"Cô nói vậy... là thật hả? Phong ?!"
"Chứ sao tôi phải đùa mọi người làm gì?"_Phong nhún vai, cất lại tờ giấy vào túi áo_"Đây là vật bất li thân của tui mà, trừ khi...."
"Phong Phong..."
Phong chưa kịp nói xong thì Chi lên tiếng, giọng lạnh lẽo nghiêm khắc nhắc nhở_"Nói nhiều quá ổn chứ?!"
"Chẳng sao cả đâu ~"_Phong cười, phẩy phẩy tay ý bảo Chi cứ yên tâm đi_"Ở đây toàn là bạn bè không mà ha ~"
Nhã gật đầu lia lịa còn Hạnh vừa xoa cằm vừa lấp liếm nụ cười mỉm. Không khí nói chuyện của họ vẫn rất sôi nổi. Tay tựa cằm, Hạnh hất mặt nhìn Phong.
"Khi nãy cô nói trừ khi ..?! Là sao?"
"A.. chẳng sao cả đâu, thực ra bức tranh này chỉ có thể ảnh hưởng tới tôi cho tới khi Chi vẽ xong một bức khác hoàn chỉnh y hệt như nó trong cuốn truyện cuối cùng thôi..."
"Là sao?"_Nhã không hiểu lắm, Chi cũng dừng bút lại, hơi ngẩng đầu nghe Phong nói.
"Cũng không khó để giải thích cho lắm."_Phong vuốt vuốt mớ tóc mái bị quạt thổi bay bù xù_"Hãy nhớ cái ngày mà lần đầu gặp mọi người, cũng là lần đầu tiên tôi nhận ra những tấm hình spoiler ở trang cuối cuốn truyện số bốn mươi tám. Chứ?"
Ba người còn lại gật đầu. Phong cười thích thú.
"Lúc đó tôi nhận ra được nếu cuốn truyện cuối mà Uyển Chi yêu dấu của tôi đây hoàn thành, thì tôi sẽ có thể trở về đúng nơi của mình. Nhưng vấn đề tiếp theo tôi đã thầm tìm hiểu chính là tờ giấy này, sau khi chui ra khỏi nó tôi vẫn luôn đem nó theo người, nhưng chỉ cần một chút bất cẩn để nó bị gì, tôi cũng sẽ không khác gì nó..."
Cô ấy nói xong rồi đưa tay làm vài động tác cho họ hiểu hơn.
"Kiểu như giấy bị nhăn, bị dính nước hay sao đó..."_Phong thở dài_"Trường hợp tôi gặp có thể là đau bụng, nhức đầu... "_Giọng Phong từ từ trở nên nghiêm trọng_"Trường hợp xấu nhất nếu tờ giấy bị hủy hoàn toàn thì....."
"Cô sẽ..."_Nhã cũng bắt đầu thấy lo lắng. Không cần phải nói thì cây bút Chi cầm trên tay cũng run run. Hạnh ung dung im lặng nhìn Phong.
"Mà ~"_Phong lại chuyển về chế độ ngốc nghếch cười. Tự ngắt má mình_"Khi nào tôi còn giữ nó ở bên mình, hẳn là sẽ chẳng có gì xảy ra đâu a ~"
"..."_Khác với tiếng cười ha ha của Phong, căn phòng gần như im lặng hoàn toàn, không hề có lấy một tiếng động. Chi đã ngừng vẽ từ nãy, không thể cản mình nhớ lại cơn ác mộng hôm nào khi Phong tan biến đi ngay trước mắt cô.
Không khí vì thế trở nên khá nặng nề.
Bên ngoài phòng, đã buông tay khỏi tay nắm và chạy xuống lầu, cất mấy ly chanh đi từ lâu. Hà Nguyên chỉ nghe được về điểm yếu của Phong, nhiêu đó thôi, cảm giác bỗng dưng rất khó chịu. Cô chạy ngay vào toilet, xả nước và có cảm giác buồn nôn.
"Ọe... ự...."
