Trans: Tama07
___________________
Hùuu, lời khen có tài làm tôi thấy có phần được an ủi. Chà, vậy giờ thử đọc về những thảo dược giải độc xem nào. Khi tôi đang lật sách thì Verite hỏi.
"Abigail. Không sao chứ? Chuyện hôm qua làm tôi lo cho cô lắm."
"Chuyện hôm qua? À, không sao cả! Ta quen rồi. Ngủ dậy là quên hết rồi."
Tôi nhìn Verite và nhoẻn cười. Dù thế nhưng sắc mặt Verite vẫn không thôi u ám. Tôi cúi sập xuống nhìn sách và nói.
"Vậy ta học thôi nào. Cần phải học thuộc thêm cái gì nữa đây?"
"Hôm nay chúng ta nghỉ sớm."
Ơ kìa? Hôm nay mới học được chưa đầy 30 phút cơ mà? Nếu đúng như tôi tính thì ít nhất cũng phải học thêm 2 tiếng nữa.
Ngọn gió nào khiến cho cái gương lúc nào cũng dạy người ta học như thể huấn luyện chiến binh Sparta này cho tôi nghỉ học sớm hơn bình thường vậy? Verite khuẩy khuẩy tay với ý bảo tôi nhanh đi đi.
"Nhanh ra ngoài đi. Người ta đang chờ đấy."
"Hửm? Ai cơ?"
"Đi ra đi."
Rốt cuộc thì ai đang đợi tôi vậy nhỉ? Khi đi ra ngoài như thể bị Verite đuổi thì tôi thấy Blanche đang ngồi trên ghế sô pha đứng bật dậy, rồi cười tươi rói và nói.
"Abigail-nim! Chúng ta đi dã ngoại đi ạ!"
Tôi có chút bối rối trước cuộc gặp không báo trước và còn ngẩn ra vì trang phục hôm nay Blanche mặc trông thật dễ thương.
Hôm nay Blanche mặt váy màu hoa hồng đỏ với nhiều ren và trang sức hình hoa ở trên. Thêm vào đó là mũ bonnet cùng một kiểu thiết kế khiến cho tôi không rời mắt được.
"Tại vì Verite bảo rằng hôm nay Abigail-nim không bận gì.... Hôm nay trời cũng đẹp nữa nên con nghĩ tới chuyện đi tới khu rừng gần đây chơi ạ."
Blanche cười he he tỏ ra ngại ngùng. À, vì thế mà hôm nay Verite cho nghỉ học sớm.
Không ngờ hai đứa trẻ đã chuẩn bị như thế này vì lo lắng cho tôi. Thật cảm động và cảm ơn hai đứa quá.
"Mm, nếu người bận thì cũng không sao đâu ạ.....!"
"Không, không đâu. Không hề bận. Ta thích lắm ấy chứ. Ta sẽ quay lại ngay sau khi chuẩn bị."
Chẳng có lý do gì để từ chối đi dã ngoại vào lúc đang rầu rĩ cả. Tôi đi tới phòng để đồ và vội vàng thay đồ.
Lúc đó, hình dáng của tôi phản chiếu lại trên tấm gương toàn thân khiến tôi giật mình và quay mặt đi. Tôi rời khỏi đó ngay sau khi quấn tấm khăn choàng có thể che được cơ thể.
Nơi Blanche chọn để đi dã ngoại là một khu rừng ở gần đây. Đó là khu rừng được tạo ra ngay cạnh cung điện chính và nằm dưới quản lý của cung.
Chẳng tốn bao lâu là xe ngựa đã tới được khu rừng. Gió thổi thoang thoảng mang theo hương thơm của mùa hè.
Mới vào hè nên trời khá nóng nực nhưng gió trong rừng thì rất mát. Có cảm giác như là một luồng không khí mới vừa ùa vào trong cơ thể mình.
Đúng là thời tiết đẹp để đi dã ngoại. Thời tiết này mà ngồi dí trong phòng học thuộc tên của độc dược thì đúng là phí phạm.
"Lâu rồi mới ra ngoài đúng là thích thật đấy. Cảm ơn con đã rủ ta đi cùng nhé, Blanche."
"Hehe, con mới phải cảm ơn vì người đã đi cùng chứ ạ. Phụ hoàng đã rất tiếc vì không đi cùng được do bận công việc."
