Tôi là Thánh nữ giả, nhưng thần linh lại phát cuồng vì tôi

chương 07

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lòng vòng khoảng một hồi bên trong thư viện xong, tôi mới đủ bình tĩnh để mà trở về phòng.

Ngoài những sách về yến tiệc Hoàng gia, trên bàn còn cơ man những sách về "Thánh nữ" và "sấm truyền."

Ngoài ra...

"Khung chat" bên tầm nhìn vẫn nằm nguyên tại chỗ.

Thần kì thay, tôi chỉ nhìn thấy được khi nhận thức về nó, nhưng hễ nhận thức thôi, sự hiện hữu lại trông thật rõ ràng.

Nhìn dòng chữ trên sách trước mặt tôi, tôi chỉ biết đăm chiêu mà nhíu mày.

Vậy có vẻ... "sấm truyền" chính là khung chat đây.

Ngoại hình nó giống như giao diện dài vô cùng... nhưng tôi có phải là Thánh nữ đâu.

Nếu tên của các thần không xuất hiện trên đó, chắc tôi còn chẳng tin rằng đây là sấm truyền.

Với cả, "vườn" lẫn "cấp độ 1" là sao? Cả truy cập không thành, với các thần phồng mang trợn má nữa?

"Không lẽ nào...?" Một suy nghĩ lướt qua, nhưng đó lại không phải điều tôi muốn suy nghĩ.

"Không có chuyện thần linh không có chuyện gì làm. Mình có cái gì đâu, mà bọn họ lại phải bâu hết lại đây chứ? Đây có phải lễ khai trương gì đâu."

Ánh sáng từ khung chat bỗng có phần tối đi.

Tay tôi day day trán, dù cho còn chưa nhìn những dòng chữ hiện lên.

Vậy là thần linh đang... quan sát thật đấy hả?

Theo những gì tôi đọc được đến nay, chỉ có mình Thánh nữ mới thấy được sấm truyền, và quyền năng nhận được từ thần linh, chúng phải được duy trì ở tần suất nào đó, thì lúc này, sấm truyền mới hiện hữu được thành công.

Có điều, sấm truyền tôi thậm chí không mất đi, mà còn đang nhấp nháy, làm mới lại nội dung.

Có vẻ như ai nấy cũng thích thú, như khán giả trong kênh một streamer mới nổi.

"Tắt đi được không ta?" tôi lầm bầm, chẳng biết nên xử trí với tình hình ra sao. Một cửa sổ lấp lánh chợt hiện diện.

-

A, hóa ra là được này.

Nhưng chưa kịp động tay, khung chat đã nhao nhao muốn đau hết cả đầu.

Tôi đang định bấm "Có," nhưng nghĩ rồi lại thôi, nhìn thử phía khung chat xem thế nào. Coi bộ đã bắt đầu trật tự hơn.

Vậy tức là...

Thần linh như người đã sống trong hang chục năm, hoàn toàn bị tách rời khỏi toàn thể thế giới, và thời khắc hôm nay... đánh dấu ngày bọn họ tái hòa nhập.

Hoặc như người bị lạc trên đảo hoang, bấu víu chiếc di động như hy vọng cuối cùng.

Ánh mắt từ đâu đó đang bừng bừng nhìn tôi. Tôi không hiểu tại sao, nhưng cảm giác có phần khá kì quặc.

Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định chuyển sang bấm nút "Không."

"Nhưng sấm truyền..."

Mắt nhìn khung chat xanh, tôi độc thoại một mình.

"Mình biết phải làm gì với nó đây?"

Căn bản tôi... đâu phải là Thánh nữ.

Dù quả thực đã nhận sấm truyền đi, rốt cuộc tác dụng nó với tôi là cái gì, ngoại trừ cho tôi thấy có người dõi theo tôi? Thử tài trợ cho tôi 10 vạn đi xem nào? Khéo tôi hát cảm ơn một bài ngay ấy chứ.

Một lúc sau, khung chat chợt xuất hiện dòng chữ mới.

Ngay tức thì, mở mang đầu óc tôi... là tri thức bao la, từ hàng trăm đầu sách nằm trước mắt. Trong đó có cả cuốn "Công thức cho buổi yến tiệc Hoàng gia" cùng "Tuyển tập bài chúc mừng cho yến tiệc Hoàng gia," những đầu sách tôi còn chưa kịp đọc.

Dòng chảy đang êm ái bất chợt bị chặn ngang. Một thông điệp hiện lên, giải thích lại ngọn ngành.

Chưa kịp ngồi ấm chỗ, kiến thức đã rời đi, để lại bộ óc tôi bơ vơ và ngỡ ngàng.

"..."

Lòng tự trọng của tôi... không hiểu sao thấy tổn thương đôi chút.

Ý nói mình bị ngu, nên mới không được hả?

Mà thôi. Dù sao cũng đã biết "Sấm truyền" làm được gì.

Một lúc sau, khung chat lại hiện lên một dòng chữ.

Tự nhiên, cơ man điều làm tôi phải rối trí... đối với tôi giờ đây thật dễ dàng. Từng cuốn sách trong đống ngồn ngộn kia... chẳng cần lật đến bìa, tôi cũng dám tự tin rằng sẽ thuộc từng chữ, thậm chí là đến từng dấu chấm câu.

