Tôi là mẹ kế nhưng con gái tôi quá dễ thương!

chương 86

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Tama07

_______________________________

Thấy dáng vẻ ấy của Verite, Blanche khẽ cười, nhưng vẻ lo lắng trên khuôn mặt cô bé vẫn còn chưa biến mất hẳn.

"Dẫu vậy nhưng tớ vẫn lo cho Verite. Sẽ có lúc cậu muốn nắm tay ai đó, muốn ôm ai đó thật chặt......nhưng nếu không có ai để cậu làm thế thì sẽ thấy rất buồn. Tớ cũng đã như thế mà."

Khi Blanche bảo rằng mình cũng từng như thế, thì bàn tay đang hạ xuống của Verite ngừng cử động. Không hiểu sao mà cậu thấy đồng cảm với cô bé ở ngoài gương.

Đã hai năm kể từ khi Verite được tạo ra. Trong thời gian ấy Verite luôn bị bủa vây bởi sự cô độc. Giọng nói của Abigail là nguồn động viên, là thứ bầu bạn duy nhất đối với Verite.

Những con người ở bên ngoài gương thường có ai đó bên cạnh. Verite thấy ghen tỵ khi thấy những người nắm tay nhau, trò chuyện cùng nhau.

Đôi khi Verite cũng thấy hận trí khôn của bản thân. Cậu cảm thấy đố kỵ với số phận của những gương ma thuật ngờ nghệch chỉ biết nịnh nọt. Nếu Verite giống chúng thì cậu sẽ không phải cảm thấy cô độc.

Abigail yêu quý và lo lắng nhiều cho Verite nhưng cô ấy không thấu hiểu được nỗi cô đơn của Verite.

Thế nhưng Blanche có nỗi cô đơn giống vậy. Cả cha lẫn mẹ đều đã không ôm Blanche vào lòng, và cũng không trò chuyện với cô bé trong gần 10 năm ròng.

"Cậu cũng đã cô đơn hả?"

Verite cẩn thận hỏi. Blanche lặng lẽ gật đầu.

"Ừm. Tớ đã rất cô đơn. Thế nên tớ mong Verite không phải cô đơn."

Blanche nói vậy và đặt tay lên mặt gương. Bàn tay đang áp lên trên mặt gương của cô bé thật nhỏ nhắn.

"Chúng mình nắm tay nhau nhé? Dù không thể ôm."

Nắm tay? Bằng cách nào? Áp tay vào nhau sao? Làm vậy thì có tác dụng gì chứ? Dù có thử chạm vào thì thứ duy nhất có thể cảm nhận được là mặt gương thô cứng.

Dù nghĩ như vậy nhưng Verite vẫn lặng lẽ đưa tay lên và đặt chồng lên trên lòng bàn tay của Blanche. Hai bàn tay áp vào nhau với mặt gương ở giữa.

Verite cảm thấy thật kỳ lạ, dường như nơi bàn tay chạm vào đang ấm dần lên.

"Không hiểu mà tớ có cảm giác chúng mình đang ở cùng một không gian khi làm thế này."

Blanche cười he he và nói vậy, đúng vào lúc mà Verite cũng đang có suy nghĩ tương tự.

Cảm giác như đang ở cùng một không gian, chỉ có một cửa kính đặt ở giữa. Cảm giác như thể nếu mở cửa kính này ra là có thể ra ngoài được.

"Verite, mỗi khi cậu thấy cô đơn thì hãy bảo với tớ. Thế thì tớ sẽ nắm tay cậu như thế này."

Cả bàn tay đang áp vào gương lẫn giọng nói của Blanche đều thật ấm áp. Verite cúi sụp đầu xuống vì không muốn nhìn thẳng vào mặt của cô bé.

"....cậu cũng thế."

"Hửm?"

"Nếu cô đơn thì hãy nói với tớ. Tớ sẽ nắm tay cậu."

Lời nói ấy khiến cho đôi mắt của Blanche mở to ra, thế rồi đôi mắt ấy lập tức cong lên cười dịu dàng. Blanche cười như thể đang cảm thấy rất hạnh phúc.

"Ừm. Mỗi khi thấy cô đơn, tớ sẽ gọi cậu. Hứa đấy nhé."

Không hiểu sao mà Verite bỗng thấy ghét bản thân mình khi nhìn thấy Blanche cười.

