Trans: Tama07
_________________________
Phản ứng ấy khiến tôi sững sờ. Tôi chỉ trả lời là mình thích màu Sable thôi mà sao Sable lại vui mừng như vậy chứ.
Ư, ưhhhh, không hiểu sao mà xấu hổ quá! Tại sao tôi lại là người phải xấu hổ thế! Ai khác nhìn vào lại nghĩ tôi nói mình thích Sable mất!
Miệng tôi thấy khô khốc. Đúng như tôi nghĩ, hiện tượng nóng lên toàn cầu đang diễn ra.
Tôi quá xấu hổ để có thể nhìn thẳng vào mắt Sable, nên chỉ dám cúi đầu uống hồng trà. Căn phòng yên tĩnh dần trở nên nóng hừng hực. Tôi nghe thấy tiếng cạch của tách trà được đặt xuống phát ra từ phía Sable.
"Bibi. Lúc nãy khi hỏi màu mà nàng thích ta đã nghĩ mãi điều này."
Sable chuyển chủ đề nói chuyện nên tôi cũng ngước đầu lên. Sable nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.
"Màu mắt của phu nhân là màu gì vậy?"
"Vâng? Mắt của thiếp ư?"
"Vâng. Ta thích màu mắt của phu nhân, nhưng không biết màu tím ấy được gọi là gì."
Sự xấu hổ khó khăn lắm mới dịu đi lại đột ngột vây bủa lấy tôi. Giả sử Sable cũng ngượng thì tôi còn bông đùa được, chứ thế này khác gì chỉ mình tôi phản ứng nhạy cảm thái quá!
"Đ, để xem nào. Mỗi khi nhận được ánh sáng thì màu sắc lại thay đổi nên thiếp cũng không rõ nữa. Lavender? Amethyst? Orchid?"
Tôi đã cố gắng tỏ ra thản nhiên nhưng tôi biết rằng mình đang nói nhanh dần. Sable lặng im nghe tôi nói, rồi mới mở lời.
"Có vẻ nó vẫn chưa có tên gọi nhỉ."
"Vâng. Có vẻ không giống với màu nào cả."
"Nếu vậy gọi màu tím như màu mắt của phu nhân là Abigail thì sao nhỉ?"
Đầu óc tôi đột ngột trở nên ong ong như là vừa bị gậy đập vào đâu đó. Sau một hồi trống rỗng thì dòng suy nghĩ mới bắt đầu trở lại.
Tóm lại là.......màu mắt của tôi là màu mà Sable thích, rồi giờ Sable muốn gọi màu mắt của tôi là Abigail hả?
Vậy từ nay về sau nếu ai đó hỏi Sable thích màu gì nhất thì anh ấy sẽ trả lời Abigail phải không?
........cái người này, có biết mình đang nói gì không thế?!
Trông cái vẻ mặt ngây thơ và thản nhiên thế kia thì chắc là không biết rồi. Không tinh ý đến mức này thì đúng là tài năng luôn rồi đấy.
Muốn thở dài quá đi. Nếu Sable nhìn vào mắt tôi và nói rằng muốn gọi màu mình thích là tên của tôi thì.....
Nghe giống như Sable đang nói thích tôi vậy.
Dù đã biết rõ đầu đuôi nhưng mà tôi vẫn cảm thấy sẽ hiểu lầm mất. Chưa bao giờ tôi cảm thấy oán giận sự thiếu tinh ý của Sable như thế này. Tôi nghiến răng và cười.
"Có lẽ màu này cũng có tên đấy, để thiếp tìm hiểu sau."
Nói 'A cứ vậy đi ạ! Vậy gọi nó là Abigail đi!' một cách thật thản nhiên được thì tốt thật đấy, nhưng mà tôi không thể tự lấy tên mình ra đặt cho nó được.
Nếu Sable mà nói rằng mình thích Abigail nhất thì có lẽ tôi sẽ rất đau lòng.
Abigail mà Sable nói là màu sắc chứ không phải là người, nhưng nếu nghe lời nói ấy thì tôi sẽ thấy kỳ vọng và rồi hiểu lầm mất.
Bởi vì không phải Sable là thích tôi. Nếu nghe lời ấy thì tôi sẽ nhầm lẫn không đâu mất. Nếu tôi thích Sable thì tôi cần phải giết chết cảm xúc ấy.
