Lời người dịch: Tôi để tên của những cô con gái gia tộc Nishiyotsuji ở đây nhằm giúp đỡ cho việc ghi nhớ. Đại tiểu thư là Asahi (朝日)(Morning sun)
Nhị tiểu thư tên là Mahiru (真昼)(Mid day)
Tam tiểu thư được đặt cho cái tên Yuudachi(夕立)(Evening Shower) (biệt danh : Yuu-chan) - Nhân vật chính.
Con gái út, tứ tiểu thư có tên là Yoru. (夜留)(Night)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Kế hoạch là cực kỳ 'dễ dàng'.
Chúng tôi chỉ là đóng giả lẫn nhau.
Là thế đấy.
Tôi tự hỏi nếu nó mà bị phát hiện, liệu nó có được xem như là trò đùa trẻ con hay không?...
Nó nhất định phải diễn ra suôn sẻ...
Tôi đã xem xét kỹ tờ thông báo mà mình nhận được.
Đó là một tờ giấy với chỗ ngồi định trước của chúng tôi trên đó. Tôi đã sao chép nó vào buổi đêm. Theo thông tin trên đó, chỗ tôi ngồi ở ngay bên phải hàng trước cạnh cửa sổ.
Và tôi đã tráo đổi vị trí của mình với Yoru, nên tôi giờ đang ở trên xe bus của lớp 3.
Để giảm bớt khả năng bị phát hiện, chỉ có tôi và Yoru đang đổi chỗ.
Hiện tại Yoru và Mahiru đang ở Bus 1, Asahi ở trong xe Bus 2 và tôi ở Bus 3.
Và đương nhiên tôi là người đã lên kế hoạch tráo đổi này. Vậy nên tôi tạm thời ở đây.
Trước tiên tôi phải gặp mặt và gửi lời chào đến người ngồi cùng đã.
Có vẻ như là người được ghép đôi với tôi đã ngồi đó sẵn rồi. Cửa thì đóng nên tôi không thấy được 'người ta'.
Tôi không biết được là Yoru thân thiết với 'người ta' thế nào. Tôi sẽ chờ mong rằng ít nhất họ cũng thân thiện...phải không? Đột nhiên có thứ gì đó nảy ra trong tâm trí tôi.
'Thông thường nếu thân thiện với nhau thì bạn sẽ không để cửa đóng.'
Hay là họ chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi thôi?...
Nhưng, tôi không có thấy Yoru nói chuyện với bạn bè bao giờ đâu?...
Được rồi, bất chấp dự cảm xấu của mình tôi đã mở cánh cửa và chào 'người đó'.
"Chào buổi sáng……."
"Hmm? À, chào buổi sáng."
Sao lại có một cậu "hotboy" ngồi đây thế này?
Đây là nhầm lẫn? Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra một cậu bé đặc biệt đến vậy sẽ là bạn ngồi cùng với mình! Tôi gấp rút nhìn vào tờ giấy hướng dẫn, và đây đích xác là chỗ của tôi (của Yoru). [note20594]
Tôi đã nghĩ đó sẽ là một bạn nữ. Như thế tôi có thể chỉ cần nói "Tớ buồn ngủ rồi" và có thể ngủ qua quãng thời gian đó mà không cần bắt chuyện. Nhưng tôi thật sự lo lắng về việc nói chuyện với một thiếu gia khác giới như vậy.
Tôi không tin tưởng người lạ đến thế đâu. Nếu như có gì đó xảy ra, không phải tôi là người hứng chịu tổn thương đâu, là Yoru. Tình huống gian khó lắm.
Và rồi trong một tiếng hai mươi phút 'mắc kẹt' ở trong phòng một mình với cậu bé này, chúng tôi sẽ phải nói về cái chuyện quỷ gì đây?
"Ừm… Về cái cửa… Xin lỗi… mình chỉ không muốn bị săm soi… Thế nên mình mới đóng nó lại."
Tôi nghiêng cả đầu (ngạc nhiên) một khi tôi nhận ra, tôi đã hiểu lầm cậu bé đặc biệt này. Xem ra không phải đó là ý xấu khi cánh cửa bị đóng lại, lý do đơn giản thôi. Đó chỉ là bởi vì sự nhút nhát.
Khi mà tôi đã nhận ra vấn đề. Tôi liền đóng cánh cửa lại và ngồi xuống chỗ dành cho mình.
Từ bây giờ tôi sẽ chỉ nhìn ra ngoài cửa xe thôi. Xe vẫn chưa có chạy nên cảnh tượng chẳng có gì mới mẻ nhưng tôi sẽ chỉ nhìn ra đó mà thôi.
