Tôi là mẹ kế nhưng con gái tôi quá dễ thương!

chương 98

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Tama07

__________________________

Truyện chỉ được đăng tải và cập nhật duy nhất tại hako.re (docln.net)

======================

Cơ thể của Abigail bị đổ nhào về phía trước. Cô với tay muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng thứ duy nhất cô có thể chạm vào là khoảng không.

Trong lúc đang hoảng hốt, cô nhìn thấy người vừa đẩy mình. Giữa màn đêm, cô chỉ có thể xác nhận được kẻ đó có mái tóc đỏ, mặc đồ thủy thủ và che mặt bằng vải.

Một khắc sau, Abigail va chạm với mặt nước. Cú va chạm gây ra cơn đau lên toàn cơ thể nhưng cô còn không có thì giờ để cảm nhận được cơn đau ấy. Abigail vật vã vì nước biển tràn vào mũi và miệng.

"Cứu! Cứu với!"

Cô cố hét lên nhưng tiếng sóng nuốt chửng lấy cả giọng nói lẫn Abigail. Bộ váy ngấm nước trở nên nặng trĩu, không ngừng kéo cô xuống dưới.

Nước tràn vào miệng ngay khi cô cố kêu cứu. Cơ thể mất sức, chao đảo bởi những cơn sóng dồn dập.

Thời gian Abigail nhô mặt lên trên mặt nước bắt đầu giảm dần. Những con sóng đang dần trở nên dữ dội hơn. Khi ấy, cô nghe thấy giọng nói của một ai đó.

"Có người bị rơi xuống biển!"

Abigail nhìn thấy các thuyền viên hô hào chạy tới. Không, cô không nhìn thấy. Abigail gần như sắp bất tỉnh sau một hồi ngụp lặn.

Khi các thuyền viên đang cuống cuồng chuẩn bị ném dây cứu hộ, thì có một ai đó túm lấy sợi dây rồi cột vào eo.

Người đó cầm cây đèn ma thuật trên tay. Anh nói với thuyền trưởng đang đứng cạnh mình.

"Kéo lên khi ta giật sợi dây hai lần."

"Vâng?"

Ngay khi dứt lời, Sablian nhảy xuống biển, không cho các thuyền viên cơ hội ngăn cản.

Khuôn mặt anh tái mét bởi sự lo sợ, thấp thỏm, quá khích. Không một ai nhìn thấy bàn tay run rẩy của Sablian khi buộc sợi dây quanh eo một cách dứt khoát.

Bởi tiếng sóng dữ nên không thể nghe thấy được tiếng Sablian nhảy xuống biển. Anh cố gắng mở mắt ra và quan sát trong lòng nước.

Anh không nhìn thấy Abigail. Abigail. Anh muốn gọi tên cô thật to, nhưng cố kìm lại.

Khó mà quan sát trong lòng biển dù là ban ngày, chưa kể hiện giờ đang là giữa đêm. Nếu như không có đèn ma thuật thì Sablian sẽ chẳng thể thấy gì ngoài một màu đen.

Khi ấy, anh trông thấy ai đó lả lướt trong nước như hồn ma. Mái tóc và bộ váy trắng đang đung đưa trong làn nước.

Sablian điếng người. Anh siết chặt lấy tay cầm của cái đèn, rồi nhanh chóng tới gần Abigail.

Vượt qua dòng nước chảy mạnh, Sablian ôm Abigail vào lòng. Trông cô dường như đã bất tỉnh.

Sablian dùng hết sức giật sợi dây hai lần, các thủy thủ trên thuyền lập tức hét lên.

"Kéo lên!"

"Kéo! Kéo lên!"

Hai người họ được kéo lên trên mặt nước trong tiếng hét ầm ĩ của các thuyền viên. Những giọt nước mưa nặng hạt tạt mạnh vào mặt họ ngay khi nhô lên mặt nước.

Sablian vội vàng đưa ngón tay lên kiểm tra hơi thở của Abigail. Anh cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cô.

Thế nhưng khoảnh khắc an tâm ấy không kéo dài lâu, một cơn sóng lớn ập đến, vỗ mạnh vào thân thuyền.