Nghĩ tới chuyện vứt bỏ thứ tình cảm còn chưa nảy nở đúng là đau lòng thật. Sable tỏ ra rất tiếc nuối và nói.
"Ta hiểu rồi. Sau này nếu nàng tìm được tên của màu ấy thì nhất định hãy nói ta biết."
"Vâng. Nếu vậy thì bộ đồ tiếp theo thiếp sẽ dùng màu tím. Với lại hôm nay......"
Tôi do dự một lúc rồi nói tiếp.
"Thiếp định ngủ một mình, không sao chứ ạ?"
Tâm trạng của tôi hiện quá bối rối, dù biết là Sable không có ý gì nhưng lồng ngực tôi vẫn dậy sóng, và tôi thì không thể chịu đựng được.
Nếu tôi mà ngủ chung với Sable trong tình trạng này thì sẽ ra sao? Dù không biết trước được tương lai, nhưng có vẻ sẽ xảy ra chuyện lớn mất. Ít nhất thì hôm nay tôi muốn bỏ trốn.
Trong lúc ấy, Sable trông như là vừa nhận một cú sốc lớn. Cặp mắt của anh dao động mạnh như thể có gió lớn bùng lên.
"Ý nàng là muốn dùng phòng riêng sao?"
"Vâng. Hôm nay thiếp muốn ngủ cùng Blanche."
"Gọi Blanche đến phòng chúng ta không được sao?"
"Thiếp muốn hai mẹ con cùng chuyện trò với nhau."
Sable đột nhiên im lặng như là bỗng quên mất cách nói chuyện. Sable lén ngước nhìn tôi.
"Vậy ngày mai nàng sẽ tới chứ?"
Ánh mắt tha thiết ấy dường như chỉ khiến tôi thấy hiểu nhầm nhiều hơn. Trái tim ơi, mày đừng có hỗn nữa! Sable nhìn tôi tha thiết như vậy không phải vì thích tôi đâu!
Phải rồi, cũng có thể là Sable thích tôi đấy. Nhưng không phải là tình cảm nam nữ, mà là tình cảm đối với gia đình.
Tôi không thể trả lời câu hỏi ngày mai có tới không của Sable được. Nhìn thấy ánh mắt kia tôi lại không tự tin rằng ngày mai mình đã có thể xốc lại tinh thần.
"Thiếp không biết nữa. Có lẽ ngày mai thiếp cũng sẽ ngủ với Blanche."
"Không lẽ ta đã làm gì sai sao?"
Nếu anh có tội thì chính là tội đã vô tình khiến tôi rung động mà ôm hy vọng đấy. Nhưng tôi cũng không thể nói ra thành lời được.
"Không phải đâu. Chỉ là thiếp chưa từng ngủ một mình với Blanche nên mới vậy thôi."
".....Ta hiểu rồi."
Sable lặng lẽ cụp mắt xuống, trông anh có vẻ hơi thất thần. Nhìn dáng vẻ ấy cũng khiến tôi thấy hiểu lầm, nên tôi vội vã quay mặt đi.
Nghĩ lại thì Verite đã nói rồi còn gì. Nếu yêu Sable thì tôi sẽ phải khổ tâm.
Tôi cũng biết chứ. Thế nên tôi cần phải ngăn không cho bản thân hiểu lầm. Thật may là tôi đã quen với việc từ bỏ.
Tôi không muốn đeo đuổi để rồi mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên không tự nhiên như ngày xưa. Tôi phải nhanh chóng xóa bỏ cái cảm xúc này đi mới được. Tôi lặng lẽ uống trà, hôm nay hồng trà đắng thật.
***
"Verite. Có chuyện gì xảy ra với mẫu hậu hả?"
Blanche đang mặc đồ ngủ nằm trên giường, hay tay của cô bé đang đỡ cặp má phúng phính.
Ở cái bàn trước mặt cô bé có dựng một cái gương. Verite vuốt mái tóc màu xanh da trời của mình và nói.
"Sao lại hỏi thế hả?"
"Chuyện đó.......hôm nay lúc dùng bữa, tớ thấy sắc mặt của mẫu hậu có vẻ không được tốt."
"Thế hả? Trông giống y như thường ngày mà?"
"Không phải đâu. Khác mà. Trông mẫu hậu có vẻ buồn."
