Trans: Tama07
_________________________
"Ta nghe nói cũng có đề xuất kết hôn với ngài Raven. Đúng chứ?"
"Vâng. Có đề xuất từ phía Reta. Tôi đã từ chối."
"Ngài Raven không có ý định kết hôn sao? Nếu ngài thích trẻ em thì kết hôn không phải ý tưởng tệ."
"Kết hôn sao......"
Vẻ mặt của Raven như thể người đang mơ mộng. Đó không phải vẻ mặt của người luôn trông chờ một tương lai hạnh phúc sẽ tới vào lúc nào đó.
Giấc mơ, hy vọng không thể trở thành hiện thực. Trông anh ta như là vừa nhớ lại những thứ như vậy. Có lẽ là do Raven là con hoang.
"Vâng. Tôi không có ý định kết hôn."
"Vì sao vậy?"
"......"
Có vẻ tôi hơi nhiều chuyện rồi. Tôi thấy hơi tiếc cho Raven, dù anh ta thích trẻ em, muốn kết hôn nhưng vì vị thế chính trị mà phải từ bỏ.
Anh ta cũng là một trong một vài người thân duy nhất của Sable.
Sable lạnh lùng nhưng không phải là người tàn nhẫn, Raven cũng có vẻ là người tốt, lại không có tham vọng quyền lực.
Raven không trả lời trong một hồi lâu, bình thường thì anh ta luôn trả lời một cách hoạt bát cơ mà......
Đúng là tôi đã hỏi về vấn đề nhạy cảm quá rồi. Khi mà tôi đang cảm thấy hối hận thì Raven mở lời.
"Mm. Phải nói sao nhỉ. Có lẽ là do suy nghĩ chống đối từ thuở nhỏ."
"Suy nghĩ chống đối?"
Vẻ mặt của Raven tỏ ra khó có thể giải thích được. Sự do dự không hề giống với Raven lại xuất hiện trên vẻ mặt của anh ta.
"Tôi vào cung ngay sau khi Tiên Vương băng hà. Trước đó, tôi không biết cha ruột của mình là ai."
Đôi mắt vàng của Raven trầm xuống, cứ như là lá vàng rơi.
"Việc tôi đột nhiên được gọi vào cung là để phòng trường hợp bất trắc xảy ra với Sablian bệ hạ."
".....ra vậy."
Vậy ra sự tồn tại của Raven cũng giống như một kiểu bảo hiểm, để phòng bị cho trường hợp Sablian chết mà chưa sinh được con. Không biết do hồng trà hay là do câu chuyện mà tôi thấy đắng miệng.
"Được vào cung nhưng tôi không thấy vui. Dù còn bé nhưng vẫn có thể cảm nhận được rằng bản thân chỉ là vật thay thế cho ai đó."
Cách Raven nói từ 'vật thay thế' nghe thật khô khan. Nụ cười trên môi Raven đã biến mất. Anh ta nhấp một ngụm hồng trà rồi nói tiếp.
"Khi còn bé tôi đã rất ghét chuyện đó. Hiện giờ tôi không mấy thích. Tôi không kết hôn cũng là bởi lập luận tương tự thế."
"Lập luận nào vậy?"
"Tôi không muốn sinh con để làm vật phòng bị cho trường hợp bệ hạ không có người nối dõi."
Cạch. Tôi đặt tách trà đang cầm xuống. Âm thanh phát ra do sự va chạm nghe thật rùng mình.
Tôi thấy hơi thất thần. Tới tận bây giờ, tôi chỉ nghĩ được rằng Raven hay con cái của Raven là đối thủ chính trị gây uy hiếp tới vị trí thừa kế ngai vàng.
"Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ vậy. Nếu như khuôn mặt của tôi mà khác với bệ hạ thì tốt biết bao. Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt giống như sinh đôi này, tôi lại thấy mình giống như vật dự bị....."
Raven cười buồn bã trong khi nói vậy. Giọng nói của anh ta thật quá u ám và sâu thăm thẳm, khiến tôi không thể tùy tiện nói lời động viên. Sự im lặng không có hồi kết như là mùa đông bao trùm lấy căn phòng.
