Từ đó đã được ba năm rồi.
Tất cả bốn chị em tôi vừa mới lên ba tuổi. Chúng tôi bắt đầu có thể đi lại một khoảng xa hơn và thậm chí có thể chạy nhảy một chút.
Ngoài ra, điều đó có thể cho phép tôi nói nhiều một chút. Đúng, tôi có thể làm cho chuyện ấy trở nên hợp lý, tôi có thể đánh vần các nguyên âm như là một trò chơi. Tôi có thể trả lời các cuộc hội thoại. Vâng, mặc dù chỉ mỗi tôi thôi.
Những chị em khác của tôi nói chuyện được một chút nhưng họ chỉ có thể kết nối tầm 3 âm tiết, vì vậy họ không thực sự trả lời tốt được những câu hỏi.
Tôi nghĩ nó chắc hẳn là phần trợ giúp từ việc được tái sinh.
Mặc dù có một thời gian, tôi đã thật lòng nghĩ những ký ức của kiếp trước chỉ là một trở ngại. Khi được mẹ cho bú sữa hoặc lúc còn cần sự giúp đỡ của tã lót và tôi vẫn chưa kiểm soát được nó, tôi đã nghĩ "Tại sao tôi phải sinh ra với những ký ức trong quá khứ của mình?"
Dù cảm thấy xấu hổ khi phải đối phó với những điều đó. Nhưng cuối cùng thì những ký ức trong quá khứ của tôi đã trở nên hữu ích.
Cha mẹ tôi không bao giờ tưởng tượng rằng bất cứ lúc nào cũng sẽ được nghe tôi nói chuyện trôi chảy sớm vậy. Họ đã rất sốc vào vài ngày trước, lúc tôi làm vậy.
Tôi được gọi quá lên là một thiên tài, tôi luôn luôn được khen ngợi. Tôi nhìn vào các chị em của mình trong trạng thái ghen tị, điều đó khiến tôi bình tâm lại, nhưng vẫn thấy khó chịu. Bản thân tôi không thích nói nhiều về chuyện đó.
Cuối cùng tôi cũng tìm ra tên cha mẹ của mình trong ba năm của cuộc đời.
Mẹ tôi tên là Reika (麗華) (Lệ Hoa)
Và cha tôi tên là Takeru (尊) (Tôn)
Như người ta mong đợi về tên của một người đàn ông giàu có (nghĩa là đáng kính, cao quý), với cả hai người đều trẻ và đẹp.
Được sinh ra từ những người đẹp như vậy, chúng tôi cũng có thể sẽ xinh đẹp khi lớn lên. Và với vị thế cao sang của gia đình cha nên tôi đoán chúng tôi sẽ chẳng gặp phải va vấp gì cho tới khi trưởng thành.
Tôi có thể tưởng tượng mình với tất cả những đặc điểm này, tôi sẽ bị bao vây bởi những người khác giới ở trường. Nhưng bây giờ tôi là nữ giới. . . Tôi sẽ được bao quanh bởi những người đàn ông. . .Yea ~. . . Đó có vẻ không là một ý tưởng dễ chịu.
Kiếp trước của tôi là một cuộc sống thật khó khăn, còn cuộc đời lần này, dường như nó sẽ còn khó khăn hơn. . .
Bây giờ là 10 giờ sáng.
Như thường lệ, mẹ tôi vào phòng chị em của chúng tôi mang theo một món đồ chơi. Có vẻ như hôm nay chúng tôi sẽ chơi trò gia đình.
Nó thực tình không phải là một trò chơi thú vị để tôi chơi hay đúng hơn không phải là một trò chơi mà tôi có thể thực lòng chơi vì độ tuổi tâm lý của tôi. Nhưng nếu tôi không tham gia thì mẹ và các chị em sẽ thấy buồn. Vì thế nên tôi miễn cưỡng tham gia với họ.
"Như vậy thì, các con sẽ chọn vai trò nào?"
"Con muốn 'nàm' mẹ!
"Con cũng 'mốn' 'thuế' cơ"!
"Cả 'cong' nữa!"*
Tôi đoán vậy là sẽ có ba bà mẹ. Thật là một gia đình phức tạp nhỉ. Không khí trong gia đình này vi diệu quá. . . . .
"Yuudachi thì sao?"
