Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly

chương 19: thế giới thần thoại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lời nói đầu

Xin lỗi các bạn vì hôm nay tôi quyết định sẽ đổi ngôi kể từ thứ sang ngôi thứ nhất để kể chuyện cho nó khách quan hơn như nhiều ý kiến đã cho. Ngôi thứ chỉ thường dùng cho hồi ký và tự truyện chứ không phải dùng cho viễn tưởng và tiên hiệp nên tôi sẽ thữ nghiệm nếu có gì mong mọi người cứ góp ý nhiệt tình, xin cảm ơn và chân thành xin lỗi nếu như có chút không hợp.

Tôi sẽ gọi nhân vật chính là Lam Vũ và sẽ xung hắn cho nhiều trường hợp, sẽ không còn gọi là "tôi" nữa, có thể nhiều phần tự suy nghĩ hơi bựa sẽ mất đi, giờ cuộc đời "hắn" sẽ do một người bạn kể lại.

--------------

Trong tình trạng cơ thể đang cuồng bạo lên, Lam Vũ chỉ biết chạy thẳng, chạy mãi cho đến nơi không có người, chỉ có những nơi như vậy thì mới không có ai chịu tổn thương khi có biến xảy ra. Vô tình chạy lên đồi Cưmgar, nơi đây cũng là một khu vực vắng vẻ bởi vì dưới chân đồi được bao vây bởi một vòng tròn toàn là bia mộ nên ít ai dám lảng vảng gần đây, cũng một phần là do ngày xưa mỹ oanh tạc bom đạn ở đây nên trên đồi có rất nhiều bom ngầm không biết được.

Hắn cảm giác được sự tang thương, sự cô độc cũng như sự bá đạo đang dần trỗi dậy với tốc độ đang tăng lên kinh khủng chẳng mấy chốc Lam Vũ tới được đỉnh đồi, chạy lên tới nơi hắn thả lỏng thân mình để lực quán tính khiến hắn bay thẳng đập vào một gốc cây làm đổ cả cái cây xuống. Giờ cảm giác bất lực như bị kiềm nén sắp bung ra, sẽ nổ rất to, hắn nghĩ về lúc hắn với Mỹ Hương, tim hắn cảm thấy đau, chẳng lẽ hắn sau khi dị biến vẫn không thể có được bạn gái hay sao chứ.

Không, không phải là như thế, chắc chắn cô bé đã có người trong lòng rồi nên mới không thể chấp nhận hắn. Không, chắc chắn là hiện tại hắn không có gì nên chưa thể đánh động được ai, còn vụ thi cử thì sao, do chính hắn bất tài ư, không phải, hắn biết khả năng trí tuệ của mình hiện giờ trên thế giới muốn tìm người thứ cũng khó, vậy tại sao.... Lam Vũ cứ ôm đầu với một đống suy nghĩ luẩn quẩn, hắn hét lên vang vọng cả khu đồi:

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA. - Cây lá cũng xào xạc đi. Tóc cũng dài ra, một màu trắng tuyền tung bay trong gió, trăng tròn tỏa vằng vặc không trung.

Đúng lúc đó dưới chân đồi có chiếc ô tô vừa dừng dưới chân đồi, tầm chục thằng áo đen có mang theo súng đeo mắt kính đen vừa bước ra khỏi xe thì nghe tiếng gào thét ở trên đồi. Tên cầm đầu nghiêm giọng:

- Lần này nhiệm vụ không thể thất bại, nếu không thì tao cũng không ăn nói được với ông chủ, tụi mày hiểu chứ?

- Dạ hiểu - Cả đám đồng thanh.

Tốt, vừa rồi có lẽ là tiếng thét của mục tiêu, đồi tuy rằng cao chỉ m nhưng cũng khá rộng, không thể đi lẻ, chia là nhóm, mỗi nhóm đứa đi từ mọi hướng lên, nhóm nào thấy mục tiêu thì phát tín hiệu vào bộ đàm, không cần nói gì hết để cho tên kia khỏi nghi ngờ! Được rồi, xuất phát.

Rất nhanh thằng đã được chia nhóm và hành động rất mau lẹ và chuyên nghiệp, trong lúc đó thì Lam Vũ vẫn ở trên đỉnh đồi với suy nghĩ đang dần bá đạo lên, khuôn mặt đẹp trai có chút đanh ác hiện ra. Sau một hồi hắn tự thì thầm:

- Phải rồi, phải rồi, chỉ cần nắm giữ tiền quyền trong tay thì còn có chuyện gì mà không làm được chứ.

