Edit: Mai
Giang Nghệ oán hận nhìn ba người đối diện, không nhịn được vươn tay chỉ vào bọn họ, cực kỳ tức giận: “Được lắm, các người bắt nạt tôi, hợp nhau lại để bắt nạt tôi.”
Đến cùng cũng còn nhỏ tuổi, vừa gặp tình huống nói không lại đã phát huy hết công lực càn quấy.
Kỷ Nhiễm yên lặng nhìn rồi đột nhiên chậm rãi tiến lên, Giang Nghệ sợ tới mức không nhịn được lui về sau.
Kỷ Nhiễm nhẹ nhàng vươn một đầu ngón tay, đầu ngón tay chọc vào trước ngực cô ta: “Đối phó với cậu, không cần phải liên minh lại, một mình tôi là đủ rồi.”
Bình thường Kỷ Nhiễm luôn nhã nhặn yên tĩnh, ở nhà hầu như không có cảm giác tồn tại, ngược lại Giang Nghệ luồn bày ra vẻ khắp nơi. Cứ thế mà tất cả mọi người đều cảm thấy vị đại tiểu thư này tính tình có phải quá hiền lành rồi không?
Nhưng hôm nay hai bảo mẫu đã kiến thức được.
Tính tình người ta hiền lành chỗ nào chứ, chẳng qua do được dạy dỗ tốt nên ngày thường không nguyện so đo với người như Giang Nghệ. Lúc thực sự tức giận, khí thể đủ để dọa người.
Kỷ Nhiễm lạnh lùng nói: “Dì Triệu, dì Tiền, hai người làm bảo mẫu thì cũng làm trong thời gian quy định, về sau nếu có ai đã quá thời gian làm việc mà không nói đạo lý bắt hai người làm. Hai người không cần quan tâm, nếu ai dám bắt buộc hai người thì có thể tới tìm cháu.”
Thật ra đối với chuyện làm đồ ăn khuya này hai bảo mẫu cũng không có ý ghét bỏ, dù sao làm việc ở nhà họ Kỷ cũng được nhận lương cao hơn bên ngoài.
Chẳng qua Giang Nghệ biết rõ không còn tổ yến mà còn tranh cãi ầm ĩ muốn ăn tổ yến, rõ ràng đang gây khó dễ.
Hai bảo mẫu liếc nhau một cái, đồng thời nói: “Biết rõ, cô.”
Giang Nghệ nghe hai bảo mẫu nói, tức giận đỏ hai mắt. Nhưng cô ta cũng chỉ có thể oán giận nhìn chằm chằm Kỷ Nhiễm, trước khi đi mẹ có nói, lần này ra ngoài bà ấy nhất định sẽ nắm chắc cơ hội.
Nhất định mẹ sẽ sinh cho nhà họ Kỷ một đứa con.
Đến lúc đó để coi Kỷ Nhiễm còn dám hung hãn trước mặt cô ta không.
Giang Nghệ căm tức xoay người, còn ăn khuya gì nữa, tức đến no rồi.
Rất nhanh đã đến ngày thi, học sinh Tứ Trung đều rất coi trọng lần thi này, cả trường thi đều làm theo quy cách thi đại học, một phòng có ba mươi học sinh.
Vì thế từng lớp đều dư không ít bàn.
Kiều Dư Kiều đứng trước cửa hô: “Tổ một và tổ hai đều phải chuyển bàn lên lầu.”
Tiếng than thở bên dưới lại vang lên.
Không ít nữ sinh bắt đầu oán giận: “Thầy ơi, bàn nặng như vậy còn muốn tụi em khiêng lên lầu, sao chúng em chuyển được.”
“Mấy bạn nam phát huy tinh thần thân sĩ một chút nào, giúp đỡ đi.” Kiều Dư Kiều lại hô hào nói.
Nhưng mà mấy bạn nam chừng này tuổi đừng nói tới tinh thần thân sĩ, cướp đoạt một phần giấm đường nhỏ ở căn tin với nữ sinh là chuyện còn có thể xảy ra đó.
Oán hận thì oán hận, lúc dọn bàn, mọi người đều tự lực cánh sinh.
Vị trí của Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp ở gần cửa sổ, đúng lúc thuộc phạm vi phải dọn bàn. Văn Thiển Hạ ngồi phía trước quay đầu nói với Kỷ Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, lát nữa hai chúng ta khiêng chung nhé, vậy sẽ thoải mái một chút.”