Thấy tôi không nói được lời nào thì Raven mới mở lời. Raven tỏ ra có lỗi.
"Xin lỗi Vương Phi. Tôi không định nói ra chuyện này."
Vẻ hối hận hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt của Raven. Tôi chỉ biết lặng im nghe Raven nói.
"Lạ thay là tôi thấy an tâm khi đứng trước Abigail-nim, cũng tại thế mà tôi đã vô thức nói chuyện lê thê rồi."
"Không đâu. Không sao đâu. Ta mới phải xin lỗi vì đã hỏi tới chuyện nhạy cảm....."
Chuyện khó nói như vậy mà Raven đã tin tưởng và kể cho tôi nghe, thế nên tôi cảm thấy thật biết ơn và cũng thật có lỗi. Khi tôi đang do dự không biết phải nói gì thì có báo cáo là nhà thiết kế đã tới.
"Vậy chúng ta đứng dậy thôi chứ, Abigail-nim."
Raven nói bằng chất giọng tươi tắn, cứ như thể vừa nãy không có chuyện gì xảy ra. Anh ta cong mắt cười.
Tôi gật đầu và đứng dậy. Chỉ là đi xuống phòng làm việc ở tầng dưới thôi, mà tôi có cảm giác như đang đi một quãng đường cực kỳ dài.
Hồi nghe chuyện của Sable tôi cũng đã cảm nhận được điều này, nhưng quả thật quyền lực đúng là giống như rượu độc vậy. Tại sao mà những người đứng ở vị trí cao nhất lại phải chịu đau khổ đến thế này?
Huuu, Raven đúng là con người đáng thương. Đáng ra tôi nên thiết kế một bộ đồ cho anh ta. Khi mà tôi bước vào trong phòng thiết kế với cảm giác chua chát thì nhà thiết kế ăn mặc phong cách chào đón chúng tôi.
"Thưa Vương Phi và Công Tước Raven. Được hai vị gọi tới đúng là vinh dự của tôi. Tôi nghe nói mình được gọi tới vì trang phục của Công Tước Raven."
"Đúng thế. Xin lỗi vì gọi ngươi tới vội."
Raven cười dịu dàng tới mức khó mà tin được đó là cách đối xử với người dưới, anh ta nói tiếp.
"Hiện ta vẫn chưa quyết định được phải làm thế nào với lễ phục đang được thiết kế, nên muốn nhờ Vương Phi giúp đỡ. Hãy cho Vương Phi xem đi."
"Vâng. Tôi hiểu rồi ạ."
Nhà thiết kế đưa cho tôi một tờ giấy. Thứ được vẽ ở trên tờ giấy là áo khoác ngoài dài đến giữa đùi có điểm nhấn là cổ tay áo bản rộng.
Thiết kế này không tệ nhỉ? Dù trung hòa những vẫn khá bắt mắt. Có lẽ họ định sử dụng vải silk?
"Định sử dụng loại vải nào vậy?"
"Tôi định sẽ dùng silk, brocade và satin ạ. Trước mắt thì tôi đã chuẩn bị vải với nhiều loại màu sắc."
Nhà thiết kế nói vậy rồi nhìn sang trợ lý của mình. Người trợ lý lập tức mang một quyển sách dày tới.
Mở sách ra thì bên trong ấy có rất nhiều mẩu vải bé được đính vào giống như là danh mục sản phẩm. Tôi xem thử những miếng vải mẫu và hỏi Raven.
"Công tước thích màu nào nhất vậy?"
"Màu nào cũng được."
Yêu cầu khó nhất trên đời đã xuất hiện. Cái nào cũng được. Bảo làm thế nào cũng được xong rồi khi thấy kết quả thì chắc chắn sẽ nói không. Tôi bình tĩnh thử nói chuyện với Raven.
"Ngài muốn trông rực sỡ một chút hay là thích trầm một chút."
"Mm.....tôi nghĩ trầm một chút thì sẽ tốt hơn."
Mình đã biết sẽ thế này mà. Nếu như chọn màu đỏ thì chắc cả đôi bên sẽ khó xử.