Blanche cũng đã cô đơn như những gì cậu phải trải qua. Mà không, có lẽ còn cô đơn hơn thế nữa. Chẳng phải Blanche đã như thế trong suốt 10 năm sao?

Verite cảm thấy hối hận vì đã không tin tưởng Blanche, bảo Abigail giấu sự tồn tại của mình với cô bé.

Nếu như nói ra sớm hơn một chút, nếu trở thành bạn với Blanche sớm hơn một chút thì chắc Blanche đã đỡ cô đơn hơn.

"Tớ sẽ xuất hiện bất cứ khi nào cậu gọi. Nên đừng lo, Blanche."

Verite thử cử động ngón tay, cậu muốn đan 2 tay vào nhau nhưng tiếc thay lại không thể làm thế.

'Nếu như tớ có thể ra khỏi cái gương này......'

Thì đã có thể nắm chặt lấy tay cậu. Phải làm thế nào để có thể ra khỏi cái gương này đây? Verite vừa nghĩ vừa nhìn bàn tay của mình.

"Verite! Verite, đang bận sao?"

Khi ấy có giọng nói vọng vào phía trong gương. Verite nhìn quanh thì nhận ra đó là giọng nói phát ra từ bản thể của mình. Đó là giọng của Abigail.

"Ah, Abigail gọi tớ."

"Mẫu hậu á? Cậu đi đi. Tớ cũng phải đi học đây."

Blanche bỏ tay ra khỏi mặt gương. Verite cảm thấy tiếc nuối nhưng biết đâu Abigail gọi cậu vì có việc gấp.

Verite đứng dậy và đi tới cái gương đang phản chiếu Abigail. Khuôn mặt của Abigail rất thấp thỏm.

"Abigail, có chuyện gì thế?"

"Chuyện, chuyện là Sable lạ lắm!"

Có vẻ Abigail cũng đã nghe được về hành động kỳ quái của Sablian. Verite cảm thấy hơi rối bời vì nghĩ rằng mình đã làm chuyện không đâu. Abigail nói với giọng buồn bã.

"Sable ôm hết người này người nọ, không lẽ là do ta....."

Lời nói ấy khiến Verite giật bắn. Abigail không biết chuyện giữa cậu và Sablian, vậy sao cô ấy lại nói thế?

Khuôn mặt của Abigail tối sầm, cứ như thể tất cả mọi chuyện đều là lỗi của mình. Cô ấy nói với vẻ mặt lo lắng.

"Chắc không phải Sable mắc phải lời nguyền mà ta tạo ra đâu chứ nhỉ?"

".......Hử?"

Lời nguyền? Verite tỏ vẻ mặt không hiểu gì. Abigail đang không biết phải làm thế nào, cô nói tiếp.

"Cách đây không lâu ta đã tạo ra lời nguyền còn gì. Lời nguyền đảo ngược tính cách."

Abigail vẫn đang được huấn luyện đặc biệt bởi Verite. Cô đang luyện tập tự nguyền bản thân mình, nhưng tất cả đều thất bại.

Abigail đã nguyền bản thân bị đảo ngược tính cách nhưng không hiệu nghiệm. Nhưng đúng vào thời điểm ấy thì Sablian lại có những hành vi bất thường.

"Ta đã nguyền chính mình nhưng nếu do sai sót mà đã nguyền nhầm sang Sable thì sao? Phải làm sao nếu vì thế mà Sable ôm hết người này tới người nọ?"

Phản ứng của Abigail khiến Verite thất thần. Chuyện đó vốn là để tháo giỡ hiểu lầm giữa hai người họ nhưng tại sao chuyện lại thành ra thế này vậy? Verite thở dài.

"Sablian không bị nguyền đâu. Đừng lo."

Một người thì hành động như thể bị nguyền, người còn lại thì thấp thỏm sợ rằng mình đã nguyền người ấy.

Verite thở dài. Chỉ cần Sablian ôm lấy Abigail thì chuyện này đã kết thúc rồi kia mà.

Rốt cuộc thì cái gã ấy đang làm gì vậy chứ? Verite thở dài mãi vì thấy bức bối.

***

Mùa mưa kéo dài đằng đẵng ấy cuối cùng cũng nguôi khi ngày quốc khách tới thăm cận kề. Nhờ vậy mà trong tầm mắt là một màu xanh tươi. Dù không nhìn ra bên ngoài cũng có thể ngửi được mùi hương thảo mộc vẫn còn ươn ướt.