Vặn tay nắm cửa khóa chốt, Hà Nguyên dựa hết người vào tường, cảm giác tội lỗi khiến cô thấy khó thở. Làm theo ông chủ hay là theo phe của cô chủ. Cô phải chọn như thế nào đây?!
Trên phòng giám đốc , mọi người cũng không dễ chịu hơn là mấy.
"Mọi người.. làm sao vậy..?!"_Phong ngớ ngẩn hỏi. Ngay sau khi nghe tiếng giày dẫm lộp cộp trong phòng thì Phong thấy chính mình bị ai đó xốc mạnh, cổ áo bị nắm lấy thật chặt.
"C-Chi!?"_Phong tròn mắt nhìn Chi đang có vẻ khá giận dữ nhìn mình, khí lạnh từ cô ấy tỏa ra chỉ hận không thể trở thành mũi dao băng đâm xuyên người Phong cái tội che giấu. Gằn giọng, Chi nhìn xoáy vào mắt Phong.
"Sao chị không nói từ sớm?!! Cái chuyện quan trọng như thế hả !!?"
"Chi à..."_Nhã vội đứng dậy can khi thấy Chi mất bình tĩnh, im lặng nhìn vào khoảng không trung, Hạnh quan sát ba người như tấu hài trước mắt mình. Phong không nhìn thẳng CHi nữa mà nhìn ngang đâu đó. Chi nắm ngay cổ áo khiến cô khó xử.
"Này...."
Thở hơi dốc khi da tay Chi chạm vào gần xương quai xanh của mình, với ánh mắt không dễ chịu mấy còn khuôn mặt thì đỏ hồng lên. Phong gọi Chi khi cô ấy sắp cãi nhau với Nhã.
"Gì.."
"Em... có thể buông tay ra không..."_Phong đưa tay nắm lấy cổ tay Chi, nhẹ nhàng bảo cô ấy buông ra_"Khó thở quá ah.."
"...."_Chi có vẻ bực mình, cũng buông tay khỏi cổ áo Phong, rồi đưa hai tay khoanh trước ngực, ra vẻ giận dỗi và vẫn ánh mắt sắc bén, liếc Phong._"Vậy chị giải thích phần còn lại xem nào?"
"Khụ.."_Phong tằng hắng, chỉnh lại phần áo bị Chi làm cho nhăn nhúm xộc xệch, phủi phủi một chút rồi Phong nói hết những phần còn lại.
"Tấm hình vẽ mà tôi bước ra và tấm hình spoiler truyện bốn mươi chín đều là một dạng, tức là nơi tôi kẹt lại vẫn là khoảng trống của việc 'chưa sáng tác', vậy chỉ cần Uyển Chi vẽ một khung truyện có tấm hình đó, tôi sẽ bị đẩy tới khoảng 'đã sáng tác xong' rồi chỉ cần cuốn truyện ấy hoàn thành phần còn lại, tôi có thể dễ dàng trở về ~"
"Hiểu rồi.... "_Nhã xoa xoa cằm suy luận_"Tức nghĩa cô sẽ an toàn thực sự mà không bị ảnh hưởng bởi tờ giấy kia ngay sau khi Uyển Chi vẽ cô vào bản scan đúng chứ?"
"Phải"_Phong mạnh gật đầu, từ đầu đến giờ dù che giấu nhưng cô vẫn luôn thấy nặng và nhức đầu đến khó chịu, nhưng cô vẫn có thể cầm cự được, ánh mắt cô che giấu chúng bằng một nụ cười.
Nhã nhìn Chi, Chi trở về chỗ ngồi.
"Vậy thì chị phải chờ lâu đó."_Chi cầm lại cây bút, lật giở những trang bản thảo và cốt truyện rồi nói_"Vì em đã ước tính rồi, nó nằm ở tận chương Sáu..."
Phong gật gù đồng ý, nhưng cả ba người đều bị tiếng đóng khóa cửa của Hạnh thu hút, Hạnh đi ngang cửa, đến ổ nguồn của camera trong phòng, gạt công tắc xuống, nhìn Phong nghiêm trọng.
