Nhớ lại những kỉ niệm vui. Viết cho qua một đêm dài. Cảm giác như cô gái bán diêm vậy. Quẹt từng ngọn lửa lẻ loi ấm áp trong đêm đông lạnh giá.
Lần đó, cảm ơn chị nhé, bảo bối.
Chị như thế nào rồi? Em thì không khỏe lắm đâu.
XX
.......................................................oo...............................................................
"Phong Phong. . . "
Phong ngủ đến nỗi chảy cả nước miếng. Cái này không cần phải lột tả lại nữa, lúc nào cũng chảy theo triền dốc khuôn mặt đang quay theo hướng chúi xuống đất. Rất nhiều, và dĩ nhiên, rất dơ.
"Phong . . ."
"Hở...?"
Chẹp chẹp miệng hai cái, vẫn muốn ngủ thêm một chút, ý thức còn chưa rõ ràng, Phong nói lè nhè._"Thôi mà... năm phút nữa đi mà...."
"Dậy đi..."
Vẫn một giọng nói dịu dàng dễ thương như tiên nữ dùng tay vỗ vỗ nhẹ má Phong. Nhưng Phong đưa tay hất cánh tay ấy ra.
"Đã nói năm phút nữa mà ..."
"Giờ có chịu dậy không !!!!"_Lần này là một giọng nói khác có vẻ ngang ngược hơn chút, cho đến khi tai Phong sắp sứt khỏi đầu, vì quá đau mới phải bật dậy. Phong mới chịu banh hết con mắt ra, trước mặt cô, Nha Tâm đang hầm hừ nhăn nhó, còn Hạnh ở phía sau cùng Tư Tư lại như đang, che miệng.. cười trộm.
Có gì đáng cười nhỉ?
"Đau đau đau..."_Phong không có tâm chuyện họ cười cho lắm, ôm bên tai đang đau trước đã. Há miệng nói như sắp khóc đến nơi_"Nha Tâm.. đau a đau..."
"Cũng biết đau đấy à?"_Môi Nha Tâm nhếch lên trông khinh bỉ không gì bằng, hất hất mặt hỏi Phong_"Thế có biết ở dơ là như nào không?"
"Hả... ở dơ gì?"
Phong trố mắt ngạc nhiên, cái áo xám ba lỗ cô mặc bên trong vậy chứ sao tự nhiên vẫn cảm giác lạnh lạnh nóng nóng._"Dơ gì? Ai ở dơ vậy?"_nhìn ngang nhìn dọc_"Tui á hả?"
"Hị hị hị..."
Hạnh ôm bụng nín cười, ngoắc ngoắc Phong chỉ chỉ qua bên cạnh cô. Nha Tâm vẫn nắm cái tai Phong mà siết, Phong nhìn qua mới nhận ra. Mình vừa làm một tội ác tày trời.
Uyển Chi, trên tóc và trên mặt cô ấy, đầy nước... không phải chứ.. là nước miếng của Phong phải không (?!) ai đó nói không phải đi. Trời ơi. Chi, một khuôn mặt hắc ám đầy sát khí cùng sự im lặng lãnh mạc vẫn đang cầm khăn tay lau lau khuôn mặt của mình sau khi cho Phong coi xong thành quả của chị ta.
"Nha Tâm."
Chi nói lạnh như đá.
"Vâng? Giám đốc?"_Một tay Nha Tâm còn ngắt tai Phong, tay kia giơ lên như chào cờ. Dù mọi thường rất ghét cách nói chuyện lạnh nhạt cô gái này nhưng giờ Nha Tâm lại rất thích được Chi ra lệnh.
"Khi nào đã tay thì thôi."
Chi nói rất nhẹ nhàng, rồi đi ra khỏi chỗ, mở cửa xe chui ra ngoài, rủ cả Tư Tư theo luôn, để hít không khí trong lành. Để mặc cho Phong trong xe cùng hai con yêu quái ác ma và cái tai còn đỏ hoét vì đau.
"Đừng mà a ~"
Phong muốn hét lên thật to trong nước mắt và nước miếng trên mép chùi còn không hết, tiếng hét gần như khiến hai người còn ngủ còn lại phía sau xe là Nhã với Hà Nguyên, kêu họ tỉnh dậy.