Blanche thở dài khi nhớ lại khuôn mặt của Abigail mà cô bé thấy khi dùng bữa.
Thực ra thì lời Verite cũng không sai. Abigail không khác gì nhiều so với thường ngày, cô vẫn dẫn dắt cuộc trò chuyện giữa họ như thường lệ.
Nhưng Blanche biết rằng Abigail có vẻ ủ rũ.
"Hơn nữa hôm nay mẫu hậu không ngủ cùng phụ hoàng mà bảo muốn ngủ cùng với tớ."
"Ừm. Đúng nhỉ."
Nghe thấy Blanche nói vậy thì nét mặt của Verite cũng tối sầm đi một chút. Hai người họ nói chuyện gì với nhau mà chuyện lại thành ra thế này nhỉ?
Khi Raven và Abigail tới phòng làm việc, thì Verite đã lập tức báo cho Sablian biết như đã hứa.
Thế rồi Sablian lùi cuộc họp chính sự lại và chạy ngay tới chỗ Abigail. Verite đã cười muốn tắt thở khi thấy cái vẻ ấy của Sablian.
Sau đó thì cậu bé bị Sablian đuổi, nên không nghe được họ nói chuyện gì nhưng chắc hẳn là hai người họ đã trò chuyện vui vẻ.
Cơ mà sao lại dùng phòng riêng vậy. Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Blanche thì Verite cũng thấy thấp thỏm.
"Blanche, đừng lo lắng quá. Không có chuyện gì đâu."
"Nhưng mà....."
Blanche vẫn ủ rũ như vậy. Verite suy nghĩ xem phải làm thế nào để chuyển sự chú ý của Blanche sang hướng khác, thế rồi cậu bé nói bằng chất giọng tươi vui.
"Đúng rồi Blanche, biết gì không? Các tiểu thư thường tụ tập những người thân quen tới và mở tiệc ngủ đấy. Hôm nay Abigail cũng tới đây nữa, chúng ta tổ chức tiệc ngủ đi?"
"Tiệc ngủ?"
Blanche tỏ ra quan tâm trước câu chuyện lần đầu được nghe. Verite vội vã thay đổi hình dáng của mình khi thấy phản ứng ấy của Blanche. Hình dáng mặc đồ lịch sự của Verite biến mất thay vào đó là Verite đang mặc đồ ngủ.
Thấy dáng vẻ ôm cả gối của Verite, Blanche cũng vô thức bật cười. Cô bé lấy bàn tay bé nhỏ ôm miệng nhưng cũng không thể chặn được tiếng cười.
"Ahaha, Verite cũng mặc đồ ngủ nhỉ? Hợp với cậu lắm."
"Đúng phải không? Tớ mặc gì cũng hợp hết."
Verite chống cằm bằng một tay, tay còn lại thì chống vào eo và còn tạo dáng một cách không biết xấu hổ. Hai má của Blanche đỏ ửng lên như quả táo, tiếng cười vui vẻ phát ra.
Thấy vậy, Verie cũng lặng lẽ cười. Thấy Blanche cười vậy thôi mà cậu cũng có cảm giác như bên trong gương có mùa xuân tới.
"Được rồi. Hôm nay hãy tổ chức tiệc ngủ đi. Chắc mẫu hậu cũng sẽ thấy tâm trạng tốt hơn nhỉ? Mẫu hậu tới ngay thì tốt biết bao."
Khi hai đứa trẻ mặc đồ ngủ đang cười hì hì thì có tiếng gõ cửa vọng vào trong. Blanche chạy về phía cửa như một chú thỏ.
Đúng như dự đoán, người mở cửa và đi vào trong là Abigail. Áo khoác ngủ của Abigail dài, hơi rũ xuống mặt sàn.
"Mẫu hậu! Mời người vào!"
Bên trong giọng nói đầy sức sống của Blanche có chứa đựng sự vui mừng không thể giấu diếm. Abigail hơi ngạc nhiên trước sự chào đón nhiệt tình, nhưng rồi cô cũng ôm con gái vào lòng.
"Blanche, con đang đợi ta sao? Đáng lẽ ta phải tới sớm hơn."
"Không sao đâu ạ! Con đang nói chuyện với Verite."
"Abigail. Tới rồi à?"