"Vấn đề là, chuyện này đã phanh phui cho kẻ thù biết, sẽ không sao cả chứ?!"
"Hmph ~"_Phong cười nhạt, ánh mắt bị tóc mái hơi che đi ẩn ẩn hiện hiện vẻ ngầu ngầu hiếm có_"Họ chỉ mới biết được đoạn đầu, điểm yếu của tôi thôi, còn có sao hay không thì cũng phải xem họ sẽ làm gì tiếp đã.."_cô bóc một viên kẹo chocolate đã chảy nước, bỏ vào miệng, tiện đưa lưỡi liếm luôn phần chocolate dính trên đầu ngón tay.
Chuyện thật ra là trước khi Nguyên đến đây Phong đã gọi Hạnh với Nhã lên văn phòng Chi, bốn người cùng ngồi lại bàn cách giải quyết cho những gì Phong vừa nghe được.
Ngay lúc Nguyên tới, Tư Tư đưa cô ấy ly nước chanh là để cầm chân khi Nha Tâm bước ra ngoài 'đi làm việc', thực ra là cầm điện thoại báo cho Phong. Việc còn lại là Phong đánh tín hiệu cho Tư Tư đẩy Hà Nguyên lên lầu để 'nghe chuyện'.
Tư Tư với Nha Tâm giúp họ khá nhiệt tình, do trong lời kể của Phong với hai người bạn phòng hành chánh thì Nguyên là 'người bị tình nghi rò rỉ tin tức cho một công ty sách khác', vì Tư trợ lý và Tâm đều không hề biết chuyện của Phong hay gia đình Chi nên phải nói dối họ.
Nhớ khuôn mặt Nha Tâm hăng hái nhận lời giúp đỡ khiến Phong tức cười.
"Dù sao thì cũng chính tôi muốn họ tới đây thật nhanh để giải quyết hết mà.."_Phong vén tóc mái lên lộ ra ra một bên tai, trên tai đã đeo cái tai phone từ sau khi ra khỏi nhà, nó chính là cái tai phone bắt được sóng nói chuyện của Nguyên với Nhựt Nam.
Nhìn mọi người, cô nheo mắt, ánh mắt trở nên hiểm ác._"Hạnh, Nhã, phần còn lại giao cho hai người và Phượng Hoàng nhé. Chi..."_Phong hơi quay đầu nhìn cô họa sĩ dễ thương đang tựa lưng vào tường nhìn mình lạnh lùng, cười cười_"Nếu kế hoạch của Phong không sai thì chúng ta cũng chuẩn bị đón người quen của em đi thôi..."
"Bảo bối ngốc..."_Chi tuy không chấp nhận kế hoạch này cho lắm thì cũng phải hừ một tiếng đồng ý.
Phong nhai rôm rốp viên kẹo trong miệng, Phong phấn chấn khi mùi hương Chocolate tỏa ra khắp khoang miệng mình. Cảm tưởng viên kẹo đấy là kẻ địch, cắn nát chúng ra bã rồi nuốt cạn.
"Nhựt Nam... để tôi xem anh làm được gì..."
Phong nhếch miệng cười gằn, hơi khó chịu vì đau đầu nhưng cô không tỏ ra ngoài.
Chi bước lại, vòng ra sau ghế Phong đang ngồi, đưa tay xoa đầu Phong rồi bàn tay ấy di chuyển xuống mặt Phong, kéo khuôn mặt cô lên, Chi nhẹ cúi đầu xuống, tạo ra một nụ hôn nhẹ lướt qua. Vị chocolate khiến hai người hơi luyến tiếc nụ hôn nhanh kia.
Hơi thở Chi trượt trên là da mặt Phong, từng hơi thở ấm nóng nghe thành câu nói._"Chị.. phải cẩn thận đấy nhé..."
