Tôi Là Chú Mèo Đã Trải Qua Mười Bốn Năm Cuộc Đời

chương 7: bài thi và buổi lễ tốt nghiệp của cô bé

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Solo: Ice

------------------------------

Khi ngày chơi thể thao cuối cùng của cô bé kết thúc, hành trình ôn luyện chuản bị cho thi đại học chính thức bắt đầu.

Nhỏ ấy ngày nào cũng học, và ngay cả khi về đến nhà, nhỏ sẽ nhốt mình trong phòng, tiếp tục ôn tập.

“Con đừng…có ép mình quá.”

Người phụ nữ nói, và lo lắng cho cô bé. Nhiều lúc nhỏ học đến tận khuya, khi đấy, người mẹ sẽ mang đồ ăn và nước uống đến để tiếp sức.

Người đàn ông tranh thủ kỳ nghỉ dài ngày của mình để lấy xe mời cô bé đi chơi cho thư thỏa đầu óc hoặc du lịch qua đêm. Anh ta đến tìm kiếm các khu nhà trọ cho phép nuôi thú cưng để tôi có thể đi cùng. Cho dù cô bé đã thích thú và sôi nổi trong chuyện đi chơi gia đình, nhưng lúc nào cô cũng mang theo một cái phiếu học nhanh (flashcard), và xem qua chúng cứ hễ khi nào trống thời gian.

Kẻ thù của mùa hè, tức là cái nóng.

Vào mùa hè, cô bé học chủ yếu ở phòng khách, nơi có điều hòa thường xuyên được bật. Vì người đàn ông dường như cũng đã tốt nghiệp ở một trường đại học có uy tín, nên anh ta đã giúp cho cô bé trong học tập. Người phụ nữ bao giờ cũng chọn đúng thời điểm để vào trong - báo hiệu cho giờ giải lao của họ - và mang theo một món tráng miệng hoặc đồ uống mát lạnh

Kế bên cô ấy, là cái nệm mà tôi hay dùng. Bất cứ khi nào đang học mà tắc ở đoạn nào đó, cô ấy sẽ vuốt ve người ngồi kế bên, là tôi đây, và một khi đã hiểu mình tắc chỗ nào, cô ấy sẽ quay trở lại bàn học, nhẩm thầm và nhắc lại.

“Làm tốt lắm, Kuro.”

Sau khi cô bé đi tắm sớm, người đàn ông nói với tôi trong khi liếc nhìn những quyển vở ghi chép, sách giáo khoa, và bảng tính nằm ngang dọc trên bàn.

Hồi trước tôi hay chợp mắt vào buổi chiều, nhưng giờ đã thay đổi thói quen khi chỉ ngủ vào sáng sớm và tối muộn sau khi cô bé bắt đầu ôn thi. Vì cơ thể và tuổi tác của tôi ngày càng già đi, nên tôi muốn ngủ thêm một chút, nhưng cũng không nhất thiết phải ngủ quá nhiều.

Thực ra, tôi muốn làm điều gì đó cho cô bé.

Tôi đáp lại anh ấy với câu, “Cả anh nữa.” Ngoài buổi sáng ra, thì người đàn ông lúc nào cũng kèm cặp cô bé trong chuyện học tập vào bất kể ngày nào.

Nhắc mới nhớ, hình như dạo gần đây anh ta đã bắt đầu nổi vài một sợi tóc bạc. Và nếu nhìn cẩn thận thì, tôi có thể mấy vài nếp nhăn be bé trên đôi mắt tươi tỉnh của anh ấy.

Nhìn anh chàng dường như đã trưởng thành và già dặn hơn, khiến tôi cảm thấy xúc động khôn nguôi. Tuy nhiên, so với tôi, anh này vẫn còn trẻ lắm. Mặc dù cơ thể của tôi đã già đi không biết bao nhiêu năm, nhưng việc tôi gọi anh ta là chàng trai trẻ vẫn được coi là hợp lý.