Kỷ Nhiễm gật đầu: “Được.”
Cô lấy hết sách trong hộc bàn ra, chờ tới khi cô dọn dẹp xong, Thẩm Chấp đang lười nhác ngồi một bên đứng lên.
Hạ Giang Minh kêu: “Anh Chấp, tới sân thể dục chơi bóng rổ đi?”
Mấy người Hạ Giang Minh đều thuộc loại đứng dưới đáy, trước kì thi đều gặp chuyện mới ôm chân phật cũng không thể làm cho bọn họ tăng ba bốn trăm điểm được.
Còn không bằng thừa dịp lúc tất cả mọi người đang sắp xếp trường thi, chơi đổ mồ hôi thoải mái.
“Không đi.” Thẩm Chấp lười biếng nói.
Hạ Giang Minh kỳ quái nói: “Anh Chấp đi đâu thế?”
Thẩm Chấp nhìn qua cậu ta, ánh mắt như nhìn một tên ngu ngốc: “Mày không nghe thầy nói à, phải khiêng bàn lên lầu.”
Hạ Giang Minh còn tưởng chuyện gì, không chút để ý nói: “Tìm đại một người khiêng lên là được rồi.”
Loại việc nhỏ này còn cần anh Chấp tự mình ra tay sao?
Nhưng mà Thẩm Chấp lại thờ ơ liếc cậu ta, Từ Nhất Hàng đứng một bên nở nụ cười, vội vàng kéo cậu ta ra cửa, “Được rồi, mày im miệng đi.”
Hạ Giang Minh không rõ chân tướng: “Tao có làm gì sao?”
Nhưng rất nhanh tiếng cậu ta đã biến mất ở bậc thang.
Kỷ Nhiễm đứng lên đang tính kêu Văn Thiển Hạ khiêng bàn chung với cô, một bàn tay ấn lên mặt bàn cô, giọng trầm thấp: “Được rồi, để tớ khiêng.”
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Chấp, con người đen nhanh lộ ra chút ngơ ngác.
Thẩm Chấp bị sự ngơ ngác trong mắt cô chọc cười, thấp giọng nói: “Tớ phát huy tinh thần thân sĩ, được chưa?”
Lúc Thẩm Chấp khiêng bàn ra, vẫn không nhịn được cúi đầu nhìn gương mặt trắng hồng của cô khẽ nói: “Chỉ di chuyển một cái bàn thôi mà, tớ sẽ không ăn cậu đâu.”
Bạn học xung quanh đều đang bận rộn, không phải đang vội dàng dọn bàn, thì chính là đang dọn sách giáo khoa của mình đến văn phòng thầy giáo. Dù sao cũng có nhiều sách như vậy, mọi người không thể nào mang hết về nhà được.
Không có ai chú ý tới sự xấu hổ và giận dữ chợt xuất hiện trên mặt Kỷ Nhiễm.
Cô nhìn Thẩm Chấp đang thoải mái khiêng bàn đi, cắn răng, người này đúng là đáng ghét mà.
Chờ sau khi Thẩm Chấp khiêng bàn của Kỷ Nhiễm lên lầu, cũng khiêng bàn của mình qua, lúc cậu quay đầu nhìn thoáng qua mấy cái bàn ở đây. Bởi vì khắp nơi đều chuyển qua cho nên phần lớn bàn học đều giống nhau như đúc.
Thẩm Chấp còn thấy có người viết tên của mình lên bàn.
Thẩm Chấp cúi đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc có một nam sinh đi đến, trong tay còn cầm cây bút đánh dấu. Cậu ta khom lưng viết tên mình lên bàn học xong mới phát hiện có một người khác ở trong phòng đang nhìn mình chằm chằm.
Bạn nam kia thiếu chút nữa đã bị dọa muốn tiểu ra quần, bởi vì cậu ta biết Thẩm Chấp.
Thẩm Chấp gật gật đầu với cậu ta, chỉ vào cây bút trong lòng bàn tay cậu ta: “Cho tớ mượn cây bút này dùng một chút được không?”
Đại lão mượn bút mình?
Bạn nam cúi đầu nhìn cây bút đánh dấu trong tay mình, sửng sốt vài giây, chờ tới khi lấy lại tinh thần bèn vội vàng gật đầu: “Được được, anh cứ dùng, anh cứ dùng.”