Mọi cảm xúc, tính cách, tiêu cực trong Lam Vũ đã làm chủ cơ thể này. Hắn chỉ thở hồng hộc, hắn chờ, chờ phút chốc nữa cơ thể sẽ biến dị, các giác quan ngày càng trở nên mẫn cảm, hắn nghe được có tiếng bước chân người cách đây m, còn nghe thấy tiếng thì thầm gì đó thì không rõ.

Lam Vũ hi vọng lúc này không có ai lại gần hắn, nhưng rõ ràng bọn người kia còn đang cố tiếp cận mình, hắn thở dài. Tức thì hắn cảm nhận người trong cả ngọn đồi đang dần dần duy chuyển về phía mình, lúc đó trong đầu dường như lại có đống ký ức đang truyền tải trong đầu, hắn không biết mình sắp phải trải qua cái dạng biến đổi gì nữa. Bốn chục thằng tập hợp rất nhanh, tạo thành một vòng tròn, súng ống đã rút ra chĩa về phía Lam Vũ, tên cầm đầu bước ra phía trước, hắn có vẻ khá bất ngờ lầm bầm:

- Hình như mục tiêu được miêu trả là mái tóc trắng dài ngang vai buộc lên đầu mà? Sao bây giờ lại dài như tóc con gái như vậy?

- En cũng không rõ nhưng khuông mặt và màu tóc thì đúng vậy! - tên đàn em phía sau lên tiếng.

- Mặc kệ đúng sai! Lần này không thể để ông chủ thất vọng. - Nói xong hắn bước lên bước nhìn Lam Vũ còn đang thống khổ chịu đựng, hắn còn cho là Lam Vũ đang tuyệt vọng:

- Này cậu trai trẻ, cậu rất có bản lĩnh, ngày xưa bằng tuổi cậu tôi cũng chỉ là một thằng giang hồ hẻm mà thôi, tương lai cậu sẽ còn tiến xa hơn. Bất quá, cậu không nên đắc tội người không nên đắc tội, giờ hối hận đã muộn. Cậu muốn theo chúng tôi về hay là để chúng tôi phải hành động? - Hắn tỏ ra như một người cao thượng, tôn trọng ý kiến của người khác.

Lam Vũ dường như biết được giây phút đó đã gần đến, trong đầu lúc nào cũng vỡ ra loạt thông tin thần bí, dường như chỉ là ảo tưởng, hắn biết những thông tin đó là sự thật nhưng lại khó tin vì thông tin ký ức đó không chỉ về trái đất này, trái đất căn bản không có những địa danh và những sự kỳ lạ kia, hắn thấy chóp lưng mình đang nóng lên và có cái gì đang cựa quậy. Hắn hét lên:

- Cút, cút hết mau! Nhanh lên, trước khi tao giết sạch chúng mày. - Hắn cũng kinh ngạc về thứ mình vừa nói, là "giết" sao, còn "giết sạch" nữa, tại sao vừa rồi mình lại thốt ra những lời như vậy, hắn còn cảm giác rằng giết người đối với mình cũng chả có gì là ghê gớm, hắn từng giết rất rất nhiều người. "Xoạt" tiếng sau lưng hắn mọc ra một chiếc đuôi trắng toát, giống như là bông vậy, nhìn rất xinh đẹp và mềm mại, Lam Vũ lại ôm đầu chịu những cơn đau do ký ức tự nhiên xuất hiện.

- Hahaha, anh em coi thằng này có phải bị điên không, không biết tình huống của mình bây giờ hay sao? Hahaha, bắn chân nó cho tao. - Hắn chỉ vào thằng đàn em ở bên cạnh, tên này như chỉ chờ lệnh rút súng lục trong túi ra ngắm vài giây vào chân Lam Vũ rồi "Đoàng, đoàng" phát súng vang lên.