Không để ý tới cô ấy, Chi bước ra ngoài, tận hưởng không khí trong lành của vùng Cao Trung. Cỏ xanh trải dài bát ngát. Con xe sau ba tiếng đồng hồ chạy cũng đã tới nơi. Đưa cả đám đến khu du lịch nghĩ dưỡng hòa hợp với thiên nhiên do chú của Nha Tâm làm chủ.
Thôn quê, nếu thứ đầu tiên khác xa với thành phố, có thể nói chính là không khí. Một nơi trong lành không chút khói bụi nhặng xị nơi đô thị nhiều chen lấn.
Hãy tạm tua qua những cảnh như đánh thức hai người còn lại dậy, vì Chi đã quên những chi tiết nhỏ nhặt đấy mất rồi.
Không phải cứ đến nơi thì sẽ được chào đón ngay, mà là ngược lại. Sau khi giao chiếc xe du lịch để giữ bởi một garage có vẻ là có tâm. Thì Phong với đám Nha Tâm phải cuốc bộ nửa tiếng đồng hồ đường núi cao, đi qua nhiều thảm cỏ, mới có thể đến khu nghỉ dưỡng nọ.
Cũng vì tọa lạc tại vị trí và cảnh quan rất thích hợp nên nơi này thu hút được rất nhiều khách du lịch. Đương nhiên, hôm nay, chỉ có nhóm Phong, là ngoại lệ.
Như thế này. Nha Tâm với Tư Tư luôn hăng hái cầm túi đồ đi trước. Phong với Chi hai người đi sau, hầu như chẳng xách gì trừ bản thân. Hà Nguyên lết lết một mình đi sau. Cầm túi du lịch luôn chuẩn bị sẵn để đi khi cần, Hạnh với Nhã tán chuyện, đi cuối.
"..."
Mọi người ai cũng nói chuyện, chỉ những ai có cặp, thật khổ cho những ai một mình cô đơn.
"Mỏi chân quá ..."
Hà Nguyên rên rỉ, vì đi đôi giày gót hơi cao nên không tiện chân trên những đoạn đường không lát xi-măng. Nên mới chi đi được một đoạn, phần gót sau của cô ấy đã muốn rộp lên vì không quen mang giày, còn bàn chân đã muốn mỏi vì cơ thể quá khó khăn để cân bằng.
"Ráng chịu đi à ~"_Nha Tâm đi trước chỉ đường, vừa đi vừa móc mỉa_"Ở thành phố lâu quá mốt xuống ruộng chắc nằm luôn à ~"
Nha Tâm đã thay bộ áo công sở thành bộ áo đi chơi mát mẻ, áo sát nách quần bò, kính râm áo khoác jean giày converse xanh đen cá tính. Đi tơn tơn bên áo váy trắng cùng mũ rơm của Tư Tư, trông rất đẹp đôi nha.
"Cô ... đáng lẽ phải chở tụi này lên trển luôn mới đúng nha !!"_Hà Nguyên cự lại, còn nhăn nhó nói nho nhỏ_"Thế mà tôi cứ tưởng là du lịch hạng sang, ai dè lại để người ta lội bộ.. . "
"Ê, còn nói nữa thì ngày mốt tui bỏ lại đây luôn khỏi về à nha."_Nha Tâm hứ một cái_"Đồ cái thứ đã yếu còn la lớn cho bể phổi"
Độc mồm độc miệng, ngoài Nha Tâm hiếu thắng chắc cũng không còn ai hơn, thích trù ẻo người ta. Hà Nguyên cứ bị khích mãi, không chịu được lớn tiếng.
"Cô nói cái gì hả, đồ lừa đảo???"
Nha Tâm quay mặt lại rống một câu.
"Còn cô thì sao? Đồ bánh bèo???"
Vì hai cô nàng này mà không khí yên tĩnh bị quấy nhiễu, trong khi Tư Tư phải nhéo nhéo má Nha Tâm coi như xoa dịu_"Thôi thôi.. nhường em nó đi.."
Hạnh với Nhã thì coi như không liên can, vừa đi vừa tám chuyện. Nhã mặc một cái áo phông cùng quần bó qua gối với giày Vans hôm trước Hạnh tặng. Hạnh chơi một bộ thun mỏng cùng áo khoác, vận quần xanh màu như bộ đội.