Chờ Thẩm Chấp cầm bút, nam sinh không quay đầu lại chạy khỏi phòng đó.
Thẩm Chấp cũng không để ý mà chỉ quay đầu nhìn hai cái bàn đang đặt song song nhau, lúc cậu tính viết lên liền hơi dừng bút lại, sau đó lại viết lên mặt bàn.
Chờ cậu viết xong còn cầm bút đánh dấu trên tay cúi đầu thưởng thức chữ trên bàn một lúc lâu.
Theo lý thuyết thì chỉ cần viết tên từng người lên mỗi cái bàn là được rồi, nhưng cậu lại viết hai chữ Thẩm Chấp lên cả bàn của cậu và bàn Kỷ Nhiễm, mỗi bàn một chữ.
Còn tên của Kỷ Nhiễm lại viết bên dưới tên Thẩm Chấp, hai bàn ghép lại thành chữ.
Cuối cùng trên bàn Thẩm Chấp viết hai chữ Thẩm, Kỷ.
Mà trên bàn của Kỷ Nhiễm viết hai chữ Chấp, Nhiễm.
Thẩm Chấp nhếch miệng cười, không tệ, có dáng vẻ người yêu.
Lúc thi, tất cả mọi người đều tương đối không tập trung, ngay cả phụ trách luôn quản giáo rất nghiêm chuyện mặc đồng phục hàng ngày, nhưng hai ngày nay cũng không thèm quản chuyện này, như sợ ảnh hưởng tới trạng thái của học sinh.
Vì thế rất nhiều người đặc biệt là nữ sinh, quả thực vắt óc tìm cách thể hiện chính mình.
Trước đó một ngày Văn Thiển Hạ đã hẹn mặc váy với Kỷ Nhiễm, cô ấy nói một mình cô ấy không dám mặc. Dù sao bây giờ mọi người còn học phổ thông nên vẫn còn khá bảo thủ, vốn dĩ Kỷ Nhiễm không muốn mặc lắm, nhưng lại không chịu nổi chuyện Văn Thiển Hạ tấn công não mình.
Buổi sáng Kỷ Nhiễm chọn một bộ gồm áo T-shirt màu trắng và váy ca-rô màu đỏ, cô suy nghĩ chốc lát rồi đi một đôi tất dài qua gối.
Lúc cô xuống lầu, dì Triệu đang định mang bữa sáng lên cho cô, nhìn thầy quần áo cô mặc, cười nói: “Cô mặc kiểu này thật đẹp.”
Bộ dáng trẻ tuổi hoạt báo, lại còn nữ tính.
Bình thường dì Triệu thấy lúc cô đến trường chỉ mặc mỗi bộ đồng phục, màu xanh trắng, mặc nhiều quá quả thực nhìn chán.
“Sau này cứ mặc như vậy đi cho đẹp.” Từ khi Kỷ Nhiễm ra mặt thay cho hai người dì Triệu, dì Triệu và dì Tiền đều cảm thấy cô bé này có tính tình rất tốt, chỉ là hơi yên tĩnh quá, không thích nói chuyện.
Cho nên bây giờ hai bà thỉnh thoảng sẽ nói vài câu với Kỷ Nhiễm.
Kỷ Nhiễm cười nói: “Hôm nay có cuộc thi, thầy giáo không quản nên mới có thể mặc quần áo của mình.”
“Vậy à.” Dì Triệu tiếc hận nói.
Kỷ Nhiễm ăn sáng xong, đi ra trạm xe bus đi học. Lúc vào cổng trường có không ít học sinh đi ven đường đến trường quay đầu nhìn cô.
Cũng có người biết đây là hoa hậu giảng đường của Tứ Trung được mọi người công nhận, Kỷ Nhiễm.
Kỷ Nhiễm tới sớm, vì thế một mình đi tới phòng thi cuối cùng. Tứ Trung phân bố phòng thi giống như những trường khác, dựa theo số điểm thành tích để chia thứ tự. Phòng đầu tiên tất nhiên là những học trò trong các lớp đứng đầu, từ vị trí số đến số .
Còn phòng thi cuối cùng, là những học sinh từ dưới lên.
Kỷ Nhiễm mới chuyển trường qua, học kỳ trước không có điểm, bởi vậy nên cô ở vị trí số cuối cùng.