Thời gian đã lấy đi của chúng ta rất nhiều nhỉ, chàng trai trẻ.

Tôi nói với người đàn ông, và vươn vai ngáp một cái. Ôi trời, chỉ đứng yên thôi mà chân đã đờ cả ra rồi.

Một lúc sau, người phụ nữ với mái tóc màu hạt dẻ được búi lại đằng sau, đi vào phòng. Cô mặc một bộ áo mát mẻ được gọi là sundress rồi đặt một chiếc cốc có đá ở trước mặt người đàn ông.

“Trà Darjeeling đây.”

“Cảm ơn em.”

Người đàn ông cảm ơn và nhấm nháp từng ngụm. Người phụ nữ nở một nụ cười duyên dáng, và gọi tôi, “Lại đây nào, Kuro-chan.”

Tôi theo sau người phụ nữ vừa mới xuất hiện. Ở

nơi để cái khay đựng nước uống của tôi là một thứ nước mát lạnh.

Bên trong đó là nước và đá, một âm thanh răng rắc vang lên khi những viên đá chạm vào nhau.

“Kuro-chan, mày làm tốt lắm.”

Tôi gửi lời cảm ơn thật chân thành tới cô ấy vì sự chăm sóc.

Lâu lắm mới thấy cục băng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, tôi lấy chân đẩy mạnh nhiều lần làm ướt cả bàn chân. Khi đã quen, tôi bắt đầu thích dùng ngón chân chạm vào nó và dần dần nó tan ra.

Uống thử một ngụm, cổ họng khô rát của tôi đã giải tỏa đi phần nào.

※※※

Kỳ nghỉ hè kết thúc, thời tiết thay đổi theo chiều hướng lạnh hơn, và cường độ ôn luyện của cô bé còn kinh khủng hơn.

Khi học xong ở trường, nhỏ sẽ đi đến chỗ luyện thi, và lúc cô bé về tới nhà đã là vào tối muộn rồi. Ngay cả cuối tuần, cô bé sẽ nhốt mình ở trung tâm ôn luyện cả ngày dài, và khi trở về, cô ấy sẽ ăn vội ăn vàng bữa tối, đi tắm, rồi không ra khỏi phòng sau đó.

Nước da của cô ấy đã chuyển sang trắng hoàn toàn và mái tóc giờ đã dài như của người mẹ, được cô bó lại thành đuôi ngựa. Tại bàn ăn, người đàn ông khen ngợi cô bé, “Con nhìn giống với mẹ con hồi còn trẻ ghê.” Và cô bé đáp lại, cười hạnh phúc, “Có lẽ con sẽ để nó dài thế này, và chăm sóc nó tử tế sau khi kỳ kiểm tra của con kết thúc.”

Mùa đông thứ sáu, cô bé đã nói rằng cổ có một vài bài kiểm tra quan trọng, và thế là, kể từ sáng sớm, cô bé đã mặc sẵn đồng phục và học trong phòng khách.

Vì phòng khách đã được làm ấm trước đó, nên nó rất, rất ấm áp và tôi cuộn tròn trên đùi của cô nhóc. Vì cô bé rất dễ bị cảm khi trời lạnh, nên tôi cuộn tròn trong lòng của nhỏ ấy như thường lệ. Cơ thể tôi sẽ trở nên rất ấm cúng cho dù chỉ ngồi một chỗ.

“Nếu con đạt được hạng A thì tốt quá đấy.”

Người phụ nữ nói với cô bé khi cô chuẩn bị bữa tối. Trong khi đang đọc báo, người đàn ông nhìn liếc qua về hướng của họ, xem chừng có vẻ lo lắng cho con gái mình.

“Ừm. Con không nhận được đơn giới thiệu, nên con sẽ phải cho họ xem những gì mà con có.”

Cô bé nhún vai, mỉm cười lo âu.

Nhóc thực sự, thực rất trưởng thành. Nhỏ ấy nhẫn nhại và luôn nghĩ về phía trước. Điều đó xứng đáng phải khen ngợi, ngay cả với một người như tôi.

