Trans: Tama07
__________________________
Truyện chỉ được đăng tải và cập nhật duy nhất tại hako.re (docln.net)
======================
"Đừng lo, Blanche. Cũng sắp tới nơi rồi, chúng ta sẽ sớm gặp lại bệ hạ thôi."
Tôi cười và lặng lẽ xoa đầu Blanche. Con bé có vẻ lo lắng vì không đi cùng xe với Sablian.
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi rời cung. Ban đầu Sable cũng đã định đi cùng xe với chúng tôi.
Nhưng vì cánh phụ nữ ở với nhau thì sẽ thấy thoải mái hơn nên anh ấy quyết định đổi sang xe khác.
Tôi rất biết ơn sự tinh tế một cách đáng yêu này của Sablian. Cũng nhờ thế mà cảm xúc đơn phương của tôi vẫn không chịu ngoai đi. Thậm chí tôi còn nghĩ rằng cứ như thế này mãi cũng tốt.
Tôi đã mãn nguyện với hiện tại rồi. Tôi và Sable đã kết hôn, anh ấy cũng không có ý định gặp gỡ ai khác.
Vậy thì quan hệ của chúng tôi cũng gần như là đang hẹn hò rồi còn gì? Tôi có cảm giác cứ tiếp tục mối tình đơn phương như bây giờ đến cuối đời cũng không sao cả.
"Woaaa, nhìn kia kìa. Đó là biệt thự sao?"
Tôi nhìn ra cửa sổ khi nghe Verite nói và trông thấy biệt thự được xây bên trên vách đá ở đằng xa. Trông nó giống như là cung điện thường xuất hiện trong truyện cổ tích vậy.
Đoàn xe sau khi đi một lúc thì dừng lại trước khu biệt thự. Cơn gió mát rượi thoảng qua ngay khi tôi bước ra khỏi xe.
Trong cơn gió có thoang thoảng mùi mặn của biển. Dù vẫn chưa nhìn thấy biển, nhưng chỉ thế thôi cũng đủ cảm nhận được mùi vị của biển cả.
Tôi muốn lập tức chạy thật nhanh tới bờ biển nhưng trước hết thì chúng tôi phải tuân thủ lịch trình viếng thăm. Sau khi nghỉ một lúc, tôi thay đồ và đến hội trường buổi tiệc.
"Thưa Quốc Vương và Vương Phi, cảm ơn hai vị đã ghé thăm vùng đông bộ này! Tôi là lãnh chúa của vùng đông bộ, Harpon Undina."
"Cảm ơn lãnh chúa đã chào đón."
Vị lãnh chúa với phong thái đĩnh đạc tới gần và cúi đầu với chúng tôi. Lãnh chúa Harpon Undina là một phụ nữ trung niên với vóc dáng to lớn giống như thủy thủ.
Bà ấy vẫn rất vui vẻ dù Sablian đáp lại một cách lạnh nhạt. Tôi cũng cảm ơn bà ấy.
"Trong thời gian tới xin nhờ bà giúp đỡ, Lãnh chúa Undina. Ta là Friedkin Blanche."
"Vinh dự cho tôi, thưa công chúa........Hửm?"
Lãnh chúa nhìn Blanche và tròn mắt. Bà ấy ngớ người một lúc rồi nói bằng giọng cảm động.
"Công chúa, bộ váy của ngài thật xinh đẹp. Rốt cuộc cái này là gì vậy? Trông nó khá giống với đồng phục hải quân của chúng ta."
Blanche đang diện váy mới. Khi nghĩ xem nên thiết kế váy như thế nào cho chuyến thăm vùng miền đông lần này tôi đã quyết định chọn chủ đề biển cả.
Đã nhắc chọn chủ đề biển thì chắc chắn phải là đồ thủy thủ rồi. Theo như mốc thời gian ở thế giới mà tôi từng sống thì đây là mẫu thiết kế được làm ra vào khoảng những năm 1850, nó trở nên thịnh hành khi hải quân nước Anh tặng đồ thủy thủ của trẻ em cho Hoàng tử.
Trước khi tới đây tôi đã tìm hiểu và biết được rằng trang phục hải quân của Nergen cũng gần giống vậy nên đã thiết kế bộ váy này.
Bộ váy trắng, với cổ áo tròn màu xanh nước biển là điểm nhấn. Thêm vào đó là mũ thủy thủ tròn trịa trông thật đáng yêu.
