Lời người dịch: Tôi để tên của những cô con gái gia tộc Nishiyotsutsuji ở đây nhằm giúp đỡ cho việc ghi nhớ.
Đại tiểu thư là Asahi (朝日)(Morning sun)
Nhị tiểu thư tên là Mahiru (真昼)(Mid day)
Tam tiểu thư được đặt cho cái tên Yuudachi(夕立)(Evening Shower) (biệt danh : Yuu-chan) - Nhân vật chính.
Con gái út, tứ tiểu thư có tên là Yoru.(夜留)(Night)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bầu trời trong vắt. Không một gợn mây che chắn tầm nhìn. Dựa vào dự báo thời tiết, thời điểm này là một ngày hoàn hảo để đi ngắm hoa anh đào nở. Lễ khai giảng vào Học viện Shirayuki sẽ được tiến hành vào hôm nay...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tôi không ưa thích những ngày Lễ khai giảng.
Trước tiên là chúng rất phiền phức. Bài phát biểu của Hiệu trưởng thì lê thê, còn phải đứng sắp hàng để nghe, sau những lời dông dài đó thì bạn cần phải vượt qua quá trình tìm lớp đầy hỗn loạn và cuối cùng là thủ tục tự giới thiệu đầy khó chịu.
Chắc chắn rằng không chỉ có nhiêu đó thôi đâu.
Ngày lễ khai giảng có ý nghĩa của một cuộc thử thách. Bạn có một cuộc đời học sinh dễ chịu và những thứ tốt đẹp khác hay không phụ thuộc vào việc kết được những người bạn trong những ngày đầu tiên vào học như thế nào.
Tiểu học, Sơ trung, Cao trung, tôi đã phải đương đầu với thử thách này nhiều lần trong cuộc đời trước của mình.
“Haa. . .”
Tôi nhẹ nhàng thở dài một cái khi tôi nhìn vào chính mình ở trong gương.
Áo khoác ngoài màu xanh thẫm với dải ruy băng màu xanh nhạt. Và một chiếc váy xếp ly với những đường kẻ màu trắng.
(có lẽ kiểu dáng gần giống như vậy, nhưng mà cho khổ người học sinh cấp 1)
Đấy là một bộ đồng phục được thiết kế cực đáng yêu luôn.
...Mặc dù tôi đã mặc đồ của con gái rất nhiều (từ bé đến giờ), tôi cảm thấy kỳ lạ khi nghĩ mình phải mặc những thứ dễ thương thế này hàng ngày.
"Yuu-chan! Em thay đồ xong chưa vậy~? Chúng ta đi nào!"
Có ba tiếng gõ cửa và rồi các chị em tiến vào phòng.
Sau lễ tốt nghiệp mẫu giáo, papa của chúng tôi muốn bốn chị em trở nên độc lập hơn nên đã cho chúng tôi ở phòng riêng. Mặc dù điều ấy xem ra không có hiệu quả lớn cho lắm.
Ba chị em tiến vào phòng tôi. Họ có vẻ rất lo lắng về chuyện chúng tôi phải tách riêng vào các lớp khác nhau.
Khối một của phân hiệu tiểu học Shirauyuki có ba lớp khác nhau. Và không có trao đổi lớp trong ba năm đầu tiên.
Bình thường thì những đứa trẻ cùng một gia tộc sẽ không được xếp vào chung một lớp, nhưng chúng tôi lại là một nhóm sinh tư. Mặc dù có chia chúng tôi ra tất cả các lớp thì vẫn sẽ không tránh khỏi việc có hai đứa chung một lớp, còn hai đứa còn lại sẽ một mình.
Tôi không để tâm chuyện phải ở một mình một lớp, nhưng mà liệu các chị em của tôi có chịu nổi không...tôi rất lo.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chúng tôi theo chân ba mẹ tiến vào nhà hoạt động thể chất. Đó là nơi thủ tục đón học sinh mới được diễn ra. Tôi vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh.
Khi tham gia thi đầu vào thì tôi đã từng cho rằng ngôi trường này hẳn là hoành tá tràng lắm cơ và... đúng thế thật. Nó rộng hơn rất nhiều so với một ngôi trường công lập cùng cấp, và chứa cực kỳ nhiều công trình và trang bị ở bên trong.
Có đến ba sân vận động thể thao. Và rồi cả bể bơi nước ấm, khu thi đấu Tennis, một khu huấn luyện võ thuật, một sân khấu và còn cơ man bao nhiêu các tòa nhà khác. Dù sao thì cấp tiểu học chỉ sử dụng phần nhỏ của chúng. Vốn dĩ các cơ sở hạ tầng này là được sử dung bởi các cấp học cao hơn.
Đó có thể là tại chiều cao của cơ thể nhỏ bé này, nhưng nó mang lại cảm giác phải đi mãi mới tới được đây vậy. Dù ngược lại là nó không có xa một chút nào. Nơi này khá gần cổng chính của trường.
Một khi tôi tiến vào nhà thể chất thì ở đó đã có khá nhiều người rồi. Rất nhiều người ở đây đang khoe khoang về sự giàu có của bản thân họ. Chỉ mới nhìn thôi, cũng thấy đây đích thị là một ngôi trường sang chảnh con nhà giàu.
Khi mà những thứ đồ trang sức của họ phản chiếu ánh sánh lấp lóe đến ngứa mắt. Tôi chả còn lựa chọn nào ngoài việc phải nheo mắt của mình lại.
Cảm giác này quả thực không quen thuộc.
Một ngôi trường thượng lưu là như thế này sao?..
Lễ khai giảng năm học mới đã bắt đầu.