Solo: Ice
-------------------------------------
Chương 9:
Sau đó, tôi chào đón mùa xuân thứ 14 của mình.
Do Noguchi phải chuyển công tác đột xuất, cô bé và đứa trẻ cũng phải đi theo nên tôi không thể gặp được họ.
Hôm nay, khởi đầu tháng tư, tôi lần đầu tiên nghe tin họ chuẩn bị về nhà.
“Yuumi đã lên ba rồi à?”
“Ừ, chúng lớn nhanh quá.”
Anh đang hành động y hệt một ông lão đấy, tôi lầm bầm với người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa. Tôi ngáp ngắn trên đùi của anh ấy, và cuộn tròn người mình lại.
Đã 14 năm kể từ khi tôi gặp người đàn ông, và đến ngôi nhà này.
Cơ thể tôi đã yếu đi nhiều rồi, bằng chứng là đến cả chuyện đi lại thôi cũng thấy đau nhức, buộc cho tôi phải di chuyển với tốc độ của một con ốc sên để đến chỗ thức ăn và nơi vệ sinh.
Có lẽ mắt tôi cũng đã diễn biến tệ đi, khi dạo gần đây những đám mây từ phía bên kia hiên nhà hình như có hơi lờ mờ. Chắc ơn huệ duy nhất là đôi tai của tôi vẫn còn hoạt động bình thường,
Tôi đã lão hóa đi đáng kể trong 14 năm nay.
Tôi đã được sinh khá muộn so với gia đình, và cũng già đi với tốc độ nhanh hơn của họ nhiều.
Họ biết điều này. Vào ba năm trước, người đàn ông đã để mở tất cả các cánh cửa trong nhà, bao gồm cả phòng làm việc của mình để tôi có thể thoải mái ra vào. Ngoài ra, tôi còn biết được rằng anh ấy làm thế là để chúng tôi có thể dành thời gian bên nhau nhiều nhất có thể.
Chính bởi vậy, tôi đã để hai người họ nuông chiều mình, và cảm nhận lấy sự ấm áp cùng niềm vui thích trong cử chỉ của họ.
Người đàn ông và người phụ nữ lúc trước còn ngồi đối diện nhau, bây giờ đang ngồi trên cùng một ghế sofa.
“Giá mà chúng ta có một căn hộ thì tốt quá. Không có cầu thang hay tầng nhà nào.”
“Ahh, đúng vậy.”
Người phụ nữ vuốt ve đầu tôi và còn người đàn ông thì vuốt ở phần lưng.
Tôi không còn sống được lâu nữa. Tôi biết vì bản năng của tôi mách bảo. Tôi có lẽ sẽ không qua khỏi mùa xuân này.
Khi nào thì tôi mới có thể gặp lại cô bé?
Tôi hỏi người đàn ông. Anh ấy vẫn tiếp tục cưng nựng tôi trong một khoảng thời gian ngắn mà không đưa ra câu trả lời.
“Nhắc mới nhớ, hình như Yuuka sẽ về nhà sớm. Con bé có nói là đã mua một căn hộ gần đây. Và con bé sẽ đến thăm chúng ta sớm nhất có thể.”
Người phụ nữ mỉm cười, và người đàn ông đáp lại hạnh phúc “Vậy à” rồi nhìn vào tôi.
“Chẳng phải điều đó rất tuyệt sao, Kuro? Đã ba năm rồi, nên có lẽ chúng sẽ bất ngờ nhỉ? Sau cùng thì Yuumi có lẽ đã lớn hơn ít nhiều rồi.”
Tôi hiểu, tôi đang trông mong điều đó đây.
Tôi tự nhủ với bản thân mình, và chậm rãi nhắm mắt lại. Tôi mong chờ có thể đươc gặp hai mẹ con họ một lần nữa, từ tận đáy lóng mình.
Cảm giác mỗi giây, mỗi phút trôi qua rất chậm nhưng đây là số mệnh của cơ thể này. Dù tôi có ao ước điều gì đi chăng nữa, ngày chúng tôi chia xa đang ở ngay trước mắt rồi.
“Kuro-chan, Kuro…”
Người phụ nữ gọi tên tôi trong khi xoa nhẹ đầu tôi. Nghe thấy thứ gì đó kỳ lạ từ tông giọng của cô ấy, tôi nhìn lên và nhận thấy những giọt nước mắt đang ngấn lại trong đồng tử của người phụ nữ.
“Làm ơn, hãy cố gắng lên, mày sẽ ổn thôi. Bọn tao sẽ luôn ở bên cạnh mày. Được chứ?”
À, ừm, tôi biết mà.
Cám ơn vì đã yêu thương tôi. Tôi cảm thấy rất đỗi tự hào khi có thể trở thành một phần trong gia đình này.
Khi cổ họng của tôi trở nên khàn đi và đôi mắt nhòe lệ, người đàn ông tiếp tục.
“Kuro, mày không cần phải lo lắng gì hết. Sau tất cả bọn tao sẽ luôn luôn ở bên cạnh mày.”