Uyển Chi đi phía trước cùng Phong cũng phải nhắc nhở Hà Nguyên.
"Đừng làm ồn nữ---"
Tuy là đi phía trước nhưng vẫn còn giận nhau, Phong không dám nói chuyện, hẳn là còn đang sợ. Cả quãng đường, biết bao lần Chi nhận ra Phong muốn nói gì đó, nhưng ngại ngại rồi giấu nhẹm đi.
Chi quay xuống nhẹ giọng, tông áo trắng của cô luôn thật thu hút với áo khoác ngoài và chiếc váy ngắn ngang gối.
Hà Nguyên cũng biết sai mà im lặng, nhưng cô vừa bước thêm vài bước, cảm thấy mình sắp muốn ngã tới nơi rồi, thì va đập vào một thân người vừa cao vừa gầy. Xém chút ngã ra sau.
"A ?!"
Mọi người đang đi cũng dừng lại. Nhìn Phong, tại sao lại dừng lại, muốn cãi nhau à?
"..Rắc rối thật."_Phong lắc đầu, cùng với cái quần thụng ưa thích, chân hơi khum người xuống, hai tay chống gối, làm bộ dạng khỏe khoắn gồng vai lên, cái áo khoác da màu đen nổi bật dưới nắng, sáng bóng._"Leo lên đi, tôi cõng."
"Hả ????"
Câu nói không chỉ làm một, mà là cả đám người đang đi điều ngạc nhiên. Chi nhìn Phong vẫn cười cười như không, im lặng quan sát, xem chị ấy muốn cái gì đây.
"Phong.. cô..."
Hẳn Hà Nguyên là người ngạc nhiên nhất, tại sao người luôn bị mình chơi xỏ là cô ấy, lúc này lại muốn giúp đỡ mình đây?
"Lên đi."_Phong thở dài vì đợi lâu lắc_"Cô làm ồn đấy, biết không?"
"Tôi..."_Vừa thấy thẹn, vừa muốn cảm ơn, vừa thấy kì cục, Hà Nguyên cũng chẳng biết nói ra tâm trạng mình như nào cho đúng.
"Phong !! Đùa hả.. con nhỏ này với cô mà..."_Nha Tâm dĩ nhiên phản đối, tay chỉ chỉ lung tung. Nhưng nói chưa hết thì Phong đã lại cười, coi lời của Nha Tâm quăng một bên, vẫn hướng Hà Nguyên mà rằng.
"Hay là cô muốn ôm cái của nợ đó rồi ồn ào đến bao giờ, Nha Tâm thì sẽ không chịu ngậm miệng với cô đâu a, nghe tôi đi."_Phong đưa tay vỗ vỗ lưng._"Tháo giày ra, lên đây đây cõng."
"....Nhưng"_Hà Nguyên phân vân, bí thế phải nhìn Chi, Chi nhìn Phong rất hăng sức, lại nhìn chân Hà Nguyên cứ cự động không yên vì đau nhức, đành là gật đầu. Cũng tin tưởng Phong. Tuy nghịch phá, nhưng chị ấy là người rất tốt.
"Phù..."_hít thở, rồi Hà Nguyên cũng cởi giầy, cầm trên tay, leo lên lưng Phong. Phong hơi nhún người cân cân tầm nặng của Hà Nguyên một chút, rồi cười cười cho có. Rồi quay ra nói với cả đoàn_"Ok ok ~ Mình đi tiếp đi ha."
Thế là cả đoàn tiếp tục hành trình. Ít khi nói nhau câu nào. Lâu lâu Nha Tâm cũng quay xuống hỏi Phong mà móc Nguyên một câu_"Nặng không cưng? Để chị đem xe chở giùm cho?"_hay Hạnh với Nhã trêu trêu_"Phong ga lăng ghê ta~".
Đáp lại những điều đó, Phong cười híp mắt, tuy không nói ra nhưng Chi biết, cô ấy đang thấy rất mệt khi phải cõng thêm người mà đi lên những bậc dốc gồ ghề. Cười thì cười nhưng chỉ cần quan sát kĩ, những giọt mồ hôi trên trán Phong là Chi hiểu ngay..
