Edit: Bàn
.
Công tử bột quả nhiên không xì tiền ra.
Tôi liền hai tay nhét túi quần đi ra ngoài.
.
Lớp bọn tôi sĩ số lẻ, cho nên tôi ngồi một mình hàng cuối, không có bạn cùng bàn.
Mọi người đều biết, tiết Âm nhạc lớp mới hát, lớp đều là xem phim hết.
Nói chung, ngồi hàng trước thì hiệu quả xem phim sẽ tốt hơn, vì màn chiếu không lớn như trong rạp chiếu phim, ngồi sau còn dễ không nghe được tiếng.
Tôi thì hi vọng bọn họ đều chen ngồi trước, như vậy đằng sau sẽ yên tĩnh chút.
Khoai tây chiên hạt dưa trà sữa trên bàn tôi không biết là đứa nào bày ra, lại còn cắm que hương, nhìn chả khác gì cúng cho tôi cả.
Mấy thằng đệ chơi bóng rổ nhất quyết dọn xuống hàng cuối chen cùng tôi, nói là sợ xem phim zombie nên phải ở cạnh tôi mới có dũng khí.
Tôi có phải Lương X Như đâu mà đòi truyền dũng khí cho chúng nó.
Hiệu ứng đặc biệt trong cái phim zombie này thực sự quá dở, hoàn toàn là dựa vào jump scare với tiếng la hét decibel cao để tạo khủng hoảng.
Tôi mặt không đổi sắc, lòng không nổi sóng, nhưng các anh em bên cạnh đều sợ tái mặt.
Bọn họ có người sợ đến nỗi phải nắm tay tôi, có người tay đè trên đùi tôi, còn có người nhân dịp sờ loạn tóc tôi.
Mấy người lúc bị doạ sẽ đặc biệt thò tay ra vuốt tóc người khác à?
Tôi dậy sớm chỉ để chỉnh kiểu tóc, đứa nào làm rối tôi cho đứa đấy biết tay.
Tôi bắt được cái tay vuốt đầu tôi, nói: "Sờ một lần , có sờ có trả.
"
Có người đưa một que socola bên mép tôi, nói: "Đại ca hút thuốc.
"
Tôi ngậm que socola, ậm ờ không rõ nói: "Ầy, cho dù thế cũng không giảm giá nhé.
"
.
Chủ nhiệm lớp thực sự cứ dăm ba bữa là lại mời tôi lên phòng làm việc uống trà, ổng hỏi tôi dạo gần đây đang thu phí bảo vệ hay là biểu diễn nghệ thuật.
Vì tôi mặc hoodie trong áo khoác đồng phục, lúc đờ người ra dựa vào lan can hành lang, luôn có người đi ngang qua nhét đồ vào mũ tôi, sau đó sẽ thuận tay vuốt tóc xoăn tôi vừa uốn một phát.
Lúc ông anh bạch liên đi qua tôi, cũng nhét cái gì đó vào trong mũ tôi.
Hắn đè đỉnh đầu tôi một chút, cũng không nói gì rồi đi.
Chờ sau khi tôi trở về, mới phát hiện cái hắn bỏ vào là đề thi thử tháng môn Toán năm ngoái.
Tôi đt ông già hắn.
.
Để áp dụng những gì đã học được gần đây, tôi quyết định lập kế hoạch tiếp cận Từ hạng nhất.
Thứ và thứ hắn ta đều sẽ tới phòng vẽ của trường vẽ một hồi, hình như còn là người của câu lạc bộ ký hoạ.
Thứ nhiều người, nói chuyện trực tiếp với hắn ta không ổn.
Vì thế tôi kiên nhẫn chờ đến thứ .
Thứ rất nhiều người vội về nhà, nhanh chóng chỉ còn một mình Từ Dập bên trong.
Vẻ mặt hắn ta chăm chú cầm bút chì bôi bôi vẽ vẽ trên giấy, không để ý đến động tĩnh tôi đi vào.
Tôi nói: "Từ hạng nhất, tôi đến nói cho cậu một chuyện.
"
Phản ứng của Từ Dập có chút ì, qua một hồi lâu, hắn ta mới hiểu tôi nói Từ hạng nhất là chỉ mình.
Hắn ta để bút chì xuống, đứng lên nhìn tôi, nói: "Cậu là em Bách! "
Tôi nói: "Cậu đừng đứng, ngồi xuống.
"
Từ Dập giật mình, mặt mù mờ ngồi xuống ghế gỗ đối mặt tôi.
Trước khi tôi vào đã khoá cửa, kéo rèm cửa sổ, bây giờ yên tâm thoải mái tiến lên dạng chân ngồi trên đùi hắn, nắm lấy cằm hắn, nói: "Bạn Từ à, tôi muốn theo đuổi cậu.
"
Từ Dập vẫn đang sững sờ, con ngươi màu hơi nhạt kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm, không lên tiếng đáp lại tôi.
Tôi nói: "Tôi lần đầu tiên theo đuổi người khác, có lẽ sẽ phát huy không tốt.
Cậu không thích tôi cũng chẳng sao, dù sao tôi cũng muốn theo đuổi cậu.
"
Từ Dập vừa định mở miệng nói chuyện, tôi liền lấy môi mình chặn miệng hắn.
Tay hắn đặt ngang eo thôi vẫn đang run rẩy, quá nửa là vì sốc.
Tôi làm xong những thứ này, liền từ trên người hắn đi xuống.
"Cứ thế đi, tuần sau gặp lại.
" Tôi cảm thấy mình phát huy cũng không tệ lắm, vừa đủ độ đĩ, bèn chào tạm biệt hắn rồi về nhà.
.
Bách Liên hỏi tôi lý do về nhà trễ như vậy, tôi nói tôi lại tới công trường làm việc.
Bách Liên nói: "Lần trước em khiêng than, lần này đi khiêng thanh thép à?"
Tôi nói: "Tôi phụ trách đi đào tường nhà người khác.
"
Bách Liên nói: "Cái gì?".