Lam Vũ còn đang thống khổ chịu đựng cơn đau đầu thì làm gì có thời gian phân tâm ra mà để ý xung quanh, trúng phát đạn vào chân, hắn bị khụy xuống, cơn đau trên đầu chưa dứt thì giờ lại thêm đau chân. Bọn áo đen thì cười hắc hắc, tên thủ lĩnh còn vỗ vai thằng vừa để tuyên dương, giờ mục tiêu đã như chim trong lồng rồi, vừa mới bảo đàn em lên thu chiến lợi phẩm thì bất ngờ mục tiêu gào lên điên cuồng bật dậy, mọi người xung quanh như chết lặng, bọn hắn hình như vừa thấy cái gì không đúng, quả thật là không bình thường, cái đuôi ngoe nguẩy đã kỳ lạ rồi, đằng này móng tay cứ dài và nhọn ra như móng vuốt.

Vào giang hồ chém giết đã lâu, còn có ai mê tín, còn có ai tin vào yêu quái quỷ thần nữa chứ, vậy mà chuyện trước mắt bọn hắn không biết lấy cơ sở khoa học nào để giải thích cả.

Chưa kịp hết ngẩn ngơ thì mùi máu tanh xông vào mũi khiến bọn chúng khiến chúng sực tỉnh, một màn kinh dị quá đỗi, tên đàn em mới được sai lại thu hoạch mục tiêu đã mất đầu, máu phụt cao hơn m.

Tên thủ lĩnh dù hoảng sợ nhưng cũng là một người có kinh nghiệm, hắn nhìn thấy người thanh niên tóc trắng đang tung bay dưới ánh trăng sáng, sau lung còn có chiếc đuôi, hắn đã hiểu đây không phải là con người nữa rồi, hắn quát:

- Anh em đừng hoảng loạn, rút súng ra bắn chết nó cho tao, để coi nó đỡ được bao nhiêu viên, đây không còn là con người nữa rồi.

Đám đàn em đang hoảng sợ nhưng cũng biết bây giờ nên làm cái gì, có thằng rút súng lục, có thằng lấy súng thục, ak ra, tất cả đều nhắm vào Lam Vũ mà nã. Sau khi đã nhận được đoạn ký ức thì tính cách của Lam Vũ đã có chút thay đổi, tuy giờ hắn không hoàn toàn tỉnh táo, nhưng mà hắn càng điên cuồng và nguy hiểm hơn. Loạt đạn đầu tiên vừa xuất thì Lam Vũ đã nhảy lên cao m, bật đôi chân vào thân cây lao như tên đến tên gần nhất vuốt đâm thẳng vào bụng tên kia rồi rút ra, tên kia đến chết cũng không hiểu vì sao mới đó mà mình đã bị đâm.

Vừa rút ra xong thì Lam Vũ nhảy lên trên một cái cây to, vì hắn cắm vuốt sắt vào thân cây lấy đó là điểm tựa, hắn nhảy từ cây này sang cây khác linh hoạt như là khỉ vậy, mặc cho súng vẫn nổ ầm ầm, tuy vẫn trúng khiến cho Lam Vũ bị thương nhưng viên đạn rất nhanh bị đẩy bay ra ngoài, máu cũng ngừng chảy.

Chỉ trong chốc lát đã có người chết, máu me rất kinh khủng, đây là lần đầu tiên trong đời đâm thuê chém mướn của chúng thấy được cảnh tượng kinh dị này, có kẻ bị lòi ruột, có thằng đứt đầu, bọn chúng bắt đầu hỗn loạn.

Tuy vẫn còn đang bắn súng nhưng tên thủ lĩnh làm sao mà không nhận ra thứ mình đang đối mặt là cái gì, giờ chỉ muốn mắng chửi tên thuê hắn làm việc này, giờ đây hắn chỉ muốn thoát khỏi ngọn đồi đầy ác mộng này mà thôi, cái gì mà tiền thù lao khi làm xong hắn cũng không cần nữa, hắn hét lên:

- Mọi người chạy mau, phân tán ra, ai chạy được thì chạy, chúng ta đã đụng phải thứ quái vật rồi, nó không phải người. Súng đạn vô ích. - Chưa đợi hắn nói hết câu đàn em đã bỏ chạy tứ phía, hắn nói xong cũng bỏ chạy, bây giờ hắn cũng đã tin mục tiêu có thể giết hết tất cả bọn hắn rồi.