Chiều dài váy đến giữa cẳng chân. Hiện giờ những bộ váy để lộ cổ chân đang thịnh hành do bộ váy tôi mặc không lâu trước đây.
"Mậu hậu đã làm nó cho ta đấy! Rất đẹp đúng không?"
Blanche tự hào cười tươi, rồi xoay nhẹ một vòng. Tán váy tung bay trông giống như là những con sóng.
Lãnh chúa đưa hai tay ôm miệng nhìn cảnh ấy. Được lắm, chuyện Fan-club chi nhánh đông bộ của Blanche xuất hiện chỉ là chuyện một sớm một chiều.
"Nó thật tuyệt! Đúng là một bộ váy tuyệt vời. Vương phi còn quan tâm tới cả quân phục của chúng tôi sao....."
Lãnh chúa đang không biết phải hành xử thế nào trước vẻ đáng yêu của Blanche, mặt khác bà ấy cũng tỏ ra cảm ơn tôi.
Cũng đúng, nghĩ lại thì nếu có ai thiết kế ra trang phục liên quan đến khu vực của mình thì lãnh chúa sẽ thấy vui thôi.
Sablian cũng tỏ vẻ mặt hãnh diện, cứ như thể anh ấy đang thấy tự hào về tôi vậy.
"Tôi không biết phải báo đáo ngài như thế nào đây. Trước tiên chúng ta hãy dùng bữa trước chứ! Đầu bếp của chúng tôi đã dùng hết tài nghệ của mình để chuẩn bị bữa tiệc bằng đặc sản của vùng đông bộ. Mong rằng nó sẽ hợp khẩu vị của mọi người."
Bầu không khí trở nên thân thiệp hơn hẳn từ khi Blanche khoe váy mới. Tôi cũng trở nên hứng khởi nhờ bầu không khí ấy, mỗi khi những món ăn được đưa lên là lại muốn hét lên hoan hô.
"Món này là Bouillabaisse, niềm tự hào của đông bộ chúng tôi. Cồi sò điệp ăn kèm với nấm hay thịt cá mặt quỷ đều rất tuyệt. Các vị hãy dùng thử cả pate cá thu nữa nhé."
Những món ăn lạ mắt thỏa ra mùi vị thơm ngon. Quả nhiên đã đi chơi là phải ăn đồ ngon.
Tôi cẩn thận cầm dao và nĩa lên. Chắc là sẽ bị tăng cân thêm nhưng tôi không còn sợ nó như trước nữa.
Giờ tôi đã là người biết dùng ma thuật nguyền rủa. Nếu có ai dám nói chê tôi tăng cân nữa thì tôi sẽ tiếp đãi kẻ đó nồng nhiệt bằng những lời nguyền liên tiếp.
Đầu tiên tôi thử ăn Bouillabaisse. Woaa, nó ngon quá!
Tôi nhiệt tình nếm thử các món ăn nhưng món nào món nấy đều quá ngon. Cồi sò điệp dai dai thật ngon miệng. Khi đang phết pate cá thu lên bánh mì để ăn thì tôi chợt nhận thấy có ai đó đang nhìn.
Sable đang nhìn tôi. Tôi lỡ ăn nhiều quá sao.....? Khi tôi định ngừng ăn thì Sable nói.
"Thức ăn có vẻ hợp với khẩu vị của nàng. Thật may vì cả phu nhân và Blanche đều thấy vui."
Blanche cũng đang nhiệt tình ăn món pasta bạch tuộc. Mắt con bé sáng lấp lánh trước món ăn mang hương vị lần đầu được thưởng thức. Tôi ngại ngùng lấy giấy ăn lau miệng và nói.
"Các đầu bếp ở đây thật tài ba. Nhờ bà chuyển lời khen và cảm ơn của ta tới họ, Lãnh chúa Undina."
"Thật vinh dự cho chúng tôi, thưa Vương phi."
Lãnh chúa trông rất hài lòng khi nhìn những đĩa thức ăn vơi dần. Sable vốn không coi trọng việc ăn uống cũng ăn nhiều hơn so với thường lệ, anh ấy nói với giọng khô khan.
"Lãnh chúa Undina, tình hình đông bộ gần đây thế nào? Nếu có khó khăn gì vì Nhân Ngư thì cứ nói."