Mà rất đúng dịp, ngồi phía sau cô lại là bạn cùng bàn với cô, bạn học Thẩm Chấp.
Trường học làm việc quả thật có dáng có vẻ, mỗi bàn đều được dán thông tin cơ bản của mỗi thí sinh. Hôm qua lúc Kỷ Nhiễm đến trường nhận phiếu thi của mình, thuận tiện, thực sự chỉ thuận tiện nhìn thoáng qua người ngồi cùng bàn với cô.
Bây giờ mới phát hiện, mặc kệ là phòng thi hay thứ tự chỗ ngồi của cậu đều tương tự với mình.
Tới khi cô xác nhận một lần nữa từ miệng Văn Thiển Hạ rằng học kỳ trước Thẩm Chấp đạt vị trí số một từ dưới lên của Tứ Trung, cô không nhịn được mà kinh ngạc.
Mặc dù lúc trước Thẩm Chấp đánh nhau, đua xe, trốn học, nhưng Kỷ Nhiễm vẫn cảm thấy cậu là một học bá thâm tàng bất lộ.
Dù sao đời trước người có thể vào được giới đầu tư, làm sao có thể là một người có thành tích thối nát được.
Giới đầu tư là nơi tụ tập những tinh anh đỉnh cao nhất, ở nơi đó chỉ cần một viên gạch nện xuống, nói không chừng cũng nến trúng một Thanh Hoa hai Bắc Đại còn có cả Havard nữa.
Huống hồ đời trước cô cũng từng nhìn bằng cấp của Thẩm Chấp, anh có cả hai bằng song song của Thanh Hoa và Princeton.
Nói cách khác anh học khoa chính quy trong nước, sau đó anh tới Princeton Mỹ để tiếp tục đào tạo chuyên sâu.
Kỷ Nhiễm đè trán mình lại, chẳng lẽ cô trọng sinh nên đã tạo nên hiệu ứng bươm bướm, để cho Thẩm Chấp một học bá có một không hai trên đời biến thành một học tra à.
A…, đúng là suy nghĩ không tốt mà.
Việc đầu tiên khi Văn Thiển Hạ đến trường là chạy tới phòng thi cuối cùng tìm Kỷ Nhiễm, hôm nay cô ấy mặc một áo T-shirt màu đỏ và quần yếm, lộ ra một đôi chân tinh tế xinh đẹp, ngay cả đi đường cũng có cảm giác mang gió.
Vốn dĩ Văn Thiển Hạ còn cảm thấy hôm nay mình mặc rất đẹp, trên đường có rất nhiều người nhìn.
Nhưng chờ tới khi cô đến cửa sau phòng thi cuối cùng, thấy Kỷ Nhiễm đang ngồi dựa trên ghế, nhất thời sáng mắt lên.
Đương nhiên cô ấy biết Kỷ Nhiễm xinh đẹp, nhưng mà bình thường cô chỉ mặc có bộ đồng phục, ngay cả lần trước tới buổi tiệc sinh nhật cô cũng chỉ mặc một cái áo thun và quần jean đến.
Văn Thiển Hạ nhìn chằm chằm cái váy và tất dài qua gối của cô, muốn hét lớn: “Nhiễm Nhiễm, bộ quần áo này của cậu thật đẹp, giống như mỹ thiếu nữ trên tạp chí vậy. Trời ơi, sao chân cậu vừa nhỏ vừa trắng vậy.”
Kỷ Nhiễm nghe tiếng hô to gọi nhỏ của cô ấy, vội vã đưa ngón tay lên môi.
Mặc dù chưa có nhiều người tới phòng thi lắm, nhưng cũng có vài người đã đến, giọng Văn Thiển Hạ lớn như vậy, để người khác nghe được sẽ rất xấu hổ.
Văn Thiển Hạ che miệng cười.
Qua một lúc Văn Thiển Hạ thấy đã gần đến giờ thi bèn đi qua phòng thi của mình, thành tích của cô ấy cũng thuộc bậc trung ở trong khối, cho nên phòng thi nằm ở giữa.
Lúc tới gần giờ thi, trong phòng học ngày càng ồn ào hơn.
Nhưng cũng không có người nào nắm bắt thời gian này để đọc sách, lại thường xuyên nghe được những cuộc nói chuyện kì quái.