Dĩ nhiên bầu không khí trong sảnh yết kiết luôn uy nghiêm không liên quan gì tới bên ngoài, bởi vì sắp đón tiếp Hoàng Tử của Cronenberg nên không thể khác được.

Lâu lắm rồi tôi mới mặc lễ phục và còn đội cả vương miện. Sable đang ngồi trên ngai vàng, bên cạnh anh ấy là Blanche. Dáng vẻ uy nghiêm ấy khiến tôi vô thức đưa mắt nhìn.

"Phu nhân, sao nàng lại nhìn như vậy?"

"Không. Không có gì đâu."

Mm. Đúng là Sable rồi. Vì dáng vẻ kỳ quái trong mấy ngày gần đây của Sable mà dáng vẻ uy nghiêm như bây giờ của anh ấy lại khiến tôi thấy hơi không quen.

Dạo gần đây Sable đột ngột Free hugs nhiều người khiến tôi quên khuấy mất anh ấy là một vị Vua uy nghiêm như thế này.

Tới giờ tôi vẫn chưa biết được vì sao Sable lại đi ôm hết người này tới người nọ như thế. Khá may là đó không phải do bị nguyền......

Tôi cảm thấy hơi chạnh lòng vì mình không phải đối tượng được nhận Free hugs. Mới nào tôi còn mong Sable đối xử lạnh nhạt với mình, vậy mà khi nảy sinh khoảng cách thì lại thấy buồn tủi.

Tới tôi cũng thấy coi thường bản thân mình. Hết nghĩ thế này rồi lại thế nọ, rốt cuộc thì tôi phải hành xử theo suy nghĩ nào đây.

"Nhị Hoàng Tử của Cronenberg, Hoàng Tử Cain Cronenberg đã tới."

Lúc ấy, tiếng hô thông báo sự xuất hiện của Cain vang lên cùng với tiếng kèn. Sable và Blanche đứng dậy. Tôi cũng đứng dậy theo họ và nhìn về lối vào.

Một người đàn ông trông giống Abigail đang bước vào từ đó. Người đàn ông có đôi mắt tím kỳ bí và mái tóc bạc sáng chói. Ai nhìn vào cũng biết anh ta chính là anh em của Abigail.

Nói cách khác là anh ta có một vẻ ngoài vênh váo. Chỉ bằng khuôn mặt thôi là đã đủ để chứng minh thân phận rồi.

Có điều, nếu nói về điểm khác biệt thì Cain có nụ cười dịu dàng khác với nụ cười của Abigail. Anh ta đưa một tay đặt lên ngực và cúi đầu.

"Được gặp Quốc Vương của Nergen là vinh dự của tôi. Tôi là Nhị Hoàng Tử của Cronenberg, Công Tước Shabo, Cain Cronenberg."

"Vinh dự được gặp ngài, ngài Cain."

Sable điềm nhiên chào hỏi Cain, và bước xuống dưới.

Thế rồi anh ấy lặng lẽ tới gần Cain. Mọi người tỏ vẻ mặt hoài nghi, rồi tức khắc tỏ vẻ kinh hãi.

Bởi vì Sable đã ôm chầm lấy Cain. Đó là việc chưa từng có tiền lệ. Sable chưa từng đón tiếp ai như thế dù có khách quý thế nào tới thăm.

Khi không khí bên trong đang náo động thì tiếng cười khoan khoái của Cain phát ra. Anh ta đang cười hồ hởi.

"Cám ơn bệ hạ đã chào mừng tôi như thế này."

"Đi đường xa vậy, vất vả cho ngài rồi."

Cái cảnh thân thiện, ấm áp này là sao vậy? Trong lúc tất cả đều đang bối rối thì chỉ có hai người họ là thản nhiên.

"Đây là con gái ta, Blanche Friedkin."

"Chào ngài Cain. Ta là Công chúa của Nergen, Blanche Friedkin."

Blanche đã tới cạnh Sable từ lúc nào, con bé chào hỏi một cách trịnh trọng. Cain giữ nụ cười trên môi và nói.

"Rất vui vì được gặp Công chúa Blanche."

Giọng nói của anh ta rất trịnh trọng nhưng không hiểu sao nghe có vẻ giữ khoảng cách. Đúng như tôi nghĩ ánh mắt của anh ta khô khan, không chứa đựng chút tình cảm nào.

