồi xuống lấy túi đặt giữa hai chân mình, sau đó kéo khóa lấy đôi giầy thể thao màu trắng từ bên trong ra.
Cậu nhét vào hộc bàn Kỷ Nhiễm, khẽ nói: “Giày cậu bị ướt rồi, đổi đi.”
Kỷ Nhiễm ngớ người.
Cô không ngờ cậu cúp tiết vì muốn đi mua đôi giày cho mình.
Thẩm Chấp có chút xấu hổ, cậu khẽ ho: “Tớ mua đại ở cửa tiệm bên đường, cậu đi tạm một lúc nếu không thích cứ ném đi.”
Nửa tiếng trước.
Thẩm Chấp đi vào một cửa hàng giày nghiêm túc nhìn những đôi giày trưng bày trên tủ kính, xem đế giày có mềm mại hay không, tính năng không thấm nước có tốt hay không, còn kiểu dáng này có phải kiểu cô thích hay không.
Nữ nhân viên bán hàng nhìn thấy có mình cậu đi vào mà lại đang xem giày nữ nên không nhịn được hỏi cậu: “Mua cho bạn gái à?”
Thẩm Chấp nhìn những đôi giày muôn màu rực rỡ bày trên tường kia khẽ lắc đầu.
Tạm thời còn không phải.
Nhân viên cửa hàng còn đang tính mở miệng hỏi có phải mua cho người nhà không.
Thì cậu khẽ nói: “Mua cho người trong lòng.”
Thích đến mức, cho dù chỉ cần nhắc đến cô đáy lòng cũng ngọt ngào đến thế.