"Không thể trì trệ mãi. Chúng ta phải kết thúc ngay tại đây."
"Có thể nào ngừng xung đột được chứ?"
"Thưa Thánh nữ, xin hãy ra phán quyết cuối đi ạ!"
"Vì hòa bình của Đế quốc chúng ta...!"
Tôi ngồi trong phòng họp nhìn như một tòa án, mắt đăm đăm theo dõi từng con người.
Đại diện từng phe phái đang kêu gào thảm thương, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ bấn loạn. Và ba con người kia, ba con người đứng đầu ba phe phái, họ ngẩng mặt nhìn tôi đầy mong chờ. Trông khác gì công chúa chờ đợi hoàng tử không?
Hoàng tử kiêm Kiếm Vương của Đế quốc Illide, với mái tóc đỏ au cùng cặp mắt đỏ rực.
Kyle Alexis Illide.
Anh ta ngồi trước mặt quan chức Điện Hoàng gia.
Vừa mới nhìn anh ta, tôi bỗng nhiên ngỡ nghe thấy ảo giác. Cả thanh kiếm kia nữa, thanh kiếm dài anh ta dắt bên hông. Nhìn vào nó mà tôi thấy rùng mình. Anh ta chắc còn chẳng để ý đâu.
Tiếp theo...là đến Đại Tư tế, Reihausd El. Đẹp như từ trong tranh, tóc vàng óng, còn mắt thì vàng kim. Ngồi phía sau anh ta là hàng loạt tín đồ, đang bồn chồn chờ đón lời từ tôi.
"Nữ thần tôi... Tôi đã chuẩn bị sẵn một cõi dành cho người."
Đôi mỏi đỏ cong lên, thành nụ cười rất đáng để quan ngại.
Cuối cùng...là Cass Lloyd, Hội trưởng Thương hội Lloyd, mang đôi mắt xanh thẫm màu nước biển, như nói lên bản chất tàn nhẫn của anh ta. Đứng phía sau anh ta là thuộc hạ dưới trướng, làm việc cho tổ chức lớn nhất Đế quốc này. Mặt anh ta lạnh tanh, và cố gắng đọc vị cũng chỉ là vô nghĩa.
"Thưa Thánh nữ... Xin người mau đưa ra lựa chọn ạ."
Đám quan chức xung quanh thúc giục tôi.
Hiện trước mắt là thông điệp các Thần, trên màn hình lấp lánh màu xanh dương.
(Thần nghệ thuật Mond: Ca ngợi tính thẩm mĩ từ ngoại hình Reihausd.)
(Thần hủy diệt Ciel: "Chỉ kẻ mạnh như Kyle mới xứng nhận sủng ái.")
(Thần trí tuệ Hessed: Trích thông tin về hàng loạt dinh thự. Tất cả đều đắt giá, và đều thuộc sở hữu của riêng Lloyd.)
(Thần tình yêu Odyssey: Múa quạt (với đạo cụ là quạt).)
Buộc phải lựa chọn thôi. Một lựa chọn không thể trì hoãn nữa.
Sao mình lại như này được vậy ta?
Tôi thở dài, đăm chiêu mà nghĩ ngợi.
-----
"U...ơ...?"
Cái lúc tôi mở miệng mà ú ớ, thì cái giọng ngọt lừ (đến từ tôi, nhưng không phải của tôi) bỗng là thứ chạm đến vành tai này. Đập vào cặp mắt tôi, là trần nhà vời vợi với đèn chùm lóng lánh, cùng nội thất xa xỉ, sang trọng và kiêu sa.
"Người thấy không khỏe ư?" Tôi quay sang, và thấy một hầu gái. "Mới cách đây hai hôm, đột nhiên phía Thánh nữ lại cho hỏi tên người... Nhìn thấy người hoang mang, trong lòng em cũng có chút lo lắng."
Tóc nâu thắt hai bím. Khuôn mặt đầy tàn nhang. Cặp mắt màu nâu sẫm, sáng ngời sau mí mắt hơi thâm quầng. Tên cô là Annie, thuộc hàng ngũ vô danh của vô danh, thậm chí trong truyện gốc còn không có tên tuổi. Cô ra đời cách đây mười bảy năm, mặc váy xanh hải quân trang trí diềm xếp nếp.
"Không sao, ta vẫn ổn."
Hi vọng tôi trả lời không gượng quá.