"Nếu vậy, ngài thấy gam màu vô sắc thế nào? Trắng, xám, đen, trong 3 màu này thì màu nào hợp ý ngài nhất?"
"Tôi nghĩ mình thích màu đen nhất."
Được rồi. Tôi đã bắt đầu nắm bắt được mấu chốt rồi đây. Tôi lấy ra mấy mẫu vải màu đen ở trong đống vải mẫu và đặt lên bàn.
Sử dụng loại vải nào thì tốt đây ta? Xu hướng gần đây là gì vậy nhỉ? Những mẫu vải đều trông có vẻ từa tựa nhau nhưng lại khác nhau tùy theo chất liệu, và dù có cùng chất liệu thì màu sắc cũng chênh lệch một chút. Khi tôi đang ngẫm nghĩ thì Raven hỏi.
"Abigail-nim. Có thể cho tôi biết ngài đang nghĩ gì không vậy?"
"Ta đang nghĩ cái nào sẽ hợp với Công Tước."
"Xin thứ lỗi nhưng trong mắt tôi thì cả hai đều là màu đen như nhau....."
"Không phải đâu. Trông giống nhau nhưng không phải là cùng một màu."
Tôi đặt tay Raven lên trên mẩu vải. Anh ta quan sát cẩn thận nhưng khuôn mặt thì vẫn tỏ vẻ không hiểu gì.
Dẫu sao thì có vẻ là do ánh sáng. Tôi cầm hai mẩu vải lên và đi tới cửa sổ. Ánh mặt trời xuyên qua hai mẩu vải.
"Nhìn như này thì sẽ thấy khác nhau."
"A, màu sắc trông hơi khác nhau thật."
Một bên vẫn giữ màu đen đậm dù ở dưới ánh sáng mặt trời, bên còn lại thì có ánh xanh lá nhẹ. Nếu không để ý sẽ thấy chúng giống nhau nhưng rốt cuộc thì chúng là hai màu khác nhau.
"Màu đen cũng có nhiều chủng loại nữa sao, thật kỳ diệu quá."
"Vâng. Màu đen cũng có rất nhiều tên gọi. Black, ink, metal, jade, với cả......"
Khi đang liệt kê nhiều cái tên thì tôi đột ngột im lặng. Bởi vì tôi bỗng có suy nghĩ khác.
Raven đang lặng im chờ tôi nói tiếp. Tôi hạ giọng xuống để người khác không nghe thấy.
"....trong số màu đen cũng có màu raven và sable. Nhìn thoáng qua thì giống nhau nhưng thực ra là hai màu khác nhau."
Có vô số màu sắc trên thế giới, và mỗi màu đều có tên gọi riêng. Bởi vì sự khác biệt giữa chúng quá nhỏ nên người ta thường gộp chung vào thành một nhóm màu lớn.
Nhưng rốt cuộc thì tất cả đều là những màu khác nhau. Dù có màu sắc tựa nhau nhưng không có màu nào trùng nhau cả. Nếu là cùng một màu thì đã không có tên gọi khác nhau rồi.
"Trên thế giới không có màu sắc trùng lặp. Con người cũng vậy. Thế nên......."
Tôi do dự và nhìn Raven. Raven và Sable giống nhau nhưng anh ta đang nhìn tôi với khuôn mặt hoàn toàn khác Sable.
"Mong ngài đừng nghĩ rằng mình là vật thay thế. Raven chỉ là Raven mà thôi."
Cuối cùng thì tôi vẫn phải nhắc tới chuyện mà mình muốn nói với Raven. Dù đã nói ra nhưng tôi vẫn thấy hối hận.
Không biết có phải tôi quá thọc mạch vào chuyện của người khác không? Nhưng mà tôi vẫn muốn nói lời động viên với Raven.
Mong là anh ta không thấy giận hay bị tổn thương vì lời nói của tôi...... Tôi lén ngước đầu và dò xét sắc mặt của Raven.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như thể mình trở thành một con chuột nhỏ bé. Tôi điếng người vì ánh mắt của Raven quá đỗi dữ dội.