Chắc là do chuyện của Cain. Đã nhắc tới chuyện chiến tranh thì hẳn là sẽ phải bàn bạc nhiều điều với các đại thần.
Sau này mọi chuyện ổn thỏa, mà cùng nhau đi dã ngoại thì tốt biết bao.
Tôi nghĩ như vậy trong nhìn những người hầu đang dựng bàn trải khăn và chuẩn bị mọi thứ.
Có vẻ sẽ mất chút thời gian. Đứng ngơ ra nhìn cũng không hay, hay là đi dạo quanh một chút nhỉ?
"Blanche, chúng ta đi dạo quanh đây trong lúc chuẩn bị chứ?"
"Vâng ạ!'
Chúng tôi đi men quanh con đường nhỏ gần đó cùng với kỵ sĩ hộ vệ. Con đường sạch sẽ được chăm chút cẩn thận nên rất dễ đi, cảnh quan xung quanh cũng rất đẹp.
Ánh nắng sực rỡ xuyên qua những tán lá xanh, những vệt nắng trải trên con đường trông như những cột cây số.
Hương thảo mộc mát rượi ngập trong khoang mũi. Hmm, đây là phytoncide
[note26990] sao? Đi dạo hít thở không khí trong lành như thế này thật là tuyệt.
"Đi dạo như này thích thật đấy ạ. Đáng lẽ chúng ta nên mời anh trai của người đi cùng phải không ạ?"
Blanche hỏi tôi bằng chất giọng ngây thơ. Tôi cười nhạt rồi lắc đầu.
"Không đâu. Ta nghe nói anh ấy có nhiều việc phải làm lắm."
Tôi chẳng muốn để cho Cain phá hỏng khoảng thời gian đáng giá này. Không hiểu sao mà bên hông bị anh ta nhéo vẫn còn ê ẩm.
Đừng nghĩ tới gã đó nữa, đừng nghĩ nữa tôi ơi. Đứng có nhớ tới lời mà hạng như Cain nói.
"Ôi, Blanche. Nhìn kia kìa. Nhiều hoa quá."
Tôi phát hiện ra một vạt hoa nhỏ giữa đám cỏ trong khi đang tìm cách thay đổi chủ đề.
Tại nơi có ánh nắng mặt trời chiếu sáng rực rỡ, có những bông hoa không rõ tên là gì đang nở rộ xen kẽ giữa đám cỏ ba lá. Những bông hoa cỏ ba lá trông như đuôi thỏ trắng cũng nở rộ.
"Woa, đẹp quá ạ! Liệu có cỏ bốn lá không nhỉ?"
"Để xem nào. Chúng ta thử tìm đi."
"Vâng! Con sẽ tìm cỏ bốn lá tặng Abigail-nim ạ."
Blanche nói vậy và chạy một mạch về chỗ vạt hoa. Hiuu, những lúc thế này con bé đúng thật là trẻ con.
tôi cũng phải đi tìm cỏ bốn lá tặng Blanche mới được. Hai chúng tôi ngồi xuống và chăm chỉ tìm kiếm cỏ bốn lá.
Mmm, nhưng mà mãi không thấy. Dù đã tìm kĩ nhưng tôi chỉ thấy cỏ ba lá mà thôi. Quả nhiên nếu tìm thấy dễ vậy thì nó đâu còn là biểu tượng của may m...
"Con tìm thấy cỏ bốn lá rồi!"
Blanche nói trong khi giơ cỏ bốn lá lên cao. Ồ, con gái tôi may mắn ghê! Thấy tôi vỗ tay thì Blanche liền gài cỏ bốn lá lên tóc tôi.
"Con cho ta sao? Cảm ơn nhé, Blanche."
"Con sẽ tìm thêm nhiều hơn nữa ạ."
Blanche nói vậy rồi lại tiếp tục chăm chỉ tìm cỏ bốn lá. Nhìn thế này trông con bé giống thỏ con thật đấy. Dễ thương thật.
Quả nhiên là nếu có hạng rác rưởi như Cain thì cũng phải có thiên thần như Blanche thì thế giới mới cân băng được.
Tôi mãn nguyện nhìn Blanche. Sau khi con bé tìm thêm được hai cỏ bốn lá nữa rồi đưa cho tôi, thì nó bắt đầu hái hoa cỏ ba lá.
