Tại một quân cảng trên hành tinh Hydra.
Ở đó là những người trẻ đang sắp lên đường ra đi, nuối tiếc khi phải chia tay gia đình và đồng bạn.
Những tân binh vừa mới tốt nghiệp trường quân sự sẽ bị thuyên chuyển tới vị trí được chỉ định.
Gia đình của mọi người vẫy tay tiễn biệt họ.
Họ sẽ được đưa từ dưới mặt đất lên không gian thông qua một không hạm đang đậu sẵn chờ họ.
Từng người bước lên từng không hạm cụ thể đang đáp xuống hành tinh này.
Những người trẻ lần lượt được đưa đến những địa điểm chỉ định khác nhau.
Chứng kiến cái khung cảnh đó bên trong phòng chờ, Emma tì trán lên cửa sổ rồi thở dài.
Nhằm để di chuyển đến vị trí chỉ định, Emma đang mặc bộ lễ phục kỵ sĩ và chờ tới giờ khởi hành.
Có một quầy được đặt sẵn tại phòng chờ của kỵ sĩ, cung cấp miễn phí thức uống và cũng như là đồ ăn nhẹ.
Các nam và nữ phục vụ đang gọi cho các kỵ sĩ để nhận gọi món.
Có rất nhiều tân kỵ sĩ mới tốt nghiệp hiện đang ngồi bên trong phòng chờ, được những mỹ nam, mỹ nữ mỉm cười với họ khiến những người trẻ trở nên phấn khích.
Trông thấy khung cảnh đó, kỵ sĩ đứng cạnh Emma và cũng là đồng đội của cô, 【Kahlua】 mỉm cười.
Mặc dù cũng khoác lên mình bộ lễ phục giống Emma, tuy nhiên cô ấy trông trưởng thành hơn từ dáng hình mảnh mai lẫn khí chất già dặn mà bản thân toát ra.
「Mọi người đều tỏ ra hào hứng quá nhỉ. Mà cũng phải thôi, mọi người đều nằm dưới sự đào tạo của sĩ quan hướng dẫn hồi còn học ở trường kỵ sĩ nên chẳng phải là thiếu thời gian chơi bời sao?」
「Phải nhỉ」
「Dẫu vậy, dù có muốn hay không, cái danh kỵ sĩ sẽ tự động thu hút người khác giới tới thôi」
「――Phải」
Thấy người bạn mình chỉ đáp lại như người mất hồn, Kahlua khẽ cất tiếng thở dài và vỗ về an ủi.
「Mặc dù tôi biết là cậu đang chán nản vì điều gì. Thế nhưng được làm một kỵ sĩ cũng đã là thắng lợi rồi. Hãy cứ ưỡn ngực mình lên nhiều hơn nữa đi. Khó lắm mới được làm một kỵ sĩ rồi, trưng ra vẻ mặt như vậy là không nên đâu」
「Tôi cũng biết chứ」
Trở thành một kỵ sĩ.
Đó chính là biểu tượng của sự thành công trong thế giới này.
Xuất thân của cả Emma và Kahlua đều không phải là từ những gia đình vương giả, không phải họ đã là kỵ sĩ ngay từ đầu.
Chỉ bởi vì gia tộc Banfield đang tìm kiếm kỵ sĩ nên họ mới có cơ hội nắm lấy diễm phúc này.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một nam kỵ sĩ khác tiến tới.
Anh ta tên là 【Russell】.
Anh ta xuất thân từ một gia tộc vốn đã nằm trong chính quyền gia tộc Banfield qua nhiều thế hệ.
Một chàng trai trẻ với xuất thân danh giá hiếm có giữa gia tộc Banfield.
「Vì tự biết rằng bản thân không đủ tài cán để trở thành một kỵ sĩ nên cô ấy hiểu vậy là phải thôi mà」
Thấy Russell đang tiếp cận họ cùng với một nụ cười, Kahlua cau mày lại mà không thèm che giấu.