Tôi chợt muốn phổng mũi mà tự hào. Thử đây là cái thời tôi còn đi học xem... chắc đến điểm tuyệt đối cũng như một trò đùa.

Ngoài trời đã chuyển tối.

Tôi mở cuốn sách ra, cầm bút viết bài phát biểu chúc mừng. Sự tập trung cứ thế chuyển mục tiêu, còn khung chat càng lúc càng mờ dần, rồi sau đó biến mất vào hư không.

Nét bút tôi lia lịa in vào giấy.

Xoạt, xoạt, xoạt.

Tiếng ngòi bút bắt đầu chạm đến tai.

Tính năng tên sấm truyền vẫn làm tôi lúng túng, nhưng chất lượng hóa ra... không chê vào đâu được.

-----

Sáng hôm sau.

Vừa tắm rửa sạch sẽ, và đang ngồi vươn vai, tôi bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. "Vào đi," tôi bảo thế, và Reihausd không lâu sau xuất hiện. Dù mới sớm tinh mơ, trông anh ta vẫn đẹp như tranh vẽ, đến mức tôi nghĩ sao cũng không giải thích nổi.

Đôi mắt vàng rực rỡ mà nhoẻn cười.

"Ariel. Hôm qua ngủ ngon chứ?"

Tôi mỉm cười gật đầu.

"Dạ vâng. Cầu cho Đại Tư tế hưởng phước lành Cửu Thần."

Cười nhẹ thay lời nói, anh ta đến gần tôi, quay sang nhìn đống sách đầy trên bàn.

"Chắc hẳn cô hôm qua đã học được nhiều lắm."

Tôi im lặng gật đầu.

Tôi quả thực đã nhồi rất nhiều chữ, cùng thêm một vài điều từ trải nghiệm hôm qua. Nếu nhận được "phước lành" từ Hessed, tôi sẽ nắm siêu năng chừng ba giờ. Trong khoảng thời gian trên, tư duy và trí nhớ sẽ gia tăng đáng kể, xong rồi lại hoàn nguyên khi thời gian đã hết.

Cứ đà này... điểm tối đa bài SAT cũng chẳng mấy khó khăn.

Thầm nghĩ, tôi tiếp lời.

"Bởi vì bài phát biểu do Thánh nữ viết lên... phải tôn được tầm vóc đền thờ chúng ta ạ."

Nếu Thánh nữ tôi đây, người căn bản chính là trụ cột về tôn giáo, lại đọc bài phát biểu giống với ngày hôm qua, chắc đền thờ sẽ bị cười cho thối mặt mất.

Nói chung thì, dẫu là bù nhìn đi, tôi vẫn phải cố gắng hết sức mình mới được.

Về quan hệ giữa tôi và nam chính, thì suốt dạo gần đây vẫn vô cùng ổn thỏa, đủ để bên kia nghĩ "Con người này quả đúng được việc ghê." Không hơn, và không kém.

Tất cả vì tính mạng của bản thân.

Mặc dù không ngờ tới, tôi quyết định tương lai vẫn trông cậy "sấm truyền," hòng thu thập tri thức, cũng như để đương đầu với tình thế về sau.

"..."

Reihausd trong khi đó chăm chăm nhìn vào tôi, im lìm như á khẩu suốt một hồi. Một dấu hỏi to tướng hiện trên mặt anh ta. Chắc tôi đi quá xa so với nguyên tác rồi.

"Thần nghĩ là trước đây mình quá thiếu chín chắn."

Tôi quyết định dùng bài "nhìn nhận lại bản thân," hòng lý giải cho những sự khác biệt.

"Không biết đến bao giờ, Thánh nữ thật mới bước ra ánh sáng... nhưng dù thế, thần cũng sẽ cố diễn sao cho thật tròn vai, để không lần nào nữa, Đại Tư tế phải ưu phiền vì thần."

Cặp mắt vàng óng ánh như có chút sậm đi.

"À thì, Ariel..."

Nhìn thẳng vào mắt tôi, anh ta thì thầm gọi.

"Nhớ lời tôi nói chứ? Rằng đây là nhà cô."

Không hiểu sao, tôi thấy lạnh vai gáy, nhưng nụ cười vẫn phải giữ trên môi.

Có khi nào mạng tôi... sẽ luôn là do anh ta tự quyết? Giống như với Annie, người đã từng biết đến câu chuyện "Thánh nữ giả"?

Án tử vô hình đã lơ lửng trên đầu tôi. Annie thật có thể sẽ không để ý tới, nhưng bộ não của tôi không phải để trưng bày.

Khoảng lặng thoáng trôi qua. Bỗng anh ta chìa tay, chủ động mà cất lời.

"Vậy nên đừng khách sáo như vậy nữa."

Reihausd hẳn đã thấy cặp mắt tôi run run. Nụ cười trước mặt tôi vẫn đang hiện hữu đó, nhưng chẳng biết tại sao... tôi lại ngỡ đang thấy một ngọn nến sắp tàn.

"Giờ thì, bài phát biểu mới được trau chuốt xong... cho phép ta được nhìn tổng quát chứ?"

Truyện Chữ Hay