"Hái cả hoa mang về nữa sao?"
"Vâng. Con sẽ mang về làm quà cho Verite ạ. Vì cậu ấy không thể ra ngoài được."
Verite lúc nào cũng chỉ ở riết trong cung nên hẳn là thấy ngột ngạt lắm. Không thể cùng nhau ra ngoài chơi nên mang hoa về làm quà cũng là một ý tưởng hay.
Blanche bắt đầu đan vòng hoa từ hoa dại và hoa cỏ ba lá. Trong khi đang ngồi trên vạt cỏ như thế thì không biết từ lúc nào mà những chú chim đã sà xuống đậu quanh Blanche.
"Ahaha, nhột quá."
Những chú chim đậu lên vai của Blanche, dụi đầu và cất tiếng hót.
Woa, công chúa đang ngồi trên vạt hoa cùng với những chú chim sao. Đúng là chẳng khác gì một cảnh trong truyện cổ tích. Lẽ ra phải chụp lại cái này mới phải.
Trong khi tôi đang tiếc nuối vì không có máy ảnh thì Blanche đã làm xong vòng hoa. Thế rồi con bé đứng bật dậy và đội vòng hoa lên đầu tôi.
"Quà của con tặng người đấy ạ, mẫu hậu."
Blacnhe cười với khuôn mặt hãnh diện. Tôi ngẩn mặt ra nhìn con bé. Nụ cười của nó rạng rỡ như là hoa cỏ ba lá vậy.
"Nếu có gương thì tốt biết mấy, tiếc thật."
Blanche nói như vậy, nhưng tôi thì lại thấy may vì không có gương. Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt của mình, chỉ muốn ngắm nhìn thế giới xinh đẹp ngoại trừ bản thân.
"Cảm ơn con vì món quà nhé, Blanche. Giờ chúng ta quay lại chứ? Chắc là thức ăn đã được chuẩn bị xong hết rồi."
"Vâng ạ."
Chúng tôi quay lại sau khi bỏ thật nhiều hoa tặng Verite vào trong khăn. Mới đó mà người hầu đã chuẩn bị xong xuôi hết.
Trông nó chẳng khác gì ở nhà ăn trong cung cả. Dao nĩa bạc được bày biện trên tấm khăn trải bàn ren trắng.
Trong trí tưởng tượng của tôi thì đi dã ngoại là ngồi lên trên thảm nhưng ngồi ghế có bàn như thế này cũng rất tuyệt.
Chúng tôi ngồi vào bàn ăn trước khu rừng thoáng đãng. Bao nhiều món ngon được bày ra trước mắt.
"Con sẽ ăn thật ngon miệng ạ!"
"Ăn nhiều vào nhé, Blanche."
Trên bàn là những món được làm sẵn ở cung, nào là sandwich, soup, salad, còn có cả nhiều món ngọt nữa.
Éclair, su kem, bánh bông lan,... Lớp kem trắng xóa bên trên bánh cùng với sốt ganache chảy ra từ giữa những lớp bánh thật sự khiến tôi choáng ngợp.
Ăn hết tất cả những thứ kia thì tổng cộng là bao nhiêu kcal vậy? Thật không dám nghĩ tới. Có lẽ thứ tôi có thể ăn được ở đây chỉ có mỗi salad.
Mmm, rau củ tốt mà. Tươi thật đấy. Tôi dùng nĩa đâm vào cải bắp trong khi nhìn Blanche.
Con bé đang nhồm nhoàm nhai sandwich, hai má phúng phính như là chuột hamster. Hức, đáng yêu quá đi. Chỉ nhìn thôi cũng thấy no.
Nhìn Blanche ăn ngon như vậy khiến tôi cũng thấy vui lây. Mới đó Blanche đã ăn xong sandwich và cắt bánh su kem ra ăn.
Mắt con bé sáng bừng lên khi cho su kem ngọt vào trong miệng.
"Abiagil-nim, bánh su kem này ngon quá ạ! Người ăn thử một đi ạ."
Gương mặt của con bé quá đỗi hạnh phúc. Đương nhiên là nó rất ngon rồi. Tay nghề bếp trưởng của chúng tôi là số một kia mà. Nhưng không được. Tôi phải kiềm chế.