"Người có cần phục vụ bữa sáng không? Nếu người thấy không khỏe, cứ để em báo cho tư tế biết. Người còn có bài phát biểu chúc mừng, cho sinh nhật Quốc vương nữa đúng không? Không đi được thì e là có hơi..."
Con bé cứ liến thoắng lo cho tôi không thôi.
"Thương hội cũng chuẩn bị chiếc váy người muốn nữa. Họ nói là tính ra phải tốn một gia tài..."
Tôi chỉ đành im lặng mà lắng nghe.
Nếu theo kịch bản cũ, chắc tôi phải chồm lên, bô bô cả vào phần của con bé. "Bị khùng hả? Ta sẽ cho Quốc vương bài phát biểu xuất sắc nhất từng có! Buộc ngài ấy đời đời phải khắc ghi!"
Nhưng tôi kịp bình tĩnh, thế nên chỉ lầm bầm, "Trước tiên thì, bữa sáng... Mang lên đây. Riêng cái đĩa salad thì tống khứ."
"Dạ vâng, thưa Thánh nữ." Nhoẻn miệng cười, Annie chợt đế thêm. "Quả đúng là trước giờ người không ăn, nhưng nói thẳng thế này...có hơi bất ngờ chút."
Một lát sau, con bé đã biến mất khỏi căn phòng.
Đợi cánh cửa đóng xong, tôi từ từ đặt chân khỏi chiếc giường. Tôi bước tới, nhìn toàn thể thân mình trên mặt gương. Tim tôi như muốn rớt khỏi ngực ấy. Nhìn đã không ít lần, nhưng tôi vẫn chẳng thể nào thấy quen.
"Hầy..."
Chắc giờ tôi trạc tuổi con bé nãy. Nhìn khuôn mặt trẻ trung, tôi chạm thử mái tóc màu vàng óng, che khuất đi phải đến nửa lưng mình. Đôi mắt hơi ngả màu xanh xa phia, như đại dương long lanh màu ánh nắng, da trắng hồng và mềm mượt như nhung. Khuôn mặt thì mỹ miều hết chỗ nói, nhưng khí chất hình như có chút gì bí ẩn.
Tôi chỉ dám chắc chắn, rằng thứ này không phải mặt thật tôi. Đồng thời cũng không phải mặt thật của nữ chính, căn cứ vào nội dung tôi từng đọc.
Camilla, nữ chính bộ truyện ấy, có tóc màu bạch kim, cùng cặp mắt như đính hai viên ngọc lục bảo.
"Đây là...Ariel, phải không? Ra mình đã...là Ariel rồi..."
Cô gái trên tấm gương thở dài thượt một cái, đôi môi đỏ mím chặt vào với nhau.
Giải thích sao cho dễ hiểu đây nhỉ?
"Thánh nữ Camilla và hành trình trở lại"
Đó là tiểu thuyết mạng tôi đọc ở kiếp trước. Lấy chủ đề lãng mạn đơn nữ và đa nam, nội dung tập trung vào cuộc đời của Thánh nữ, với thân phận là quý tộc hoàng gia, được săn đón bởi ba người con trai, mỗi người có một hoàn cảnh khác biệt. Cảm xúc luôn dạt dào trên từng trang từng chữ, và sau mọi nỗ lực chinh phục và đấu tranh, ba chàng trai đi đến kết luận cuối, rằng hạnh phúc là phải được sẻ chia, khép lại những giông bão trong tâm hồn đọc giả.
Hơi lạ là cuối cùng nữ chính chọn cả ba.
Nhưng nói chung, truyện để đọc giải trí thì cũng được.
Và hai ngày trước đây, linh hồn tôi nhập vào thân xác Ariel, một nhân vật nữ phụ của bộ truyện.
Cô vốn là con hoang, có cha là bá tước, còn mẹ là người hầu. Cô không tin vào Chúa, nhưng lại mang giấc mơ gặp công tử nhà giàu, để đi đến địa vị cao quý hơn. Cô thường xuyên hành đạo tại nhà thờ, rồi bỗng nhiên lọt mắt Đại Tư tế Reihausd, và được cho vời tới Đền thờ Elium.
Từ cách đây hai năm, cô ta đã vào vai "Thánh nữ" giả, thông qua một thỏa thuận kí kết với Reihausd.
Vấn đề là ở chỗ, cô ta là phản diện trong bộ truyện.
Ariel được dựng lên, cốt chỉ để bảo toàn cán cân quyền lực giữa hai phía, hay ở đây là Reihausd và Kyle.