"Tất nhiên.. rồi ...."_Mê luyến mùi hương, bờ môi và ánh mắt đầy thâm tình kia. Chợt nhận ra cơn đau đầu đã hơi vơi đi, Phong híp mắt hưởng thụ sự cưng chiều của CHi khi ngón tay cô ấy lướt trên da mặt mình, bâng quơ câu trả lời.
"....."
Hạnh với Nhã bị cho ra rìa, Hạnh có vẻ còn đang suy nghĩ gì đó nhưng không tiện nói, chỉ nhìn Phong chằm chằm, tay cầm điện thoại bấm tin nhắn. Nhã thì nhân lúc Chi và Phong không chú ý, đem máy ảnh chụp lại mấy tấm.
Cách họ cả gần nửa đường đất nước. Thành phố Hồ Chí Minh, trời chưa tắt nắng.
"Hừm.. thằng rể Lý ranh ma thật..."
Ông chú của Phượng Hoàng đọc lướt qua tin nhắn của Hạnh gửi tới mà gân xanh nổi trên tay, thật muốn nắm tay lại cho gãy nát cái điện thoại. Ông ngồi trong thềm một ngôi nhà không quá xa hoa, khi nghe tiếng bước chân chậm chạp tiến về phía mình. Ông vứt điện thoại qua một bên, nghe đánh cốp vào tường.
"Lão già.. ông cứ nóng tính vậy sao..."_Cầm khay đựng hai tách trà nóng hổi bước từ hành lang vào phòng vẽ tranh mà ông chú đang ngồi ở bậc thềm ngoài, bà lão đặt khay nước xuống sàn rồi từ từ ngồi xuống.
"Bà bà, .."_ông chú gật đầu tiếp nhận ly trà từ tay bà lão họa sĩ đưa. Hương trà bay lên khiến ông thấy an bình nhẹ nhõm hơn chút._"Tôi chẳng là có cảm giác nắng hôm nay không quá gắt..."
"Vậy sao... "_Lão bà nhấp chút trà_"Ông cứ ngồi ngoài này mà không chịu vào trong, phòng tranh của tôi vẫn ấm hơn cái khí hậu gắt gỏng này.."
"Phải nhỉ..."_nheo mắt híp chỉ cười khà khà, ông lão vui vẻ tận hưởng sự thanh bình nhạt nhòa buổi ban trưa không hiếm gặp.
Cốc cốc..
Cánh cửa xếp dẫn vào phòng tranh đã đóng đột nhiên có tiếng gõ cửa, nhưng căn nhà ngoài lão ông và lão bà thì chỉ còn hai anh vệ sĩ canh gác ở cửa ra vào nữa thôi, và nếu không có nguy hiểm thì họ sẽ không được phép vào trong.
"Ai đó?!"_Ông chú cựu quân nhân vẫn như thói quen đưa tay che chắn cho vợ mình. Hơi nhăn lông mày nhìn về phía cánh cửa. Lần này không phải là gõ cửa nữa mà có tiếng lách cách tra chìa khóa mở cửa. Rồi cánh cửa từ từ được kéo ra...
"Chính là..."
Ông chú kia nói không ra lời trước người phụ nữ vừa xuất hiện trước mặt ông, bờ môi đỏ thẫm đặc trưng của người phụ nữ cùng những lọn tóc nâu xoăn xoắn, cô ta trưng ra một nụ cười nhẹ nhàng.
lách cách
Chưa biết vui buồn ra sao thì tiếng một khẩu súng cầm trên tay của một người khác ở sau nàng ta khiến ông chú phải dè chừng. Bà lão họa sĩ khác với ông, bình thản thưởng trà rồi đặt cốc trở lại khay.
"Lâu rồi không gặp..."
Một giọng nói từ phía sau của người cầm khẩu súng lục đen khiến không khí bớt đi chút phần im lặng.
....
Còn ở Hà Nội. Thông tin mật được truyền đến thật nhanh, một anh vệ sĩ thông báo lại qua điện thoại cho Nhựt Nam.