Thế rồi Cain quay đầu sang nhìn tôi. Gã đàn ông giống Abigail ấy mở lời với tôi với giọng điệu rất vui mừng.

"Vương phi Abigail, lâu rồi mới gặp lại thế này đúng là vinh dự cho tôi."

"Em cũng rất vui khi gặp lại anh."

Nếu có thêm một chút kí ức của Abigail thì chắc tôi đã có thể vui mừng đón tiếp người này. Hay là tôi cũng phải chạy xuống đấy để ôm chặt lấy anh ta vậy?

Lần cuối gặp anh ta là tại hôn lễ của Abigail, tôi chẳng nhớ hai người họ đã nói gì với nhau cả. Mm, hình như Cain đã kết hôn rồi, hay tôi thử hỏi thăm sức khỏe của vợ anh ta xem sao nhỉ?

Sự im lặng diễn ra trong lúc tôi đang suy nghĩ, khi ấy Sable xen vào.

"Ngài đã vất vả đi đường xa rồi, hãy nghỉ ngơi thoải mái đi đã. Ta đã chuẩn bị tiệc vào tối nay rồi."

"Cảm ơn bệ hạ. Trước lúc ấy tôi muốn trò chuyện với em gái lâu ngày mới gặp lại."

Cain nhìn tôi và cười tươi. Tôi cùng cười lại với anh ta, nhưng không hiểu sao mà nụ cười của tôi lại có vẻ hơi gượng gạo.

Sau khi buổi đón tiếp kết thúc thì tôi và Cain đi cùng nhau. Nơi nghỉ của anh ta đã được chuẩn bị tại cung điện chính.

Phòng quốc khách ở luôn lộng lẫy, nhưng sao mà cái phòng này lại trông sang trọng hơn thế nhỉ? Do Sable đã để tâm sao?

Thế nhưng từ giờ thì đã là ở chỗ tiêng tư. Phải nói gì với anh ta mới được đây. Khi hầu gái cũng ra ngoài và chỉ còn lại mỗi hai chúng tôi thì Cain mỉm cười với tôi.

"Abigail. Lâu rồi mới gặp lại nhỉ. Em vẫn khỏe chứ?"

Ánh mắt của anh ngập sự vui mừng. Ôi chà, thái độ của anh ta thế này thì có vẻ quan hệ giữa Abigail và Cain không xấu.

"Dĩ nhiên rồi. Em khỏe lắm."

"Ừ. Trông em đúng là khỏe thật. Nhưng trông có vẻ khỏe hơi quá độ."

Hửm? Gì thế? Sắc thái của lời nói hơi lạ. Khi tôi im lặng nhìn Cain thì anh ta cười và nói tiếp.

"Trong thời gian không gặp mà em tăng cân đến độ anh tưởng là người khác đấy."

Ah, rút lại lời nói bảo họ là cặp anh em tốt. Rút lại! Abigail và cả anh trai cô ta đều xấu tính như nhau.

Mới gặp cái đã chỉ trích chuyện cá nhân của người khác thế kia thì có vẻ anh ta đúng là anh trai của Abigail rồi đấy. Tôi đờ đẫn suy nghĩ xem nên đối phó thế nào.

Tôi hơi đắn đo không biết phải phản bác hay cười cho qua chuyện. Nếu là Abiagil thì cô ta sẽ ứng phó như thế nào nhỉ?

Khi tôi đang do dự thì Cain đã ngồi xuống ghế sô pha. Anh ta hất cằm về cái sô pha đối diện như thể muốn bảo rằng tôi có thể ngồi xuống đấy.

Mm. Trước hết thì anh mới là khách đấy, Cain ạ. Tôi cũng không muốn đôi co với anh ta. Ngay khi tôi ngồi xuống thì anh ta hỏi bất thình lình.

"Thế chuyện con cái sao rồi?"

Tôi không muốn tranh cãi nhưng sao mà gã Cain này cứ kiếm chuyện vậy. Vừa mới gặp đã nhắc tới chuyện con cái sao? Tôi có phải cái máy đẻ đâu mà sao gặp ai cũng phải nghe bài ca con cái vậy hả?

"Vẫn chưa có tin vui."

"Phải sinh con ngay đi chứ. Anh thấy còn chẳng bao lâu nữa là tới lúc Công chúa đến tuổi trưởng thành rồi đấy."

Truyện Chữ Hay