Nếu phải nói, thì cô ta đúng là đã ác lại còn ngu. Biết sẽ bị vứt bỏ khi hàng thật cập bến, ấy thế mà cứ đòi đũa mốc chòi mâm son. Hết nằng nẵng bám đuôi Đại Tư tế, cô ta lại quấn quýt Hoàng tử Kyle. Người thì như bảo chứng cho vị thế, người kia thì thầm nhớ với trộm thương. Đại để là làm kì đà cản mũi, không cho Camilla hưởng những gì đáng nhận.
Có thật năm năm nữa...hàng thật sẽ đến không?
Tôi tự cắn môi mình.
Lúc cô ta tìm đến Camilla, người chấp nhận bỏ qua mọi tội lỗi, ba chàng trai xông vào, đồng loạt hướng lưỡi kiếm vào cô ta. Ariel bị giết ngay tại chỗ. Không có nổi một giây mà ú ớ cái gì.
Cái kết của cô ta, nhìn chung thì nguyên tác là như thế. Một cái kết thích đáng, làm đọc giả nhẹ nhõm từ trong tâm.
Nhưng mà mình đã muốn phải chết đâu...
Tôi suy nghĩ cả đêm, cứ vậy suốt hai ngày, cố vẽ ra một con đường hợp lý. Về tiền kiếp của tôi...
Tôi vẫn nhớ rất rõ khoảnh khắc mình lìa đời. Dù thoát được thân xác Ariel, chắc tôi cũng không còn nơi đâu để về nữa. Vậy tức là...không thể làm gì thêm. Phải thích nghi với một cuộc sống mới, tuy không lạ nhưng cũng chẳng quen vậy.
"..."
Tôi khẽ liếc cửa sổ bằng kính màu. Nắng chói chang chiếu qua khung cửa lớn. Lại gần một khung cửa, tôi buông rèm cho nắng ấm dần xa.
"Trường hợp này...chắc bác sĩ cũng phải trả về thôi. Sống chung với lũ vậy."
Thực tại đã nghiệt ngã vồ lấy tôi, thì biết phải chống cự kiểu gì chứ?
Gió lùa qua khe cửa, làm mái tóc vàng óng trông như một mớ rơm.
"Mà cũng đâu đến nỗi nào đâu nhỉ?"
Bây giờ nào phải lúc phản diện được chào sân.
"Nếu mình sống khác đi, chắc tương lai cũng sẽ đổi khác đấy."
Mùi không khí trong lành lướt qua tôi. Đặc quyền chỉ người sống cảm thấy được.
Khoảnh khắc tôi chết đi... Từ những đầu ngón tay đến con tim... cái lạnh của thần chết bao bọc khắp thân thể. Lúc đấy tôi nhận ra, rằng tất cả đều tốt hơn là chết. Cuộc sống tôi ngày xưa... làm con hoang của một nhà nhiều của, phải cảnh giác mọi ánh nhìn xung quanh, sống tự thân ngay khi vừa trưởng thành, chỉ để chết sau đấy có một năm, một cái chết vô nghĩa và phí hoài.
So với tháng ngày ấy, làm một Thánh nữ giả chẳng phải tốt hơn sao?
Ariel đã chết khi không hay biết gì, nhưng lúc đó cô ta không phải tôi. Nam chính đâu phải là mục tiêu tôi phấn đấu. Cố gắng để làm gì, khi người ta thậm chí còn không dành cho tôi?
Tôi còn năm năm nữa để thăm ngàn kiệt ngần, cũng như học cách sống ở tại thế giới đây.
Và khi Camilla, Thánh nữ hàng thật tới, tôi chỉ việc thảnh thơi mà từ bỏ chức quyền, mua một căn biệt thự thật hoành tráng, sống theo ý bản thân cho đến tận cuối đời.
Dẹp những thứ lằng nhằng để lo chuyện tương lai, tôi bỗng nhiên thấy nhẹ lòng đôi chút. Mắt thấy và tai nghe, chừng đó là quá đủ để xác nhận tình hình. Dành hai ngày lo nghĩ, như vậy coi như xong.
"Ariel. Phải rồi... Kể từ giờ, mình là Ariel." Siết chặt lòng bàn tay, tôi kiềm hãm trái tim đang bồi hồi. Tôi cần sự tự tin, để chuẩn bị cho một khởi đầu mới.
Đúng ngay thời khác này...
"Gì thế này?"
Một màn hình bỗng hiện trước mặt tôi, hiển thị một dòng chữ không rõ là ý gì.