Đôi mắt vàng của Raven sáng rành mạch như của chim săn mồi. Tôi nghẹt thở vì bị cặp mắt ấy nhìn thẳng vào mình.
Tôi có cảm giác mình trở thành con chuột lộ diện trước mặt chim ưng. Nó bị xước khắp mình mẩy bởi cái mỏ nhọn hoắt và móng vuốt của chim ưng.
Lần đầu tiên tôi thấy Raven bộc lộ sự hung dữ như thế này. Anh ta nổi giận rồi sao?
Không, trong ánh mắt của anh ta không có sự căm ghét. Đôi mắt ấy chỉ sáng lên bởi sự ngạc nhiên, hứng thú, và thứ gì đó mà tôi không rõ là gì.
Dù tôi không biết 'thứ gì đó' ấy là gì nhưng tôi nhận biết được nguy hiểm.
Khóe miệng của Raven cong lên. Nụ cười của anh ta dịu dàng như thường ngày nhưng tôi lại không cảm nhận được ý tốt đơn thuần.
"Vương Phi đúng là một người thú vị."
Người đứng trước mặt tôi có đúng là Raven không vậy? Hay là kẻ nào đó đột lốt Raven?
Tôi cảm thấy như là mình đang đối mặt với một người mình hoàn toàn không quên biết. Đến cả bầu không khí cũng bị biến chất, giống như là không khí ở sa mạc vậy. Ánh mắt của anh ta nóng như là ánh nắng mặt trời.
"Có lẽ tôi đã hiểu lý do vì sao mà bệ hạ sủng ái Vương Phi."
Dường như không khí lại càng loãng đi mỗi khi ngôn từ thoát ra từ miệng của Raven. Tôi vô thức lùi lại sau một bước. Và thế là Raven cũng tiến về phía tôi một bước. Lông tơ dựng ngược lên ở sau gáy của tôi.
"Vậy thì màu sắc hợp với tôi là cái nào vậy."
"Mm, cái đó......"
Tôi không thể nói được thành lời. Cảm giác như có cát lạo xạo bên trong miệng. Khi tôi đang căng thẳng tột độ thì tôi nghe thấy tiếng cửa mở.
"Abigail-nim"
Khi giọng nói quen thuộc vọng vào trong thì bầu không khí mới trở lại như ban đầu. Tôi vội vã quay người lại thì thấy Norma đang đứng ở cửa.
"Xin thứ lỗi vì làm phiền ngài lúc bận. Bệ hạ tới tìm ngài ạ...."
"Bệ hạ?"
Sable tới vì việc gì vậy? Không biết là vì chuyện gì nhưng tôi rất vui mừng. Cảm giác như có mưa rơi ngay khi tôi đang sắp chết khát giữa sa mạc.
"Chắc là ngài phải đi rồi."
Nghe thấy chất giọng ân cần, tôi quay người lại sau và thấy dáng vẻ của Raven vẫn như thường ngày. Cảm giác bị dồn nén ban nãy đã biến mất không để lại một dấu vết, cứ như thể đó chỉ là ảo ảnh.
".......Vâng. Hôm nay tới đây thôi, ta phải đi rồi."
"Vậy bao giờ tôi có thể gặp lại ngài tiếp vậy."
Gặp lại? Tôi giật mình trước từ 'gặp lại' ấy. Tôi không thể trả lời Raven ngay được. Tôi có cảm giác là mình không nên gặp Raven một mình.
"Thời gian của ngài Raven chắc cũng eo hẹp, sau này ta sẽ trực tiếp cho gọi nhà thiết kế tới và nói chuyện với ông ta."
"Vâng. Vậy xin nhờ Vương Phi."
Raven buông tha tôi không chút chần chừ. Ngay khi rời khỏi phòng làm việc, tôi có cảm giác như là vừa chật vật thoát ra khỏi móng vuốt của chim ưng.
Không hiểu sao mà tôi cảm giác mặt sàn mà mình đang bước chân lên trông thật bất an. Vừa nãy là gì vậy? Sao Raven lại làm vẻ mặt như thế?