Đã mệt vì đi xe, còn cố ráng làm gì? Sẽ không phải là muốn chứng tỏ đấy chứ? Muốn lấy lòng Chi? Hay muốn làm cho người kia hoang mang. Nghĩ rồi Chi chỉ biết cho qua. Người như Phong ấy à, để bụng hay không, còn tùy vào sự trẻ con của cô ấy.
"Phù.. phù..."_Phong cố ý để những hơi thở của mình thực nhỏ, rồi lại ngạc nhiên_"Ơ..?!"
Bên cạnh, Chi dùng tay đem tay áo khoác của cô ấy chặm chặm trên thái dương của Phong, lau đi ít mồ hôi vương trên đấy.
Phong đối với việc này đương nhiên bất ngờ._"Chi..."
"Làm phiền chị rồi."_Chi đi song song với Phong, rồi nhìn lên người trên lưng PHong khi nãy giờ vẫn không nói tiếng nào_"Lát nữa phải cảm ơn chị ấy đấy nhé."
"Vâng..."_Hà Nguyên ôm chặt cổ Phong vì sợ té, cũng nói lí nhí, Phong nghe mà phì cười.
"Không có gì đâu mà. Nặng hơn bao gạo nửa tạ chút thôi ~"
Câu nói khiến người kia không biết nên cười hay mếu. Nặng hơn bao gạo một chút? So sánh gì kì vậy?
Chi thì không lạ gì cách nói này của Phong nữa, cười như không cười, đưa tay cốc yêu Phong một cái.
"Chị đó, nói năng cho đàng hoàng."
"Ủa.."_Phong cứ ngỡ nãy giờ chỉ vì mình giúp Nguyên nên Chi mới nói chuyện với mình, mặt đi từ buồn qua vui rồi lại buồn buồn, giờ thì vui như điên_ "Ê..ê em hết giận rồi hả???"
Hà Nguyên có thể cảm thấy bước chân của Phong tiến nhanh hơn bình thường. Phong đang rất háo hức.
Chi cười_"Chị nghĩ là .. em sẽ giận được bao lâu đây chứ.."
Cô ấy nói mà còn đỏ mặt một chút, hơi lấp liếm. Nếu có cả đám đàn ông hẳn liền đều bị cưa đổ ngay tắp lự, khi nữ vương nói mà còn xấu hổ á hả, ôi đáng coi lắm a.
Đây đã là nơi đông người, mà lần đầu tiên Hà Nguyên thấy cô chủ mình có vẻ thiếu nữ ngọt ngào như vậy. Phong còn hứng khởi hơn Hà Nguyên nhiều. Bằng chứng là người đang cõng cô tự nhiên đi xéo xéo qua một bên, làm Nguyên hết hồn.
"Thương ghê ta ơi ~"_Phong cố ý đưa tay huých tay Chi một cái, ý là nếu không có Hà Nguyên cô sẽ không ngại ôm Chi đâu ah. Phong cũng muốn hôn Chi lắm, nhưng chỉ sợ nếu chúi quá thì sức nặng của cơ thể đang cõng thêm người khiến cô ngã mất.
"Chị, đàng hoàng lại."_Biết là còn một người ở đây, nên Chi phải cố gắng khôi phục tinh thần, nói chuyện với Phong, nhưng cũng khó mà cản mình cười với người mình thương yêu chứ, nhỉ.
Vì đi chậm nhất, do nặng, nên Chi, Hà Nguyên với Phong đi sau cùng, cả bốn người kia đi trước, thấy họ chỉ chỉ lên trước là biết sắp tới rồi đó.
Hà Nguyên nhìn thấy hết mọi chuyện, nhưng lại im lặng như không nghe gì, đây chẳng lẽ nào lại chỉ là diễn kịch?! Con người này, ân cần, trẻ con, nhưng luôn quan tâm cô chủ, có khi còn hơn mình, biết cô chủ thích gì ghét gì, biết cô ấy tâm trạng tốt xấu ra sao. Mình so ra còn thua kém. Con người này...
Rốt cục, sự quan tâm ấy của Phong cục cưng dành cho Chi nữ vương. Lại khiến Hà Nguyên động tâm không ít. Với cô ấy, vẫn luôn tôn thờ cô chủ, coi Chi như đệ nhất công chúa. Không có người thứ hai.
