Mặt trời chói chang khiến căn phòng trở nên quá nóng nực và bí bách, cứ như thể đang muốn thiêu sống tôi vậy.
Hôm nay hẳn là ngày nóng nhất trong năm với nhiệt độ đỉnh điểm là trên 43 độ C (Hay 109 độ F).
Nhiều người có lẽ cho rằng lễ hội Obon[note59364]năm nay là sẽ là lễ hội tồi tệ nhất tính đến thời điểm hiện tại.
Và đúng vậy, hôm nay chính là ngày lễ hội Obon diễn ra.
Thường thì vào ngày này các công ty sẽ cho nhân viên của họ được nghỉ lễ. Nhưng đối với công ty của tôi thì khác, nghỉ lễ không nằm trong từ điển của họ. Những công ty như này được gọi là công ty đen.
Và buồn làm sao tôi, Morishima Yuki lại là nhân viên cho cái công ty chết bẩm này. À không nói mình là nhân viên thì không đúng lắm, là nô lệ thì đúng hơn.
Giấy tờ, tài liệu thì cứ chồng chồng chất chất dày đặc ở trên cái bàn của tôi. Ngay cả khi hôm nay là ngày nghỉ thì khối lượng công việc vẫn không hề thay đổi một chút nào.
Ngay cả máy lạnh chúng tôi cũng không được mở. Vì hôm nay là lễ hội Obon nên chúng tôi phải tiết kiệm, ấy là những gì họ bảo.
Cái lùm mía? Vậy sao không cho chúng tôi một ngày nghỉ đê.
Lẩm bẩm trong lòng vậy chứ tay tôi vẫn mải miết làm.[note59363]
—Khi em nghĩ gì, hãy cứ làm điều ấy đi.
Đấy là những gì mà một senpai đã truyền lại cho tôi.
Dù vậy, tôi không phải kiểu người nghĩ gì nói ấy.
Nhân tiện, vị tiền bối có suy nghĩ ấy đã nghỉ việc vào hai tháng trước với hy vọng sẽ được vào một công ty trắng.
Hiện tại trên thế giới chỉ còn một số ít công ty trắng mà thôi.
Có lẽ vị tiền bối ấy chắc sẽ lại rơi vào một công ty đen khác và chịu đựng đau khổ.
Giống như tôi vậy, nghỉ làm ở chỗ cũ và kết cục là vô phải chỗ này.
Thôi được rồi. Tiền bối đã cho tôi vài lời khuyên khá hữu ích. Mà tôi khá chắc là bất cứ công ty nào cũng tốt hơn nơi đây nhiều.
Mà trời hôm nay nóng quá đi mất.
Khi mà tôi nhìn lại bản thân thì cả cơ thể tôi đã ướt sũng, cái áo sơ mi đã ôm sát cả người vì chỗ mồ hôi mà tôi đã tiết ra, còn quần thì ngột ngạt. Cái ghế thì đã ướt sủng trong khi tôi chỉ ngồi và làm chỗ giấy tờ.
Khi tôi kiểm tra thời gian thì chỉ mới trôi qua có 2 tiếng kể từ lúc tôi ngồi xuống và bắt đầu làm việc.
Không phải đã tới lúc được nghỉ giải lao rồi à? Cảm giác thật sự rất khó chịu nếu như không thể thoát khỏi cái căn phòng nóng nực và bí bách này.
Ngay cả những công ty đen khác cũng sẽ cho phép các nhân viên được nghỉ ngơi. Bọn họ không muốn công ty mình bị dính vào mấy cái cáo buộc việc bóc lột sức lao động của nhân viên nên được cho nghỉ giải lao 30 phút mỗi ngày.
Tuy tôi cảm giác rằng nó còn quá ít nhưng ít ra vẫn đỡ hơn công ty cũ của tôi nơi mà chỉ được nghỉ đúng 15 phút.
Cơ thể này cần được hồi sức, thế là tôi đứng dậy và đi đến máy bán hàng tự động.
Vào lúc đó.
“... Gì vậy.”
Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi.
Tôi bắt đầu mất đi cảm giác thăng bằng.
Tôi đã bằng cách nào đó trở về được bàn làm việc để hồi sức, nhưng tôi thậm chí chưa kịp ngồi xuống.
Tôi choáng váng đầu óc, cuối cùng ngã xuống.
“... Anh ấy…”
“... Gọi cứu thương mau lên!!-”
Tiếng gào thét của các đồng nghiệp đang càng ngày cảng nhỏ đi. Và cuối cùng tôi đã bất tỉnh.
—------------------------------------------------------
Đây hẳn là một giấc mơ.
Tôi không những trở thành em bé, mà còn là bé gái nữa.
Liếc sang trái và phải, tôi nhìn thấy có thêm 3 đứa bé với ngoại hình giống mình đang nằm ngủ bên cạnh.
Với những gì mà tôi nghe được từ một người phụ có thể là mẹ của chúng tôi. Có vẻ như cả 4 chúng tôi là chị em sinh tư.
Đây chắc chắn là giấc mơ. Thật là một kịch bản rất hay cho một vở hài kịch. Không những tái sinh vào cơ thể một đứa bé gái mà còn còn là sinh tư nữa chứ.
Tôi cảm thấy buồn ngủ. Mặc dù trước đó tôi đã ngủ một giấc, nhưng giờ tôi vẫn không thể cưỡng lại việc ngủ được nữa.
Tôi nhắm mắt lại và mong rằng khoảnh khắc mà tôi mở mắt ra thì sẽ thấy trấn nhà của bệnh viện.