"Không được! Sợi dây...!"

Sablian không nghe thấy được tiếng hét ấy, nhưng anh cảm nhận được sợi dây đang được kéo căng bị đứt.

Hai người họ lại bị cuốn xuống dưới mặt nước. Sablian cố gắng đạp chân để đưa Abigail lên lại mặt nước, thế nhưng đại dương có lúc hiền hòa, và cũng có lúc rất tàn nhẫn.

Ánh đèn ma thuật dần dần chìm sâu xuống bên dưới và khuất hẳn. Sablian cũng bắt đầu hết oxy.

Mỗi khi sóng đánh thì ý thức của anh lại dần trở nên mờ nhạt. Trong lúc ấy anh vẫn ôm chặt lấy Abigail.

Ngay trước khi sắp sửa bất tỉnh, anh lờ mờ nhìn thấy có thứ gì đó màu đỏ đang tiến lại gần. Dường như anh còn nghe thấy một giọng nói thánh thót.

***

Thứ gì đó cứ cứ rơi lên má rồi chảy xuống. Tôi không thể phân biệt được nó nóng hay lạnh.

Tôi đưa tay lên lau thứ đó, nhưng nó vẫn tiếp tục rơi dù tôi có lau liên tục.

"Mmm....."

Rốt cuộc là gì vậy? Tôi cố gắng mở mắt ra. Mi mắt rung lên bởi ánh nắng.

Sau khi chớp mắt vài lần, tôi mới nhận ra trời đang mưa. Những giọt mưa đang chảy từ trên má xuống dưới cằm của tôi.

Tôi đang nắm lấy thứ gì đó trong tay. Là cát. Một lúc sau, tôi mới nhận ra rằng mình đang nằm trên bãi biển dưới cơn mưa.

Sao tôi lại ở đây vậy? Đêm qua, tôi đã..... Chuyện của ngày hôm qua đột ngột hiện lên trong đầu, khi tôi cố gắng dò dẫm lại kí ức của mình.

Có kẻ nào đó đã cố gắng giết tôi.

Kẻ nào đó đã đẩy tôi xuống biển.

Sự thật ấy khiến tôi rùng mình. Cảm giác chết dần trong bóng tối mịt mù vẫn còn sống động.

Tôi, tôi vẫn còn sống sao? Đây là thiên đường sao? Hay là tôi lại nhập hồn vào cơ thể người khác sau khi chết vậy? Tôi luống cuống định ngồi dậy, nhưng phát hiện có ai đó nằm bên cạnh.

"S,Sable?"

Sable cũng đang bất tỉnh trong bộ dạng ướt đẫm. Tại sao Sable lại ở đây vậy? Không, chuyện đó không quan trọng. Tôi vội vàng kiểm tra tình trạng của Sable.

"Sable! Tỉnh lại đi!"

May thay là Sable vẫn đang thở đều, có điều anh ấy đang hôn mê. Tôi lắc mạnh vai của Sable trong khi gọi tên anh ấy. Một lúc sau, Sable vừa ho lụ khụ vừa nôn ra hết nước biển.

"Bibi......? Nàng không bị thương ở đâu chứ.....?"

Đôi mắt của Sable vẫn còn mơ màng, có vẻ anh ấy vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được ý thức.

Vậy mà chỉ vừa mới tỉnh lại là anh ấy đã lo cho tôi đầu tiên rồi sao. Con người này tốt tới mức nào vậy? Khóe mắt tôi đỏ lên trong vô thức.

"Thiếp không sao. Sable có sao không?"

"Ta không sao."

Sable gượng người ngồi dậy. Khuôn mặt anh ấy tái nhợt.

Mái tóc đen của anh ấy bị ướt hết, tóc mái dính trên trán. Trời đang mưa càng khiến cho anh ấy bị ướt nhiều hơn.

"Rốt cuộc chuyện là thế nào vậy? Bệ hạ cũng bị ai đó đẩy xuống biển sao?"

".....nàng bảo bị đẩy sao?"

Lời nói ấy khiến cho ánh mắt của Sable trở nên lạnh băng. Anh ấy phản ứng như vậy thì có vẻ không phải bị người khác đẩy.