Khi vậy, Blanche ngước đầu lên nhìn Sable. Ánh mắt thông thái của con bé vượt xa độ tuổi của mình. Lãnh chúa cười hòa nhã.
"May thay, nhờ quân viện trợ mà người dân đông bộ đã được trấn an phần nào. Nhân Ngư cũng không xâm lấn tới khu vực của chúng ta."
Blanche có vẻ an tâm. Cũng đúng thôi, con bé đã từng nghĩ tới chuyện kết hôn chính trị vì người dân miền đông cơ mà.
"Ta nghe nói xung đột giữa Morka và Nhân Ngư đang lớn dần."
"Vâng, đúng vậy. Nghe nói phía Morka đã khiêu khích chúng. Nếu so với họ thì tổn thất của phía chúng ta nhỏ hơn nhiều."
Morka đã khiêu khích sao......? Cronenberg thì đang lên kế hoạch thu phục Nhân Ngư và Tiên Tộc.
Không lẽ Morka cũng có ý định như thế sao? Trong khi tôi đang nghĩ thế thì Blanche cẩn trọng cất tiếng hỏi.
"Mm, lãnh chúa Undina. Nhân Ngư là chủng tộc như thế nào vậy? Ta nghe nói đó là chủng tộc có thái độ thù địch với con người......"
Lãnh chúa nhìn sang Blanche. Trên khuôn mặt bà ấy có vết sẹt kéo dài từ dưới cằm lên tận mắt.
"Đúng vậy. Chúng là chủng tộc cao ngạo, đối địch với loài người. Chúng rất hay dùng tiếng ca để mê hoặc con người, nhấn chìm thuyền. Vết sẹo này cũng là do Nhân Ngư gây ra."
Lãnh chúa cười hòa nhã trong khi chỉ tay vào mặt mình. Vậy ra Nhân Ngư không phải chủng tộc lãng mạng như trong truyện cổ tích.
Thế nhưng, vết sẹo kia là do Nhân Ngư gây ra sao? Tôi cẩn trọng nhìn khuôn mặt bà ấy và hỏi.
"Trước đây bà đã từng đánh nhau với Nhân Ngư sao?"
"Vâng. Khi còn trẻ tôi đã từng đánh nhau với chúng khi lên thuyền ra khơi. Kẻ đó đã gây ra vết sẹo này cho tôi nhưng hắn cũng đã bị chôn vùi dưới biển cả."
Lãnh chúa cười khúc khích. Kỳ diệu thật. Ở thời đại này chẳng phải phụ nữ không thể lên thuyền ra khơi hay sao? Tôi nghe nói người ta không mấy mặn mà gì với chuyện phụ nữ ra khơi, vì cho đó là điềm rủi.
"Nhưng mà phụ nữ cũng có thể lên thuyền ra khơi sao?"
"Ngược lại thì thuyền viên nữ có ưu điểm hơn. Các thuyền viên nam thường hay mắc lỗi vì bị mê hoặc bởi tiếng hát của Nhân Ngư."
Ồ? Hóa ra là có chuyện như vậy. Lãnh chúa cười và nói tiếp.
"Xin đừng lo tới chuyện sẽ đụng độ với Nhân Ngư. Chúng không bén mảng đến vùng bờ biển đâu, trừ một số Nhân Ngư không biết điều. Nhân Ngư đã từng thường xuyên tới bờ biển chơi để giúp đỡ con người, nhưng đó là chuyện của rất lâu về trước."
Tôi đã từng có ý nghĩ muốn gặp Nhân Ngư một lần xem sao, nhưng khi được nghe kể chuyện thì tôi nghĩ không nên gặp chắc sẽ tốt hơn. Sable lặng lẽ uống rượu vang và nói.
"Lãnh chúa Undina. Trước hết chúng ta cần bàn về chuyện diễu hành ngày mai. Khâu chuẩn bị đã xong hết chưa?"
"Vâng. Lộ trình diễu hành sẽ bắt đầu từ biệt thự này, sau đó đi dọc qua đường phố và tới quảng trường."
Việc của ngày thứ hai trong chuyến viếng thăm là diễu hành và diễn thuyết. Tôi, Blanche và Sable sẽ cùng nhau đi trên xe diễu hành để người dân đông bộ trông thấy.
Chắc hẳn mai cũng sẽ là một ngày bận rộn đây. Hình như ngày mốt cũng có việc phải làm nữa.