“Người anh em, toán học của cậu thế nào? Ngữ văn tớ còn học được, lần trước thi được hơn tám mươi điểm. Nếu không tớ chỉ cậu ngữ văn, cậu chỉ tớ toán.”
“Không được, toán học của tớ rất kém, lần trước thi được có hơn năm mươi.”
“Bạn thân, lúc thi tiếng Anh, cậu nhớ để đáp án qua bên cạnh một chút nhé.”
“Nè, cô bạn ngồi cuối cùng chính là Kỷ Nhiễm à, tao cứ tưởng ảnh trên web forum được P chứ, không ngờ người thật lại xinh đẹp như vậy.”
P: Photoshop.
“Thật đẹp, hay đợi thi xong xin số nhé?”
“Đệch mợ, mày nghĩ tao với mày dám…”
Kỷ Nhiễm nhìn sách ngữ văn trên bàn, nói thật, mặc dù đời trước cô là học bá nhưng mà từ khi bắt đầu lại một đời cô cũng không cố học tập, cho nên cho dù đời trước cô học toán được điểm tối đa, đời này có rất nhiều công thức cơ bản cô đã quên mất.
Lúc cô nghĩ đến chuyện có thể thi được mấy điểm, thì trong phòng học lại yên lặng trong nháy mắt.
Kỷ Nhiễm quay đầu nhìn thấy Thẩm Chấp mặc một áo khoác màu đen và quần jean màu xanh, không biết có phải do màu đen làm cho người ta trắng lên hay không, Kỷ Nhiễm cảm thấy khuôn mặt cậu trắng tới mức như chưa từng tiếp xúc ánh mặt trời. Còn quần jean thì bao lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, từng bước đi đến làm người ta có cảm giác chói mắt.
Tất cả giọng nói trong phòng học đều giảm xuống mấy dB, mọi người đều nhìn qua cậu, hiển nhiên đối với những ánh mắt này Thẩm Chấp đã sớm luyện thành thói quen. Trên gương mặt cậu không tỏ vẻ gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Kỷ Nhiễm thì lại lộ ra ý cười.
Một giây sau khi cậu đi tới cái bàn phía sau có tên Thẩm Chấp, cậu cũng không ngồi xuống ngay lập tức mà cúi đầu nhìn thoáng qua cô gái nhỏ phía trước.
Vừa rồi lúc mới vào cậu đã nhìn thấy cô, cảm thấy có chỗ nào đó không giống lắm.
Đến khi cậu tới trước mặt, thấy Kỷ Nhiễm mặc váy và tất dài màu trắng qua gối, bắp chân cô rất mảnh nhỏ, lúc đi tất kiểu này làm cho càng nhỏ hơn.
Thẩm Chấp nhẫn nhịn, ngồi xuống.
Mặc dù Kỷ Nhiễm đứng vị trí cuối cùng, nhưng bởi vì chỗ ngồi cuộc thi này sắp xếp đảo ngược, bởi vậy ngược lại Kỷ Nhiễm lại ngồi trước Thẩm Chấp.
Còn mấy phút nữa là bắt đầu, nhìn từ cửa sổ mọi người có thể thấy được hành lang tòa nhà phòng học rồi còn cả giám thị cầm bài kiểm tra tới phòng thi.
Kỷ Nhiễm cúi đầu đóng sách lại, lúc chuẩn bị mang lên trên bậc thềm thì đột nhiên lại bị người phía sau đá vào ghế.
Vốn dĩ Kỷ Nhiễm không muốn quay đầu phản ứng đến cậu.
Nhưng một giây sau, Thẩm Chấp lại đá một cái nữa.
Kỷ Nhiễm đành quay đầu nhìn chằm chằm cậu, có chút tức giận: “Cái gì?”
Hay là cậu cũng giống những người kia, kêu mình để bài thi qua bên cạnh?
Ai ngờ Thẩm Chấp lại yên lặng nhìn cô, rồi mở miệng nói, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn như chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, cậu nói: “Này, sao cậu mặc thành dạng này?”
Kỷ Nhiễm ngẩn người, cô mặc thành dạng gì?
Thẩm Chấp nhìn chằm chằm cô, mắt đen như mực, thấp giọng nói: “Cậu như vậy, sẽ ảnh hưởng tới cuộc thi của tớ.”