"Xin lỗi con, ta cần phải giảm cân. Blanche hãy ăn nhiều vào nhé."
Blanche tròn mắt trước lời tôi nói. Thế rồi con bé nhìn xuống đĩa salad trước mặt tôi.
"Vậy, vậy người cũng không ăn cả những thứ khác sao? Chỉ ăn mỗi salad thôi có sao không ạ?"
"Ta chỉ ăn mỗi salad là đủ rồi. Rau củ cũng ngon lắm."
Giảm cân là công cuộc cần điều chỉnh chế độ ăn cùng với vận động. Nhưng ở thế giới này thì tôi không thể chạy bộ hay bơi để giảm cân được.
Bởi vì tôi là hoàng tộc. Thế nên chỉ có thể điều chỉnh chế độ ăn để duy trì vóc dáng.
Hay là sau này tôi thử phát triển lời nguyền kiểu ấy nhỉ? Lời nguyền giảm cân hay là lời nguyền khiến mất cảm giác thèm ăn. Nó có thể trở thành đại thành công cũng nên ấy chứ?
Tôi nhoẻn cười với Blanche. Blanche nhìn chằm chằm vào miếng bánh su kem mà con bé đang cầm rồi lặng lẽ đặt xuống.
"Nếu vậy thì con cũng không ăn nữa ạ....."
"Hả? Sao vậy? Blanche cứ ăn nhiều thêm đi."
"Con không thể một mình ăn đồ ngon được...'
Ôi, con gái tôi thật là tốt bụng quá đi. Con đâu cần thiết phải nhịn ăn với ta. Blanche lén nhìn tôi rồi hỏi.
"Con có nên giảm cân không ạ?"
"Con nói gì vậy. Blanche vẫn còn là trẻ con. Chưa cần thiết phải kiểm soát cân nặng."
Tôi vội vàng trả lời khi nhớ tới chuyện Blanche phải ăn theo chế độ nghiêm ngặt dạo trước. Tôi thích cặp bá phúng phính ủng hồng như bây giờ của con bé.
Chỉ tưởng tượng việc cặp má phúng pha phúng phình kia xẹp lép mất thôi mà tôi cũng đã thấy kinh khủng rồi. Ừm, ừm. Con gái chúng tôi không cần thiết phải kiểm soát cân nặng. Blanche ngoan ngoan lắng nghe tôi nói rồi đột ngột hỏi.
"Vậy đến bao nhiêu tuổi thì mới cần kiểm soát cân nặng ạ?"
Suýt nữa thì tôi đã đánh rơi cái nĩa đang cầm trên tay. Tôi thầm thở dài trong lòng, không, không phải thở dài mà là hét lên.
Đứa trẻ mới 12 tuổi đang hỏi tôi bao giờ thì nó cần phải kiểm soát cân nặng.
Và tôi cần phải trả lời. Rằng không cần thiết phải giảm cân. Rằng ngoại hình không phải thứ quan trọng. Nhưng nó thật sự không quan trọng sao? Nếu nó không quan trọng thì tại sao tôi lại đau khổ như thế này?
Tôi không muốn Blanche cũng phải trải qua nỗi đau như vậy. Nếu thế thì kiểm soát cân nặng từ bé sẽ tốt hơn sao?
Nếu thế thì sẽ bớt hối hận hơn. Giờ con bé vẫn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, sau khi nó đã trưởng thành thì tôi sẽ để ý hơn một chút vậy.
Trong thời gian tới đây thì không có gì phải lo lắng cả. Khi tôi định nói như vậy thì tôi thấy Blanche đang nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo.
Tôi chẳng thể nói được lời nào cả. Dường như có ai đó đang sai khiến tôi rằng hãy im lặng đi. Khi ấy, có tiếng vó ngựa ở đâu đó vọng tới.
Thật may là ánh mắt của Blanche bị phân tán bởi âm thanh ấy. Con bé nhìn về nơi mà tiếng vó ngựa phát ra.
Nó là tiếng phát ra từ trong rừng. Một vật thể trông chỉ bằng nắm tay đang dần trở nên to hơn trong tầm mắt. Đó là một chú ngựa.
Người cưỡi ngựa là một người tóc dài để xõa. Mái tóc đen trông như sóng, tung bay trong gió.
Người đó là Raven.