Rằng một kẻ rắc rối đang tới rồi đây, cô không thèm che đi thái độ bản thân.
「Đó chỉ là cách mà anh nhìn từ trên cao xuống thôi」
Russell là một kỵ sĩ mang trên mình bộ lễ phục trang trọng được đặt riêng, với sắc màu đẹp hơn hẳn so với các kỵ sĩ khác.
Tất nhiên, anh ta không đích thân chuẩn bị, bộ lễ phục đó là dành những người đạt điểm số cao nhất.
Kiêu hãnh với bộ lễ phục đang khoác lên mình, Russell tỏ ra coi thường các kỵ sĩ khác.
「Tất nhiên rồi. Bởi vì tôi nằm trong top 100, bản thân tôi là thành phần ưu tú chứ không giống mấy người rồi」
Top 100 là những kỵ sĩ sẽ ngay lập tức được phong hàm trung úy với xếp hạng 「C」.
Tốt nghiệp cùng với điểm số xuất sắc, họ là những người được phép theo đuổi khóa học tinh nhuệ của gia tộc Banfield.
Khẽ nhún vai, Kahlua quay lưng lại với Russell.
「Vậy thì ngài Kỵ sĩ tinh nhuệ đây đang muốn gì nào?」
Thế nhưng không phải là Kahlua, Russell nhìn sang Emma và mỉm cười nham hiểm.
「Mà chắc là chúng ta sẽ chẳng còn gặp lại đâu. Tôi đến đây là để gửi lời chào cuối. Nơi mà mấy người sẽ được phân công sắp tới đây, nếu càng gần hành tinh mẹ thì càng tốt phải không? Còn người được chọn giống như tôi đây sẽ trực tiếp tới hành tinh thủ đô cùng với ngài lãnh chúa đấy」
Khi nghe thấy từ lãnh chúa, Emma tròn mắt ngạc nhiên.
「Anh được phân công tới hành tinh thủ đô sao?」
「Tất nhiên rồi. Ngài lãnh chúa hiện đang trong giai đoạn đào tạo phải không? Và nhiệm vụ của một kỵ sĩ được chọn chính là bảo vệ bên cạnh ngài ấy đó」
Lãnh chúa của gia tộc Banfield hiện vẫn còn trẻ, người ấy cần trải qua quá trình đào tạo trước khi chính thức được công nhận.
Và vì điều đó, lãnh chúa cần phải dành đôi chút thời gian ở lại hành tinh thủ đô, vậy nên chỉ có những cá nhân rất xuất sắc như Russell mới được chọn làm người hộ tống.
Dẫu cho ghen tị, Emma đồng thời cũng nhìn lại và so sánh với tình cảnh bản thân.
Và rồi như để khoe khoang về vị trí mà mình được bổ nhiệm, Russell hướng một câu hỏi ác ý về phía Emma.
「Mà nhân tiện, Emma-kun」
Mặc dù được gọi tên, nhưng vì vốn không ưa Russell nên vẻ mặt Emma đanh lại.
「G, gì?」
「Liệu cô có thể vui lòng nói cho tôi biết vị trí mà mình được phân công không? Không biết là liệu một kỵ sĩ bất tài hạng D sẽ được phân công tới vùng biên giới nào đây nhỉ」
Một kỵ sĩ bất tài hạng D, ánh mắt của các kỵ sĩ khác bên trong căn phòng đều đổ dồn hết về phía Emma sau khi phần đó được nhấn mạnh.
Nhiều người nhìn cô với vẻ khinh miệt, có những người khác thì lại đang tỏ ra thương hại.
Emma cảm thấy nhói lòng vì điều đó.
Kahlua thấy vậy khẽ thì thầm với Emma.
「Đừng cố phản ứng lại. Bản thân tôi biết cậu cũng là một kỵ sĩ giỏi mà」
Nghe thấy tiếng Kahlua thì thầm, Russell khịt mũi.