Tới gần giường thì Abigail cùng nhìn thấy được Verite. Verite đã đội thêm cả mũ ngủ đáng yêu từ lúc nào không hay.
"Fu, fufu. Đồ ngủ hả? Hợp lắm. Trông giống như Tiên ấy. Hai đứa đang nói chuyện gì thế?"
"Chúng tôi quyết định sẽ mở tiệc ngủ. Giữa ba chúng ta."
Blanche đứng cạnh đó gật đầu. Sự kỳ vọng lấp đầy cặp mắt của cô bé. Thấy vậy Abigail cũng cười tươi rói.
Blanche và Abigail cùng nhau nằm lên giường. Họ đắp chăn kín và nằm úp lại trông như là đang mở cuộc họp bí mật vậy.
"Cơ mà Verite này, tiệc ngủ thì thường làm gì?"
"Để xem nào. Kể chuyện kinh dị chăng?"
Verite nhoẻn cười. Cái gương phát sáng trong bóng tối trông thật quái dị, Blanche ôm chặt lấy gối và mếu máo.
"Bắt buộc phải kể chuyện kinh dị à.......?"
"K, không. Xin lỗi. Tớ đùa đấy."
Verite nhanh chóng xin lỗi khi thấy phản ứng của Blanche. Abigail cười không phát ra tiếng vì thấy dáng vẻ không biết phải xử sự thế nào với Blanche của Verite thật dễ thương.
"Cứ nói chuyện này chuyện nọ là được mà. Không cần phải nói chuyện đáng sợ đâu."
"May quá....."
Blanche thở phào. Thấy con bé đã an tâm, Abigail lặng lẽ xoa đầu con bé. Thế rồi Blanche đột nhiên hỏi.
"Cơ mà chỉ tổ chức tiệc ngủ mỗi chúng ta thôi ạ?"
"Hửm? Gọi ai tới nữa sao?"
"Phụ hoàng ạ."
Sự do dự thoáng xuất hiện trên khuôn mặt của Abigail khi mà Sablian được đề cập tới. Nhưng rồi cô ấy lập tức cười như thể không có chuyện gì cả.
"Có lẽ bệ hạ đã đi ngủ sớm rồi. Lần tới hãy gọi cả bệ hạ nhé. Cơ mà hôm nay chúng ta sẽ nói gì đây nhỉ."
Cả hai đứa trẻ đều cảm nhận được rằng Abigail đang cố tình nói sang chuyện khác. Blanche và Verite không nói gì mà chỉ trao đổi ánh mắt với nhau.
Thì ra có chuyện gì đó. Verite nhận ra là phỏng đoán của Blanche đã đúng. Abigail nhìn hai đứa trẻ với vẻ hoài nghi, thế rồi Verite mở lời.
"Tôi muốn nghe chuyện của Abigail."
"Chuyện của ta hả?"
"Ừm. Hôm nay có chuyện gì không tốt xảy ra à?"
Abigail hoang mang không ít không nghe thấy câu hỏi thẳng thừng của Verite. Cô cố gắng phủ nhận.
"Không phải. Không có chuyện gì đâu."
"Cả ngày hôm nay trông cô rối bời lắm ấy?"
Blanche cũng im lặng biểu thị sự đồng tình. Abigail hơi ngẩn ra rồi gãi gãi đầu.
"Có chuyện khiến ta hơi để tâm, nhưng không phải chuyện gì to tát đâu."
"Chuyện khiến mẫu hậu để tâm ạ? Chuyện gì vậy ạ?"
Thêm cả Blanche hợp sức vào nữa khiến cho Abigail cảm thấy bị uy hiếp. Bị ánh mắt lóng lánh tấn công dồn dập, Abigail cười khó xử và trả lời.
"Bạn của ta đã liên lạc cho ta. Khi nghe được tâm sự của bạn mình thì ta cũng cảm thấy hơi rối bời."
"Tâm sự gì vậy ạ?"
"Chuyện đó....."
Thật tốt biết bao nếu cô đã chuẩn bị sẵn lời nói dối. Abigail hoang mang rồi vô thức nói ra.
"Có cảm giác người ta thích mình, nhưng có vẻ là lầm tưởng nên cảm thấy rất khổ tâm."
Thế rồi cô vội vã thêm vào sau.
"Tóm lại đó là chuyện của bạn ta!"