Nếu cả ba cùng nhau ra biển chơi thì tốt thật, nhưng thời gian có cho phép không đây? Không thì chỉ mình Blanche có thời gian chơi đùa thôi cũng được rồi.
Trong lúc mải nói chuyện, các đĩa thức ăn hầu như đã sạch hết, cả món tráng miệng cũng vậy. Sable lâu miệng rồi nói.
"Ngày mai còn có nhiều việc phải làm, hôm nay kết thúc ở đây thôi."
"Vâng. Vậy thì mong được gặp lại các vị vào ngày mai."
Bữa ăn kết thúc sớm hơn tôi nghĩ. Hùuu, thức ăn ngon thật nhưng đúng là có hơi mệt.
Giờ đi nghỉ một lúc rồi chuẩn bị cho buổi diễu hành ngày mai thì một ngày sẽ kết thúc sao? Thế thì hơi tiếc. Tôi nghĩ một lúc rồi nhìn Blanche và Sable.
"Blanche, Sablian."
Hai cha con với ngoại hình giống nhau như đúc quay sang nhìn tôi. Đúng là trông giống chồn đen quá đi. Tôi cười khúc khích trước vẻ đáng yêu của họ, rồi nói.
"Mặt trời vẫn còn chưa lặn, chúng ta đi ngắm biển chứ?"
Mọi người ắt hẳn đều đang mệt, nghỉ ngơi có phải phương án tốt hơn không nhỉ? Nhưng sắp tới đây đều sẽ bận bù đầu nên tôi muốn đi ngắm biển nhân lúc có thể. Thật may là cả hai người họ đều vui vẻ đáp lại.
"Được thôi."
"Con thích lắm ạ!"
Hai người họ trả lời cùng lúc. Blanche cười hehe rồi vui vẻ nói.
"Cùng với Verite nữa ạ!"
***
Con đường tản bộ chạy dài từ phía sau biệt thự. Trước con đường dẫn ra vách đá, các lính canh đứng như những chú cún con bị bỏ rơi.
Quốc vương, Vương phi cùng Công chúa muốn đi tản bộ, nên đương nhiên là họ sẽ theo cùng.
Thế nhưng Sablian đã bảo đừng đi theo nên giờ họ đang đứng thẫn thờ, chẳng dám quay lại biệt thự.
Giờ không còn nhìn thấy được bóng dáng của họ qua những kẽ lá nữa. Mặt trời đang bắt đầu lặn, hắt nắng chiều xuống mặt biển.
Có bóng dáng của hai người lớn và một đứa trẻ, nhưng lại có tới bốn giọng nói.
"Chúng ta đang đi đâu thế? Blanche."
Giọng nói của Verite phát ra từ ngực Blanche. Con bé đang ôm một tấm gương cỡ bằng cuốn sách.
Bởi vì Blanche đang úp ngược mặt gương lại nên Verite không thể thấy gì ngoài một màu đen.
"Chúng ta đang đi ngắm biển."
"Biển á? Tớ cũng được ngắm hả?"
"Ừ. Đứng trên vách đá chắc sẽ nhìn thấy."
Bản thể của Verite hiện đang ở bên trong biệt thự. Nếu so với hoàng cung thì biệt thự chỉ bé như một cái tổ chim. Bởi thế nên Verite có thể đi ra ngoài biệt thự dễ dàng.
Ban đầu họ định tới bờ biển, nhưng sợ rằng Verite sẽ không thể tới tận được đó.
Nhưng ở vách đá phía sau biệt thự thì cậu bé có thể dễ dàng quan sát được.
"Biển...."
Giọng nói của Verite có vẻ căng thẳng. Có thể nhìn thấy biển sao? Cậu đã từng xem hình minh họa bên trong sách nhưng nó chỉ là hình đen trắng mà thôi.
Bức tranh hồ nước mà Blanche cho cậu bé xem trông rất đẹp và kỳ vĩ. Thế nhưng Abigail bảo rằng biển còn rộng lớn hơn thế nhiều.
Rốt cuộc thì biển trông như thế nào vậy. Đã đến tận đây rồi, nên cậu nhất định muốn nhìn thấy nó một lần. Khi Verite nhìn ra phía ngoài tối đen của mặt gương, thì Blanche lật ngược cái gương lại.
"Verite. Tới nơi rồi. Cậu nhìn thấy không?"
Ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ bên trong tấm gương. Đôi mắt bạc của Verite đang phản chiếu vô vàn màu sắc.