Ngồi trên lưng Phong, lần đầu biết cảm giác được cõng bởi một bờ vai ấm áp là như thế nào, Hà Nguyên tưởng tượng cảnh hoàng tử cõng công chúa. Uhm, cũng lãng mạn đấy chứ.
Mà.. lạ, Chi cô chủ và người này thật sự có tình cảm rất chân thành và quan tâm nhau. Hay chính là họ yêu nhau thật. Là tin mật thám sai, hay là Phong mới là người đúng đây? Hay là.. tại sao mình lại thấy rất muốn về phe người này?
Từ đầu, vốn đã không tin ông chủ rồi.
Mệt mỏi vì phải hành động theo ông chủ nhưng có vẻ mình lại chẳng muốn suy nghĩ giống như vậy. Hà Nguyên lúc đầu chỉ vì muốn được gặp Chi nên mới nhận việc này. Cũng hận Phong lắm vì lúc đó bị tiêm nhiễm bao ý nghĩ xấu về cô ta.
Nhưng ...
Những thời gian ở bên hai người họ, lại cho thấy sự ấm áp khác xa vời, cúi người áp mình trên lưng Phong, nghe tiếng người kia thở ra hì hộc mà tự nhiên thấy có lỗi với Chi. Mình muốn chia tách yêu thương hạnh phúc của chị ấy sao. Từ lúc anh hai chị ấy mất đi tới giờ, hiếm khi Chi cười nhiều và tươi như những ngày này, nhất là khi có Phong ở bên.
Tội lỗi. Mệt mỏi. Khó chịu. Rồi lại thấy tại sao mình lại có cảm giác này? Ông chủ đã thuê người nuôi mình từ nhỏ đến lớn, lời nói không thể là sai trái, hành động cũng không thề phản lại. Giằng xé nội tâm, thật là khó khăn.
"Này.."
Trong khi Hà Nguyên trong tâm muốn vò đầu bứt tai, cô nghe tiếng Phong nói thật nhỏ, tớ mức cả Uyển Chi đi kế bên họ cũng không nghe thấy.
"Hả?"
Hà Nguyên cúi sát sát Phong_"Gì?"_để xem cô ấy muốn giở trò gì lúc này đây.
"Đình chiến,... nha? Yêu nữ ?"_Phong vừa nói vừa thở, nên câu nói trở nên ngắt quãng_"Tôi.. muốn tận hưởng kì nghỉ này.. với cô ấy.."
"..."_Hà Nguyên im lặng chút, rồi "Ừm," một cái. Sau lại im lặng, để Phong bước đi hết quãng đường còn lại.
Uyển Chi đi kế bên. Tuy làm bộ không nghe thấy gì nhưng lại cảm thấy tâm ấm áp.
Đúng thế, cô tin không lầm người. Phong Phong là thực tâm muốn giúp Nguyên, dù em ấy có khiến chị ấy bực bội. Phong có thể là do nể Chi, có thể là vì không muốn ồn ào, nhưng nhiều nhất chắc là, cái bản tính muốn giúp người ăn sâu trong máu chị ấy.
Càng nghĩ, càng nhận ra, Chi chỉ càng thấy, mình chỉ hận không thể yêu Phong ngày càng nhiều hơn nữa.
Đến nơi, nhanh không nhanh, chậm không chậm, nhưng Phong thấy khá mệt. Chi cũng nói để cô ấy đi lấy chai nước cho cô. Rồi chạy lên kiếm mấy túi du lịch mà Hạnh với Nhã cầm.
Đợi cho Chi đi vô cổng khu du lịch cùng những người kia. Phong sau đó cúi cúi người thả Hà Nguyên xuống, đeo lại đôi giày vô chân, rồi Hà Nguyên lấy tay giật giật nhẹ áo Phong khi Phong muốn bỏ đi vô kia chung với Chi.
"Cảm ơn..."
Hà Nguyên nói lí nhí, tim tự nhiên đập mạnh, nói như thở ra kẽ răng khiến người nghe khó lòng mà nhận thức rõ được. Chi thực sự lúc này, đã đi xa mấy chục bước rồi, chính là không nghe thấy.
"Không có gì đâu ~"
Phong phất tay cười cười. Khi không còn là thù địch, nụ cười của Phong Phong dường như thuộc dạng ban phát tự do.
"..."_Muốn nói rồi lại thôi, Hà