Lam Vũ dường như chưa hết điên, như rừng rậm chính là địa hình chiến đấu của hắng vậy, nhảy từ cây này sang cây khác, số người chết ngày càng nhiều, nhưng ngọn đồi cũng cao m, muốn chạy xuống cũng phải mất - phút. Nhưng với tốc độ của Lam Vũ hiện giờ bọn chúng đã không còn cơ hội, tên nào cũng đang dần tuyệt vọng khi nghe tiếng hét của đồng bọn nhưng lại không thấy được gì, chúng hối hận, nếu có cơ hội làm lại chúng sẽ nghe lời người thanh niên cút về sớm hoặc sẽ ở nhà đi làm thêm như những thằng công nhân cũng không muốn quay trở lại giang hồ này, nhưng... trên đời không có thuốc hối hận.

Sau nửa tiếng thì bọn nó đã chết hết, Lam Vũ giường như vẫn chưa hết điên, hắn gào thét như con thú, cơ thể lại nóng lên, tóc lại dài đến chân, lông trắng mọc khắp người, cái đuôi thứ đang có dấu hiệu mọc ra. Tức thì trên trời xuất hiện giông sét, một đạo sấm sét đánh xuống giữa người hắn, khiến cả thân mình hắn chôn vùi dưới dưới sâu m, lông bạc và tóc dài cũng biến mất, trở lại trạng thái , hắn thở hồng hộc, không khí xung quanh cũng nóng lên.

Cả khu đồi bốc cháy sáng rực một bầu trời, vì tiếng sét quá to nên đánh thức cả thị trấn, rất nhanh có người dân có ý thức mang nước lên đồi mà xối, cứu hỏa cũng tới, hú inh ỏi. Một tiếng sau khi sét đánh xuống thì Lam Vũ cũng đã tỉnh lại, dưới đáy hố hắn cứ nằm im nhìn lên vầng trăng vằng vặc trên bầu trời rồi lại nhắm mắt lại, hắn suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra vừa qua, giờ trông hắn khá thê thảm, khói bốc nghi ngút. Tự trách mình quá chủ quan và kiêu ngạo, tính cách cũng quá non nớt, muốn thành đại nghiệp thì cần phải quyết đoán hơn, cần bỏ nhiều thời gian và công sức hơn, Lam Vũ thì thầm:

- Đúng, ta phải làm lại từ đầu, ta phải thay đổi tất cả, từ nay ta là con người mới. - Hắn mở mắt ra. - Ta là Hạ Cửu Vĩ. - nói xong hắn bật dậy, leo lên miệng hố, nhìn thấy xung quanh đang cháy hừng hực, người dân kêu gào dập lửa, hắn vẫn thờ ơ, từ từ đi xuống chân đồi.

Lam Vũ hắn vẫn giữ nguyên trạng thái cho đỡ bị tê liệt, không về nhà mà về nhà thằng Cường đập cửa, lại đua của nó một bộ quần áo rồi tắm rửa. Nằm lên giường nhưng hắn vẫn chưa thể ngủ được, hắn suy nghĩ về những ký ức mới chen vào đầu mình, à mà nên gọi là tri thức thì đúng hơn, bởi vì nó chẳng có chút trí nhớ về bất cứ ai cả, về sinh vật thì chỉ toàn kiến thức và đặc điểm, chỉ duy nhất có nhận biết rằng hiện nay ở Nhật Bản có một thứ tồn tại giống như hắn, là một con hổ. Còn có tri thức về nơi xa lạ, rộng lớn gấp trăm nghìn lần trái đất, ở đó người ta không có khoa học kỹ thuật tiên tiến như trái đất, nhưng ở đó có những thứ được miêu tả giống như thần thoại vậy, yêu ma quỷ thần gì gì cũng có. Ở đó, thường được chia làm trường phái: thuật sĩ và chiến sĩ. Đích đến cuối cùng của trường phái được gọi là thần và tiên.

Thần thì có lực bạt thiên, võ nghệ hung bạo, cận chiến vô song, thần thể bất hoại. Còn tiên thì pháp lực vô biên, biến hóa ngàn vạn, từ xa vạn dặm giết địch. Tuy rằng yêu thú thì không phân chia như vậy nhưng đại khái cũng phân theo trường phái tương tự: Cận chiến và đánh xa, còn về hắn thì là cửu vĩ hồ, tu luyện càng thâm sâu thì đuôi càng nhiều, ở đó cửu vĩ hồ sinh ra đã là một đuôi, đến đuôi thì có thể xưng bá rồi, nhưng trong truyền thuyết của tộc cửu vĩ vẫn còn cảnh giới ở phía trên gọi là Cửu, không ai biết đến khi đó sẽ thế nào.