Mẹ tôi yêu cầu tôi một câu trả lời và sau đó thì mọi người đều nhìn tôi.
Tôi không biết phải nói ra sao nữa, thật tình, vì vậy tôi cho rằng mình muốn một vai chỉ phải diễn ít lượt. Một con chó thì không bao giờ thực sự có vai.
"Con muốn làm chó cưng."
"Cún... Gì cơ!?"
"Ế. . . chị/em 'nà' cái gì cơ?"
"Con sẽ đóng vai đứa con."
Mẹ tôi giờ đang nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ, rồi sửa lại vai trò cho tôi.
Với việc quyết định vai trò của tôi, trò chơi gia đình được bắt đầu.
Khi là đứa con nhỏ (vai trò) tôi chỉ phải ăn giả vờ và kết thúc bữa trong khi lẩm bẩm rằng "rất ngon", rất ít việc phải làm, trong khi vai trò của (các) bà mẹ là nấu ăn.
Trong khi chờ xem những chị em của tôi thái rau đồ chơi bằng dao nhựa một cách vui vẻ. Bên ngoài căn phòng rầm rầm những tiếng bước chân điên cuồng.
Và với một tiếng "bang"! Cánh cửa mở ra một cách thật dữ dội.
"Thứ" vừa xuất hiện là anh trai tôi, lớn hơn chúng tôi hai tuổi - cũng muốn chơi.
Khi cô đơn là anh ấy lại muốn chơi cùng. Nó vào khoảng 4 - 5 lần một tuần hoặc hơn, vì vậy anh ấy thường tới và "xâm chiếm" phòng của các em gái vào thời gian chơi của chúng tôi rồi tìm cách tham gia. Mẹ và cá nhân chúng tôi không để ý nhưng anh ấy luôn vào phòng với những kiểu cách rất cường điệu.[note12908]
"Souji. . . Hôm nay chúng ta đang chơi gia đình đó. Yuudachi lại làm vai "con" một lần nữa. Vậy sao con không tham gia cùng đi?"
"Con không muốn, thật nhàm chán!"
"Nhàn chán?. . . . Anh ấy lạ thật."
"Con nói đến đây vì con thấy cô đơn nhưng sau đó con lại nói con không muốn tham gia vào giờ chơi của mọi người sao, Souji?
"Đ...đ ... Sai rồi!? Con đến vì con rảnh rỗi quá thôi."[note12909]
Tôi nghĩ anh trai đến đây vì anh ấy muốn được chơi trò gia đình, nhưng anh ấy có thời gian rảnh rỗi cơ đấy. . . Một điều đáng ngạc nhiên để nói rồi.
"Ư gư gư..." [note12910]
Tôi không thể nghĩ được ra điều gì để nói và lầm bầm câu đó. Mặt tôi đỏ bừng và tôi im lặng sau cú lỡ miệng đó.
"Con đã nói gì vậy, Yuudachi?
Tôi đang ăn, giả vờ mình vẫn đang chơi trò gia đình, tới khi.
"Trái tim của con trai mềm lắm đấy. Hãy đối xử với nó theo cách dịu dàng thôi, nghe không."
Tôi đã bị mẹ tôi mắng về chuyện đó. Tôi từng là một người đàn ông, tôi đã không bao giờ mong đợi được giảng giải về trái tim của một người đàn ông. . .
Tôi vẫn không thực sự hiểu cuộc sống này.
Nó luôn vượt quá mong đợi của tôi. Nó luôn luôn là không phải 100% về bất cứ điều gì.
Hộ gia đình này có thể không bình thường, nhưng tôi sẽ ở tại đây cho đến khi tôi đủ tuổi để trở thành thành viên chính thức của xã hội. Và nó đã phá tan những tưởng tượng trước đây của tôi về gia tộc này rồi.
Tôi phải củng cố trái tim của mình về những điều gì sẽ đến.
Bởi vì tôi sẽ không dựa vào gia tộc mình để đi làm ở một công ty trắng. Tôi cần phải nỗ lực chăm chỉ cho những thành tựu về học vấn của mình.
Ba năm sau khi tái sinh. Tôi đã tạo dựng ra mục tiêu khác thường của mình. Trong lúc này.
Lời tác giả: Người ta nói rằng khó có thể viết được về thời kỳ nhà trẻ này.