「Không, hạng D thì đâu phải là kỵ sĩ. Nếu chỉ là ứng viên thì không nói, tuy nhiên xếp hạng tổng kết mà vẫn chỉ là hạng D thì chính là bằng chứng của sự thất bại rồi. Cô chính là tồn tại thừa thãi bên trong Kỵ sĩ đoàn của gia tộc Banfield đấy」
Bị người khác nói rằng bản thân là thừa thãi, Emma cắn môi.
Chỉ đến khi được thông báo rằng thời gian khởi hành của bản thân đã cận kề, Russell mới quay lưng khỏi hai người họ và rời đi.
「Cũng đã đến lúc rồi nhỉ. Vậy thì tôi xin phép nhé. Còn một điều cuối」
Quay người lại, Russel lạnh lùng nói với Emma.
「Lui bước cũng là một hành động rất dũng cảm thôi. Trước khi cô kịp ngáng chân đồng đội, thiết nghĩ cô nên từ bỏ tước hiệu kỵ sĩ thì hơn đấy」
Hết lời, Russell rời khỏi phòng chờ.
Mặc dù luôn nổi tiếng với thái độ thô lỗ, tuy nhiên Russell lại là cá nhân tài năng nhất giữa các đồng bạn dưới tư cách kỵ sĩ.
Kahlua đặt tay lên vai Emma.
「Cứ bỏ qua chuyện đó đi. Thứ mà hắn muốn chỉ là tỏ vẻ coi thường cậu thôi」
「C, cậu nói phải」
Mặc dù cố gượng cười, tuy nhiên bên trong Emma lại bị những lời mà Russell nói làm cho ám ảnh.
◇
Trên con tàu con thoi mà Emma ngồi lên đều là những quân nhân được phân bổ đến cùng một không hạm.
Chỉ là, nó có đôi phần kỳ lạ.
(Dù có nhìn kiểu gì thì không phải đây chỉ toàn là một đám lười nhác thôi hay sao~~~!)
Toát mồ hôi lạnh, Emma ôm hành lý của mình và ngồi ngay ngắn xuống vị trí.
Mặc dù xung quanh cô đều là những quân nhân, tuy nhiên quân phục của họ đều rất lộn xộn.
Nào là những người mặc xác ngoại hình, râu ria xồm xoàm và ngáy khò khò sau khi nốc rượu.
(Ở trường kỵ sĩ có dạy rằng quân đội chúng ta sở hữu kỷ luật rất nghiêm khắc, nhưng đó có phải là thật không vậy?)
Với toàn là những người lính trông có mạnh mẽ vây quanh, trong lúc mà Emma nghĩ rằng vẫn còn phải chờ thì tàu con thoi cuối cùng cũng đã tiếp cận mẫu hạm.
Ngồi bên chiếc ghế đặt cạnh khung cửa sổ, hai má Emma giật giật khi trông thấy mẫu hạm.
(Uwa~)
Một con tàu với cấu trúc dễ liên tưởng tới những hòn đá tảng nguyên khối đơn giản, đây chính là thứ mà được phân loại là hàng không mẫu hạm.
Chỉ là, con tàu trông có vẻ cũ kỹ.
Dẫu sao thì thế hệ thứ hai đã được quy vào thế hệ trước rồi, hàng không mẫu hạm này chính là thứ được quân đội độc quyền của gia tộc Banfield sử dụng trước đây.
Con tàu cũ kỹ lộ rõ ra vẻ chỉ được sửa chữa sơ sài này, chính là nơi mà Emma được chỉ định tới.
◇
「Thiếu úy Emma Rodman, đã có mặt!」
Emma luống cuống chào, con trước mặt cô là một người chỉ huy hiện đang xử lý các tài liệu điện tử tại bàn làm việc bên trong văn phòng riêng.
Ông ta cắm mặt vào xử lý đống tài liệu với vẻ phiền phức mà còn chẳng thèm nhìn Emma lấy một cái.
Emma cố gắng đợi một lúc cho câu trả lời, thế nhưng tay chỉ huy chỉ thở dài một hơi――viên đại tá tựa lưng vào ghế.