"N, nếu thế thì...không lẽ thuyền bị đắm sao? Còn Blanche thì sao?"

"Không phải thế đâu. Biết phu nhân bị rơi xuống biển, ta đã nhảy xuống theo và bị sóng cuốn cùng nàng."

"Vâng?"

Cách Sable trả lời hết sức điềm nhiên khiến cho tôi phải hỏi lại như một đứa ngốc. Trong khi mà Sable không trả lời, vô vàn cảm xúc ùn tới như những con sóng trong lòng tôi. Sự cảm kích, sự hoảng hốt và còn có cả sự tức giận mà tôi không hiểu rõ.

"Tại sao bệ hạ lại làm thế?"

Lời tránh mắng lại đi trước lời cảm ơn. Sable đã nhảy xuống biển đêm dậy sóng sao? Quốc vương của đất nước này đã làm thế sao?

"Ý nàng là sao?"

"Thiếp hỏi ngài sao lại làm chuyện nguy hiểm như thế! Suýt chút nữa thì ngài đã phải chết chung với thiếp rồi!"

"Ta không có ý định chết chung. Mà ta muốn cùng nàng sống sót."

Chúng tôi đã cùng nhau sống sót. Thế nhưng chuyện đó chỉ là nhờ vận may. Nhìn cái cách chúng tôi bị dạt lên bờ biển thế này là có thể hiểu được rồi.

Đáng lẽ tôi phải cảm ơn Sable. Nhưng lời cảm ơn lại không tài nào thoát ra khỏi miệng. Sable đã suýt chết, lại còn là suýt chết vì cứu tôi. Điều đó khiến cho lồng ngực tôi thắt chặt.

"Sao bệ hạ lại nhảy xuống vậy? Ít nhất thì ngài phải ra lệnh cho người khác chứ."

"Chuyện đó....."

Không phải là không có ai khác. Sable không được tự mình làm chuyện nguy hiểm trong khi có nhiều thuyền viên giỏi đã quen với biển cả như thế.

Sable không trả lời câu hỏi của tôi. Sự bối rối hiện lên một cách rõ ràng trên khuôn mặt anh ấy. Có lẽ cả anh ấy cũng không biết được lý do vì sao bản thân lại bối rối như vậy.

Anh ấy định nói gì đấy nhưng cuối cùng lại cúi đầu xuống. Sable tháo sợi dây buộc quanh bụng, và nói.

"Trước tiên chúng ta hãy tránh mưa đã. Cứ như này sẽ nhiễm lạnh mất."

Sable đã né tránh câu trả lời, tôi cũng không gặng hỏi thêm. Tôi thấy Sable đang run lên vì lạnh, cả tôi cũng vậy.

Đúng như anh ấy nói, chúng tôi nên tránh mưa trước. Nhìn xung quanh, tôi trông thấy một khu rừng cách đây không xa, và ở cuối bờ biển còn có một hang động.

Hai chúng tôi tới hang động để tránh mưa. Dưới cơn mưa tí tách, trước khi kịp biết ơn vì đã sống sót...

"Hắt-xì!"

Lạnh quá. Mắc mưa sau khi bị sóng cuốn trôi dạt thì cảm thấy lạnh là điều hiển nhiên. Sable quay lại khi nghe thấy tiếng hắt xì của tôi.

"Nàng lạnh sao?"

"...Một chút thôi."

Sable nhìn xuống bộ đồ của mình. Anh ấy chỉ mặc mỗi một chiếc quần dài và áo sơ mi, có vẻ là Sable đã ra khỏi phòng khi đang nghỉ ngơi.

Sable bắt đầu tháo cúc áo. Tôi nhìn thấy ngực trần của anh ấy thông qua khe áo. Thấy tôi tròn mắt nhìn chằm chằm, Sable tránh mặt đi.

".....Ta thấy xấu hổ khi phu nhân cứ nhìn như vậy."

"A, thiếp xin lỗi."

Tôi vội vàng quay người lại. Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng Sable cởi áo ở phía sau.

Hình như anh ấy vừa vắt hết nước trên áo, có tiếng nước lộp độp rơi xuống nền. Rồi một lúc sau, anh ấy chìa áo cho tôi.