Nhỏ ấy quả là một đứa trẻ tốt. Tôi không còn nghi ngờ gì nữa, nhỏ sẽ có một tương lại tươi sáng trông chờ ở phía trước.

Cô bé ăn một cách chậm rãi, như thể chiến đấu với sự lo lắng, và sau đó rời khỏi nhà cùng với người phụ nữ. Người đàn ông đã tiễn họ ra cửa, bế tôi lên và nói,

“Nó sẽ ổn thôi. Con bé đó sẽ ổn thôi, dẫu sao thì con bé chính là con bé mà.”

Lời nói của người đàn ông, như thể nhắc nhở chính bản thân mình, sau đó đã trở thành hiện thực.

Cô bé vui sướng khi giành được thứ hạng tốt, tiếp tục siêng năng ôn luyện, dường như sự cố gắng, nỗ lực của cô ấy đã được đền đáp. Vào cuối năm, cô ấy ra viếng đền cùng với những người bạn trong lớp để ăn mừng năm mới, đồng thời cũng có chuyến đi lễ chùa đầu tiên trong năm, với hy vọng họ sẽ vượt qua bài kiểm tra, trước khi trở về nhà.

Tôi đã ở lỳ bên cạnh cô bé đang muốn học không ngừng nghỉ này. Cứ khi nào cô ấy về đến nhà, tôi sẽ luôn ở kế bên chân cô ấy, dõi theo cô ấy.

Khi kỳ thi quan trọng đang ngày một cận kề, cảm giác lo âu đè nặng dần dần lộ rõ trên khuôn mặt cô bé. Tôi đã thử xoa dịu nỗi lo lắng của cô ấy bằng cách ở bên cạnh cô, người đàn ông thì tiếp thêm sự can đảm cho cô ấy bằng những câu nói dịu dàng, và người phụ nữ thể hiện sự quan tâm tới cô bé bằng việc làm những món ăn nóng hổi.

Khi cô bé chán ăn, tôi sẽ quậy tung hết bữa cơm của mình ngay trước mặt cô ấy. Nhỏ sẽ cười, nhìn tôi úp mặt vào món ăn. Nghe thấy cô gái nói thế, bằng một cách thần kỳ nào đó, việc nhìn vào tôi đã đánh thức sự thèm ăn trong cô ấy. Điều đó khiến tôi cảm thấy mãn nguyện và tiếp tục nịnh hót cô bé.

Nếu tôi phải nói thì, cái cách động viên này thực sự gây đau đớn cho cái bụng già của tôi.

※※※

Ngày thi đã đến, cô bé đã lo lên lo xuống kể từ buổi sáng.

Cả gia đình lấy xe, gửi cô con gái dễ thương của mình đến địa điểm thi cử. Vì tôi cũng lẽo đẽo theo, nên đã được ngồi lên đầu gối của cô bé cho đến khi cô ra khỏi xe.

Và như vậy, trong hai ngày này, chúng tôi như ngồi trên đống lửa.

Nhưng mừng thay, cô bé đã vượt qua bài kiểm tra. Đây là một dịp đáng để ăn mừng, nhưng cô bé đã không nhảy cẫng lên vui sướng như thường lệ, mà chỉ cười rạng rỡ.

Xem ra, thử thách thực sự chưa tới. Điều đó có nghĩa là cổ còn một vài bài kiểm tra khác nữa để chinh phục ở trường cao đẳng.

Một thời gian trôi qua, cô ấy phải làm một bài thi tự luận tại trường.

Cũng vào ngày đó, chúng tôi đều ra ngoài để tiễn cô ấy đi thi, và chào đón cô ấy trở lại.

Trong khoảng thời gian chờ đợi kết quả, mặc dù có căng thẳng, có lo âu, song, khuôn mặt của cô ấy cũng thể hiện được sự yên tâm đi phần nào, như muốn hét lên rằng cuối cùng cũng thoát khỏi chuyện học hành thi cử. Chẳng thèm đoái hoài gì đến khung cảnh tuyết rơi lộng lẫy, cô ấy đến trung tâm mua sắm và thẩm mỹ viện cùng với người phụ nữ để xả hơi.