Người đàn bình tĩnh cười với tôi nhưng giọng nói của anh ấy đang run rẩy.
Tôi kêu một tiếng quyến rũ “Meo~”. Tôi đã nghĩ là mọi chuyện sẽ ổn nếu tôi cứ trông khỏe mạnh và tràn trề năng lượng.
Tuy nhiên, nội chỉ việc ngước đầu nhìn vào họ thôi cũng đã mệt kinh khủng rồi, và tôi chẳng hiểu vì sao bản thân mình lại tự nhiên cuộn thành quả bóng một lần nữa.
Đột nhiên, người phụ nữ bật khóc. Người đàn ông thấy thế liền đưa bờ vai của người vợ lại bên mình, rồi ôm lấy cô ấy
“Thôi nào, đừng có khóc. Em đang ở ngay trước mặt Kuro mà.”
“Nhưng, anh yêu....Kuro-chan, cô ấy đã kêu gào thảm thiết vào buổi đêm. Liên tục, với giọng nói yếu ớt. Dù em có cưng chiều nó như thế nào đi nữa, nó vẫn khóc suốt đêm trong lúc em ngủ, như kiểu nó không muốn rời xa…trong một giọng nói nhợt nhạt như vậy…”
Người phụ nữ tiếp tục nức nở, và tôi nhận ra vì sao mình lại cảm thấy mệt lử dạo gần đây.
Dường như cảm xúc không muốn rời xa họ đã tự nó bộc lộ trong lúc tôi nói mơ.
Dám cá là cảm giác không muốn rời bỏ ngôi nhà này, là một điều mà tôi của 14 năm trước không bao giờ có thể tưởng tượng được.
Tôi không buồn, tôi không bơ vơ. Tôi đã hoàn toàn mãn nguyện, và được họ trao cho tình yêu thương.
Tôi đã có thể gặp gỡ gia đình tuyệt vời này, cô bé tuyệt vời này. Và ngay cả đứa con của cô bé đó nữa.
Chỉ là tôi muốn gặp hai người họ trước khi từ giã cõi đời mà thôi.
Tư dưng, tôi cảm thấy ngột ngạt và bám víu lấy đùi của người đàn ông. Con tim tôi đập dồn dập, và cảm giác ớn lạnh làm bộ lông dựng đứng lên. Tầm nhìn trước mắt tôi sụp xuống, và đồng thời, toàn bộ sức lực trong thân thể rời bỏ tôi.
“KURO!”
Người đàn ông gào lên. Chỉ có mỗi tai tôi là còn hoạt động. Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng vì lý do nào đó, tôi không thể dồn được sức từ bất kỳ cơ quan nào.
Tôi tiếp tục thở hắt, trước khi cuối cùng nhìn lên hai người họ. Tầm nhìn của tôi nhòa dần, nhưng ý thức của tôi vẫn còn đủ để hoạt động.
Chưa, chưa được đâu.
Tôi đưa tay chống cự, túm lấy quần của người đàn ông và vùng dậy. Tấm đệm sờn rách ở phía bên kia người phụ nữ đập vào mắt tôi. Đột nhiên, những ký ức về những năm tháng trước đây chợt ùa về trong tâm trí. Tôi đã bước từng bước, dùng đầu ngón chân để nắm lấy những cảm xúc chẳng thể gửi gắm đó.
Tôi sẽ không đi, cho đến khi cô bé kia trở về.
Tôi phải đợi họ!
“Kuro-chan, hức, cái này? Mày muốn ngồi lên cái này ư?!”
Mở đôi mắt ngập ngụa nước mắt của mình, người phụ nữ vội vã nhặt chiếc nệm lên. Và để nó vào giữa người đàn ông và tôi.
Người đàn ông bế tôi lên và đặt tôi nằm xuống chiếc nệm. Tôi có thể ngửi thấy mùi hương hoài niệm và quen thuộc, đây chính là chiếc nệm yêu thích của tôi.
Tôi đã nghĩ hồi xưa nó quá to, nhưng giờ nó đã trở nên nhỏ đến nỗi tay chân tôi thò cả ra ngoài.
Làm ơn, tôi cầu xin người. Hãy cho tôi gặp đứa trẻ trước khi đi xa.
Tôi van nài không cụ thể một ai. Người đàn ông đứng lên trong cơn hoảng loạn, và tôi có thể nhìn thấy anh ấy gọi điện cho ai đó.
Người phụ nữ vừa vuốt ve lưng tôi vừa khóc. Trong khi liên tục, liên tục, gọi tên tôi.
Tôi thậm chí còn không đủ sức để rút móng vuốt của mình ra, chỉ có thể nằm trên chiếc điệm bị phồng lên một vài chỗ. Tôi chú tâm vào lời người phụ nữ nói: “Kuro”, và dùng hết sức bình sinh để giữ lấy sự tồn tại của mình trên thế gian này.
Tôi chưa thể rời đi được. Cho đến khi tôi có thể gặp lại cô bé và đứa con bé bỏng của cô ấy.
Tôi ham muốn được sống đến nỗi sợ hãi chính bản thân mình.