Hy vọng là tôi sẽ không cần phải nói chuyện gì cả. Có khả năng là nếu tôi mở miệng và giọng nói khác biệt phát ra, mọi thứ sẽ đổ vỡ.
Dẫu vậy, mong muốn của tôi đã không được nghe thấy chỉ trong vòng một phút.
"Nhắc mới nhớ nhé Yoru-san. Bạn là một trong 4 chị em sinh tư. Tớ có một thoáng nhìn thấy các cậu ở lễ khai giảng, rất thú vị nhưng tớ không thể phân biệt được các bạn đó."
Được rồi, nhóc là 'người bắt chuyện'. [note20595]
Trong lúc đè nén thôi thúc thở dài một cái, thì tôi lại không thể nào cứ thế kệ nó được, nên tôi sẽ trả lời.
"Chúng tôi vẫn thường nghe chuyện đó."
"Tớ đoán vậy. Giống nhau đến độ nếu các cậu đổi chỗ cho nhau thì tớ nghi ngờ là sẽ có người để ý đấy. Có khi cậu đã đổi chỗ rồi ấy chứ… Đấy là đùa thôi nhé."
“. . . .”
Tôi không thể nào cho rằng đấy chỉ là đùa đâu.
"Mà không phải có chút khó khăn khi mà các bạn để tóc giống nhau sao? Người ta thật tình không thể nào phân biệt được đâu."
"Đúng thật. Có khi là ý hay khi đổi kiểu tóc khác đi lúc bọn mình mới vào trường tiểu học đấy."
Rồi thì tôi đang phải là 'Yoru', thế nên tôi chẳng biết rằng mình nói vậy có nên không nữa. Ngay sau khi tôi lỡ miệng thì chiếc xe Bus bắt đầu chuyển động.
Cùng lúc đó, cậu con trai đã nhắm mắt mình lại và ngồi yên ở trên ghế.
"Xin lỗi bạn… mình rất tệ với những chuyến đi dài. Nên bạn thứ lỗi cho mình ngủ một lát nhé."
Sau khi nói vậy, cậu ta thở ra một hơi dài và tiến vào giấc ngủ.
Tôi cũng bắt đầu thấy buồn ngủ. Dù cho điều đó là không thể.
Ngay cả nếu một người nam có "đề nghị", phía nữ giới cũng không thể ra yêu cầu tương tự. Tôi không thể nào cứ thế mà ngủ ở trước mặt người khác giới được.
Đúng là cậu ta có xin phép nhưng tôi không có biết một người phụ nữ nào lại có thể được cho phép ngủ ngay ở trước mặt người khác giới.
Thậm chí gia đình tôi sẽ nổi giận lên lúc tôi lỡ ngủ ở trước mặt anh trai Souji nữa.
Thôi thì ít nhất tôi cũng sẽ không cần phải nói chuyện nữa. Tôi chỉ cần kệ nó như vậy thôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
((“Chúng ta sẽ sắp đến Khách sạn nghỉ dưỡng Sakurakouji. Xin hãy giữ đồ tư trang của bạn ở gần để không bỏ quên thứ gì lại.”))
Tôi đặt một ô chữ mà tôi đang giải cho giết thời gian xuống. Xem ra sớm thôi chúng tôi sẽ đến nơi.
Ờ thì mặc dù họ yêu cầu chúng tôi giữ tư trang ở gần. Hành lý của chúng tôi được giữ trong thùng xe nên tôi không tin rằng có ai đó sẽ mất đồ được.
...Vậy giờ tôi nên đánh thức cậu chủ nhà thôi...
"Vui lòng hãy tỉnh dậy đi Sakurakouji-san.[note20597]
Có vẻ chúng ta sắp sửa tới điểm đến rồi."
“Mmm… Đến nơi rồi?”
“Yeah.”
“Cảm ơn, Yoru-san… Cảm ơn nhiều… Với lại bạn gọi tôi bằng cái tên Yonagi được chứ?”
“Mình hiểu rồi. Yonagi-san.”
Tất cả những gì tôi làm là không xâm phạm lời nói của cậu ta, nhưng thành ra bây giờ chúng tôi gọi nhau bằng tên riêng?[note20596]
Tôi đoán là chuyện đó đã tạo ra một ấn tượng với cậu ta chăng.
Tôi đoán nó không phải chuyện lớn. Nhưng khi mà là tôi ở đây chứ không phải Yoru, nó có thể dẫn tới thêm hiểu lầm… Ấy chà, phải xin lỗi em vậy, Yoru.
~End chap 13~