Cả người đàn ông và tôi đều hiến dâng thân mình ở nhà.

Người đàn ông thì tuyệt vọng chạy deadline mà anh ta đã chất đống trong thời gian cô bé thi cử.

Ngày thông báo kết quả đã tới, cô bé đến địa điểm cùng với bạn bè để kiểm tra kết quả.

Chúng tôi bồn chồn chờ đợi cô bé gọi điện về. Khoảnh khắc âm thanh của chiếc điện thoại reo lên, người đàn ông mau chóng chộp lấy tôi và vội vã đi đến chỗ điện thoại, mặc dù tôi cũng đã định làm như thế. Tuy nhiên, người phụ nữ vẫn nhanh chân hơn, cô ấy nhấc điện thoại lên và sốt ruột nói, “Xin chào?”

“MẸ ƠI! CON ĐỖ THẬT RỒI! CON ĐỖ THẬT RỒI! Trời đất ơi, con hạnh phúc quá *hic*! Miiko và những người khác cũng đỗ hết cả “hic*….xin lỗi, con chỉ…..nhẹ lòng đi rất nhiều rồi nên nước…mắt của con, cứ không ngừng rơi….”

Chúng tôi có thể nghe thấy giọng nói run run của cô bé, tiếng xì mũi, và tiếng la hét sung sướng lan truyền ở phía sau.

Người đàn ông đã hiểu được tình hình, kêu lên một tiếng: “Yattah!” khi nhấc bổng tôi lên cao. Tôi cũng hạnh phúc lắm, và hô lớn lên: “Làm tốt lắm cô bé!” Và người phụ nữ khóc trong khi cầm trên tay chiếc điện thoại bàn, hét lên, “Tốt lắm. Chúc mừng con!”

Như vậy, kỳ kiểm tra của cô bé họ Itou, đã khép lại thành công.

Cô nhóc có một vẻ mặt rạng rỡ khi đến dự lễ tốt nghiệp cao trung. Tôi ở nhà còn người đàn ông và người phụ nữ đi cùng với con gái mình.

Một ngày sau đó, họ cho tôi xem những tấm ảnh họ chụp vào ngày lễ tốt nghiệp, và thậm chí có cả mặt tôi trong đó nữa.

Lẽ đương nhiên, tôi không thể đi đến trường của cô bé, nhưng tôi đã gặp lại họ trước khi hoàng hôn buông xuống. Họ về tới nhà, bế tôi lên, đột nhiên cho tôi vào trong xe, rồi mang tới một nơi nào đó.

Nơi tôi bị kéo đi mà không hề có chút manh mối nào, là một xưởng chụp ảnh có đề “Cho phép mang thú nuôi”.

Hóa ra cả nhà chụp ảnh kỷ niệm là để mừng con gái mình ra trường. Chỉ vì lý do đó, họ rời khỏi trường học và trở về nhà sau lễ tốt nghiệp, nói với bạn bè và người quen của họ rằng, "Chúng tôi đã lên kế hoạch rồi!"

Ở giữa có một cái ghế, nơi cô bé ngồi trong khi mặc bộ đồng phục học sinh, kế hai bên là cha và mẹ của cô ấy, trong khi tôi nằm trên đầu gối của cô bé. Không cần phải nói, trở thành một thành viên trong gia đình vào thời điểm đó là một điều mà tôi cực kỳ tự hào.

Tôi thực sự hạnh phúc.

Tôi muốn nói với cô bé vừa mới tốt nghiệp rằng,

“Chúc mừng con nhé.”

Vì thế, tôi nghiêng đầu sang một bên để cute nhất có thể, và tư thế đó của tôi được khắc sâu vào trong tấm ảnh kỷ niệm đó.

Truyện Chữ Hay