"Cậu chủ, tin tức đã có đầy đủ rồi, chúng ta nên làm gì tiếp đây ạ?!"
"Ừm..."
Nhựt Nam im lặng một chút, nghe cuộc đàm thoại của Phong cùng nhóm Chi được phát lại trong đoạn ghi âm do bên theo dõi của anh ta gửi tới.
Vui vẻ xoa xoa cằm, anh ta rút một điếu thuốc lên hút_"Mảnh giấy đó quan trọng như vậy sao..."_Ánh mắt ánh lên tia hiểm độc, suy tính một chút, anh ta cười hời hợt, nói lại vào máy.
"Không vội, cứ quan sát để mọi chuyện tiếp tục..."
"Vâng !!"
"Haizz.."_Gác chân lên bàn làm việc, ngã người ra ghế sofa, Nhựt Nam thở ra từng vòng tròn khói_"Con bé ngốc Hà Nguyên đó, nó sẽ làm gì tiếp đây nhỉ...."
Trong khi anh ta thảnh thơi như vậy, bên theo dõi vẫn tiếp tục công việc của họ. Nhựt Nam biết rõ Hà Nguyên sẽ không báo cáo gì về cho anh. Nên mới phải mở công tắc của bộ máy nghe lén trá hình mặt viên ngọc Sapphire xanh mà anh tặng cho Hà Nguyên khi cô ta chuẩn bị đến Đà Nẵng. Nói không sai, sự lo xa của Nhựt Nam luôn khiến anh ta tự hào.
Dí tàn thuốc xuống cái gạc tàn và nghe tiếng lửa bị dập tắt 'xèo xèo' chỉ còn ngọn khói mỏng bay lên và tan vào không trung. Nhựt Nam tưởng tượng đó như kẻ mà mình muốn đánh bại. Cảm giác như vừa triệt đi tia hi vọng cuối cùng vậy.
"Hừ.."_anh hơi nhăn nhó, cảm giác cũng chẳng dễ chịu gì lắm.
Những ngọn khói bay thành vòng tròn méo mó, y như những đám mây xám xịt trong vòng trời đêm ở Đà Nẵng. Nhanh như vậy lại một ngày nữa trôi qua và đêm lại về.
"..."
Hà Nguyên vẫn chưa ngủ, đồng hồ đã là mười hai giờ rưỡi đêm. Đi lén lút trong căn nhà như ăn trộm, cô đi lên cầu thang qua cửa phòng Phong với Chi đang ngủ. Nghe được cả tiếng ngáy khò khò của Phong vọng ra ngoài phòng.
Nguyên cuối cùng cũng chẳng thể làm gì hơn là tuân lời, cô phải tìm ra điểm yếu của PHong cơ mà. Dù biết việc mình làm là sai trái nhưng vẫn chẳng thể làm gì khác._"....."_Cố gắng bước nhẹ thật nhẹ đến phòng sách của Chi.
Nguyên còn nhớ chiều hôm nay khi về nhà, Phong và Chi cãi nhau cả buổi về cái tờ giấy của Phong, và rốt cục Chi đã giành lấy nó xong đem nó lên phòng sách để cất đi.
"Ngoao..."
"...."
Nguyên đi mà vô ý đạp trúng đuôi con mèo Mun, trong bóng tối nhìn hai con mắt sáng lên của nó thấy mà sợ, nếu Nguyên không cầm theo cái đèn pin, không chừng đã nghĩ nó là ma mà la hét lên rồi.
Tay cô chạm được vào cửa của phòng sách của Chi, chìa khóa cầm sẵn trong tay...
Ké....ét....
Ngay cả tiếng cửa mở nghe cũng rờn rợn...
____________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________end chap
Đến rồi đến rồi Ò_Ó !!!
Mọi người làm ơn quăng chút cmt và đừng quên vote cho tui nha (('v')/ từ giờ rút kinh nghiệm viết xong thì lưu trong Word là bạn Watt có lak bao nhiều tui cũng hông sợ, hừm hừm.
Yêu nè