「Chào mừng, thiếu úy. Ai ngờ đâu lại có ngày tôi được bổ nhiệm cho một kỵ sĩ như thế này chứ」
「E, e~to」
Trước một Emma đang bối rối, tay chỉ huy đưa ra những câu hỏi thông thường.
「Tình trạng khan hiếm kỵ sĩ khiến cho tranh giành nổ ra khắp nơi. Vậy mà trong hoàn cảnh đó, một kỵ sĩ như cô lại được bổ nhiệm lên con tàu 【Melea】 bị bỏ rơi này, vậy thì cụ thể là thiếu úy đây đã phạm phải chuyện gì vậy?」
「――Tôi nhận được phân hạng D sau bài kiểm tra tổng kết ạ」
Cô thành thật đáp lại, tay chỉ huy nghe vậy đứng dậy khỏi ghế và vươn vai.
「Chúng ta đang đợi tàu hộ tống tới để hướng tới điều tra và cũng như duy trì trị an tại hành tinh Alias. Vị trí này mới trước đây thôi còn là vùng lãnh địa hải ngoại. Và vai trò của cô chính là lãnh đạo nhóm điều tra tại đây」
Alias, hành tinh trước đây thuộc về dòng dõi Berkley, nằm trong nhóm những hành tinh được gia tộc Banfield mua lại theo như thỏa thuận gần đây.
Mặc dù nói là được cử đi điều tra và duy trì trị an――
「Mặc dù vậy, cư dân là con số không. Không có bất kỳ dạng sống có trí khôn nào ở trên mặt đất, một hành tinh hoàn toàn ở trạng thái nguyên thủy」
「E, e~to」
Khi mà Emma đang tỏ vẻ rắc rối, tay chỉ huy chỉ nói một cách đơn giản.
「Nói cách khác, sẽ chẳng có nhiều công việc ở đó đâu. Chúng ta quyết định gửi một hạm đội tới đó chỉ vì hiện nó đã thuộc quyền sở hữu của chúng ta. Điều đó hoàn toàn chỉ là lãng phí」
Đối với tay chỉ huy có thành kiến với cấp trên trước mắt, ông ta đưa ra một mệnh lệnh chẳng hề giống quân nhân cho lính mới là Emma.
「Chính vì vậy, tôi yêu cầu cô trở thành trung đội trưởng trong tiểu đoàn kỵ sĩ cơ động Melea――Mà bởi vì công việc bằng không nên tôi cũng chẳng có kỳ vọng nào cả」
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ không thể gây dựng được bất kỳ tín nhiệm nào.
(Đ, đùa thôi phải không~~~!)
Được bổ nhiệm tới một nơi mà bản thân thậm chí còn không có bất kỳ cơ hội đóng vai trò tích cực nào như Melea, Emma chợt rơi vào tuyệt vọng.
◇
Tại khoang chứa của Melea.
Đủ thứ linh kiện của kỵ sĩ cơ động được quẳng bừa bãi xung quanh, một nơi rất đỗi lộn xộn.
Và ở cái nơi mà cũng chính là khoang chứa để đặt phi cơ phục vụ trung đội Emma nắm quyền chỉ huy này, thực tế chờ đợi Emma còn tàn khốc hơn cả tưởng tượng.
Mang mái tóc ngắn màu nâu, một ông chú trung niên với bộ râu quai nón mỉm cười thân thiện chào đón cô.
Đó không phải là kỵ sĩ.
Phi công lái kỵ sĩ cơ động được biết với cái tên Chuẩn Úy 【Doug Walsh】, là một thành viên trực thuộc trung đội mà Emma chỉ huy.
「Người đến là một thiếu úy trông rất dễ thương nhỉ」
Với một thân hình trải qua tập luyện tốt, ông chú nghiêng về hướng thân thiện và dễ mến hơn là cứng rắn thuần túy.
Dẫu vậy, đối với một kỵ sĩ và cũng là thiếu úy như Emma, bị gọi là thiếu úy dễ thương thực sự rất thô lỗ.