Tôi liếc mắt nhìn về phía sau. Sable đang quay mặt đi, có vẻ anh ấy thấy xấu hổ vì cởi trần.

"Dù không phải đồ khô nhưng nàng hãy trải nó xuống mà ngồi. Như thế sẽ bớt lạnh hơn một chút."

"Bệ hạ cũng thấy lạnh mà. Thiếp không sao cả."

"Ta không thấy lạnh."

"Đừng cố chấp nữa."

Tôi không trơ trẽn đến mức nhận cả áo của người vừa cứu mạng mình. Giờ tôi phải tự lo lấy thân mình chứ. Trước tiên thì tôi cũng phải vắt hết nước trên bộ đồ để bớt lạnh.

"Bệ hạ, thiếp cũng cần cởi đồ một lúc để vắt hết nước."

Sable im lặng gật đầu, rồi để áo của mình xuống dưới đất. Sau đó anh ấy định đi ra khỏi hang.

"Trời đang mưa mà ngài đi đâu vậy!"

"Để nàng thay đồ một cách thoải mái."

"Bệ hạ chỉ cần quay mặt lại sau thôi. Thế là được rồi. Nếu ngài đi ra ngoài thì thiếp cũng đi theo đấy."

Khi tôi uy hiếp như thế thì Sable mới chịu quay lại trong hang. Thế nhưng anh ấy lại ngồi im không động đậy trong khi quay mặt về phía tường, y như đang ngồi thiền.

Sau khi cố gắng vắt hết nước thì bộ đồ đã trở nên nhẹ hơn hẳn. Cũng may là tôi đang mặt váy ngủ chemise.

Không khí ẩm ướt chạm lên toàn thân trần truồng. Không phải là tôi đang lõa thân hoàn toàn. Bởi vì tôi còn đang mặc cả đồ lót lẫn cả quần trong nữa.

Thế nhưng tại sao hôm nay lại là ngày mà tôi mặc lingerie được tặng vào hôm sinh nhật vậy chứ. Để cho váy khô hẳn thì tôi sẽ phải trong bộ dạng này mãi.......

Tôi liếc mắt về phía sau, Sable vẫn đang quay mặt nhìn tường. Nhìn thấy tấm lưng rộng của Sable, mặt tôi bất chợt đỏ bừng lên.

Trời ơi, tôi cũng muốn quay mặt vào tường. Tôi vội vội vàng vàng đi về phía tường đối diện. tôi đang mặc quần trong đã được vắt nước, vì không muốn chạm da thịt vào mặt đá.

Tôi vẫn còn nghe thấy tiếng mưa rơi ở bên ngoài. Khi ấy tôi nghe thấy tiếng ho khẽ từ phía ngược lại.

Chắc là Sable cũng thấy lạnh. Nếu không nhảy xuống cứu tôi thì anh ấy đã không phải chịu lạnh như thế này. Tôi cầm bộ đồ ngủ vẫn còn chưa khô và lặng lẽ tiến lại gần Sable.

"Bệ hạ, ngài hãy ngồi lên đồ ngủ của thiếp cho đỡ lạnh."

"Tuyệt đối không được."

Sable lạnh lùng nói như vậy trong khi nhìn thẳng về bức tường. Với tính cách của Sable thì dù tôi có nói thêm lần nữa thì anh ấy vẫn sẽ không đồng ý.

Trong lúc đó thì Sable đã cố gắng kiềm chế, không hắt hơi thêm lần nữa. Nếu tiếp tục để như thế, rồi Sable mà bị cảm lạnh thì biết phải làm sao.

Hồi bé Sable đã từng rất yếu ớt. Sau một hồi không biết phải làm thế nào, tôi ngập ngừng hỏi.

"Vậy thì.....chúng ta ngồi sát lại với nhau được không?"

"Hả?"

"Cả thiếp và ngài đều thấy lạnh. Nếu ngồi sát lại thì chắc sẽ thấy ấm hơn một chút."

___________________________

Thông báo: Truyện sẽ chính thức drop sau khi xong arc này.

Lý do: N/A

Truyện Chữ Hay