Hắn thấy thế giới này có chút giống với trong truyện tiên hiệp hay thường đọc, người thú bay lượn đầy bầu trời, nhưng mà lại không phân chia nhiều thứ như tiên hiệp. Càng nghĩ hắn càng khó tin, liệu đây có phải là một trò lừa gạt cấy ghép ký ức vào não bộ bằng một khoa học nào đó ngoài hành tinh chăng? Liệu rằng có một nơi như thế? Có thần tiên, có yêu ma, có bất tử trường sinh, người chết có thể sống dậy?

Bâng quơ một hồi Lam Vũ ngủ quên lúc nào không biết. Sáng tỉnh dậy hắn vẫn mở mắt nhưng không cử động, hắn vẫn suy nghĩ về chuyện tối hôm qua, hắn đã giết người, giết rất nhiều người, còn vụ ký ức được cấy vào thì hắn vẫn đang chú ý mấy cái thuật pháp tu luyện của nhân loại ở thế giới đó, có nhiều loại, có loại điều khiển các nguyên tố tự nhiên, có loại làm rắn chắc cơ thể, rất kỳ diệu. Không tin tưởng lắm nhưng mà hắn lựa chọn một hồi vẫn chọn một pháp thuật hệ mộc, có thể điều khiển cây cỏ xung quanh, nhưng mà tác dụng chủ yếu hắn thấy coi trọng chính là khả năng hồi phục và chữa bệnh cho người khác, như trong mô tả thì nó chỉ là thuật pháp cấp thấp của thế giới kia thôi, nhưng mà có thể chữa được vài loại độc của giới tu luyện và giải được tất cả bệnh tật của người phàm( tất nhiên thế giới có bao nhiêu rộng nhưng không phải ai cũng có thể bước lên con đường thần tiên này).

Bộ này có tên là Vạn Mộc Thiên Xuân, hắn nhìn sơ qua rồi cũng chẳng quan tâm cái tên, chỉ mong nó được như quảng cáo là hạnh phúc rồi. Muốn tu luyện thuật pháp này cần phải ở bên cạnh linh vật mộc thuộc tính, hắn lầm bầm:

- Linh vật mộc thuộc tính là cái gì chứ? Chẳng lẽ cây cỏ à? Thôi thì khi nào rãnh thử phát là biết, giờ thì có lẽ nên bắt đầu được rồi. - Nói xong hắn lấy điện thoại của mình ra, thấy cuộc gọi nhỡ của con bé, hắn hơi xúc động tí rồi lại lắc đầu, lấy sim ra bẻ đôi rồi quăng vào sọt rác. Sau chuyện này tính tình của Lam Vũ lạnh lùng hơn rất nhiều.

- Không nên ở đây nữa rồi. Mà lúc trước có hứa với bà chị thì thôi giờ nên chuyển trường về quê, làm lại mọi thứ, Hạ Cửu Vĩ này sẽ là huyền thoại thế giới ngầm còn Phạm Lam Vũ sẽ là danh nhân số thế giới... - Nắm chặt tay rồi hắn giải trạng thái để về nhà.

Về nhà Lam Vũ xin ba má hắn chuyển trường về quê ở Quảng Nam( hắn nghĩ dù sao đó cũng là nông thôn, cây cỏ chắc nhiều nên để tập luyện thuật pháp cũng được), để tĩnh và chuyên tâm học hành quyết ôn thi vào đại học, đại thủ khoa. Ba má hắn cũng không định cho con đi nhưng nghe nói là để tập trung ôn thi đại học hơn thì cũng đồng ý( dù sao thì bố mẹ ai cũng muốn con cái thành công cả). Thay đổi luôn tất cả mọi thứ, cách ăn mặc cũng giản dị hơn, tóc đen cắt ngắn để kiểu undercut, trông cũng khá bảnh.

Sau hai ngày nhờ ba má làm thủ tục chuyển trường, Lam Vũ chuyển trường về quê ở Đại Lộc, Quảng Nam cũng vừa dịp chuẩn bị đám cưới cậu bảy của hắn. Chuẩn bị bắt đầu cho một cuộc sống mới.

Truyện Chữ Hay