「Không phải Doug-san quá thô lỗ rồi sao? Còn đằng này là binh nhì 【Mollie Barrel】. Thợ cơ khí của trung đội. Nhưng mà tốt quá rồi ha~. Tôi còn đang không biết phải làm sao nếu một người đáng sợ tới đấy」
Cô gái trông trạc tuổi cô với mái tóc hai bím màu đỏ, Mollie là thợ cơ khí của kỵ sĩ cơ động.
Cái cách đối đáp đáng ngờ ấy khiến cho Emma tự hỏi rằng liệu cô gái này có qua đào tạo của quân đội hay không, hai má cô giật giật.
「R, rất mong được mọi người chiếu cố」
「Thiếu úy-san cứng nhắc quá~」
Mollie cười, và rồi cô ấy chuyển sự chú ý của mình sang người cuối cùng.
「Còn lại là chỉ có chuẩn úy Kramer đây thôi. Mau chóng chào hỏi đi chứ」
Mollie thúc giục, thế nhưng cậu trai trẻ vẫn mặc kệ trung đội trưởng mới tới mà thản nhiên ngồi trên chiếc thùng chơi con máy điện tử cầm tay.
Với tay cầm trên tay và đang tận hưởng trò chơi qua lăng kính màn hình, cậu ta tỏ ra gắt gỏng vì phần chơi của mình bị gián đoạn.
「Chuẩn úy Larry Kramer. Bỏ qua hết phần chào hỏi cũng được. Đằng nào thì cũng phải chia tay sớm thôi」
Khi thấy chuẩn úy Larry nói ra điều gì đó đáng ngại, Emma yêu cầu phải sửa lời lại.
「Xin đừng bất chợt nói ra những điều đáng ngại như vậy chứ! Chắc chắn tôi sẽ không chết, và chắc chắn tôi cũng không để cấp dưới của mình phải chết đâu!」
Được nghe những lời ngọt ngào phát ra từ miệng Emma, Larry nhìn cô như thể đang nhìn động vật nằm trong sách đỏ.
「À~, xin lỗi. Là do tôi hiểu lầm nhỉ. Ý tôi không phải là bị cái chết chia cắt đâu. Dẫu sao thì đơn vị này cũng bị giải tán sớm thôi, tình trạng bị gửi ra ngoài biên giới hiện tại chẳng có ý nghĩa gì cả」
「Ế? Nh, nhưng mà, đâu có thể dự đoán những gì sẽ xảy ra giữa không gian phải không」
「Vậy thì vùng biên giới này đang có chuyện gì sao? Ngoài luyện tập ra thì chúng tôi chẳng có cơ hội nào để ra bên ngoài làm việc gì khác cả. Bên cạnh đó, có lẽ vài năm nữa là tôi sẽ xuất ngũ thôi」
Hết lời, Larry sau đó lại cắm mặt vào trò chơi, Doug thấy vậy chỉ biết gãi đầu.
「Thứ mà giới trẻ thời nay cần có chính là động lực nhỉ――Mà, vì đã thành một đội rồi nên xin được nhờ cô chiếu cố nhé, ojou-chan」
「Là thiếu úy đó ạ! Tôi thực sự đã trở thành một kỵ sĩ rồi đó ạ!」
Nghe đến đoạn cô tự khẳng định bản thân là một kỵ sĩ, Larry tạm dừng trò chơi và trừng mắt lên nhìn Emma.
Sau khi nhìn với vẻ đã cân đo đong đếm kỹ càng, cuối cùng Larry buông tiếng thở dài với vẻ thất vọng.
「Cô không có đủ phẩm giá cho điều đó đâu. Mà, đối với cô thì được phân bổ tới con tàu cũ nát như này đã là đủ rồi nhỉ, năng lực dưới tư cách kỵ sĩ của cô thực sự là một dấu hỏi lớn đấy」
Emma đứng chết lặng.
(Ế? Đấy chính là trung đội mà mình phải chỉ huy sao?)