Trans & Edit: Ice
------------------------------
Những ngày tháng tôi ở bên gia đình Itou thấm thoát thoi đưa.
Sau khi người đàn ông ăn xong bữa điểm tâm của mình, anh ta nhốt mình vào trong cái phòng được gọi là phòng làm việc, và người phụ nữ rời khỏi nhà cùng với cô bé. Lúc đó, nhỏ mặc bộ đồng phục thủy thủ, và đi tới tận tối mới về nhà.
Còn tôi, thì hay ra sưởi nắng. Nếu đói bụng, tôi sẽ ăn đồ ăn họ chuẩn bị cho tôi, và nếu chán nản, tôi sẽ đi dạo quanh nhà, đôi khi cũng chơi đùa với người đàn ông, người thi thoảng mới ra khỏi phòng.
Tôi đã biết đến một thứ được gọi là mùa trong thế giới này.
Xuân, Thu, là những mùa tôi thích nhất.
Các sự kiện diễn ra trong mùa mau chóng trôi đi, và lần nào tôi cũng được ăn một vài món ăn ngon.
Cô bé đã lớn nhanh một cách chóng mặt, nhưng tôi cũng không kém cạnh. Cơ thể của tôi đã lớn lên và trưởng thành ít nhất gấp đôi so với trước. Rồi tự lúc nào, sự phát triển trên cơ thể đã bắt kịp với tuổi trí tuệ của tôi.
※※※
Mùa xuân thứ ba, cô bé đã vào cao trung.
Mái tóc được búi làm đôi của cô ấy, đã ngắn hơn, và thậm chí còn cute hơn, trông ra dáng một người phụ nữ. Sau khi nhập học, cô ấy mau chóng tham gia một thứ được gọi là “Hoạt động sau giờ học”, và nhiều lúc cô ấy về nhà còn trễ hơn cả người phụ nữ làm việc bên ngoài kia.
Có lẽ cô ấy cũng trở nên khỏe mạnh hơn, vì cứ hễ khi cô ấy ôm tôi với cánh tay rám nắng, tôi sẽ không thể nào không kêu lên đau đớn “Gya!”.
“Chơi tennis vui chứ?”
Ngồi vào bàn ăn, người phụ nữ hỏi cô bé.
Trong khi tôi đang ngáp trên đùi của người đàn ông, cô bé vơi bớt đi sự hăng hái trong ánh mắt của mình và trả lời.
“Dĩ nhiên ạ! Con muốn đi mua một vài đôi giày mới, nên là mẹ có thể đi cùng con vào ngày mai được không?”
“Fufu, được thôi. Và trên đường, chúng ta cũng sẽ mua quần áo cho bố nó nữa.”
Ngay khi người phụ nữ nói thế, nước súp miso mà người đàn ông đang húp, bị nghẹn ứ ở cổ họng, rồi bắt đầu ho dữ dội.
Lúc ấy, chỗ ngồi của tôi – chân của anh ấy – đang rung lắc dữ dội, thế là tôi buộc phải nhảy xuống vì nó làm náo động giấc nghỉ của tôi. Người đàn ông trông có vẻ thất vọng khi thấy tôi đứng dậy và ngả đầu gối xuống tấm nệm yêu thích của mình. Cặp đôi con gái – mẹ ruột đã có một tràng cười đầy khoái chí.
“Cha này, cha có một buổi ăn tối với đồng nghiệp của mình đúng không? Con nghĩ là sắp đến lúc cha nên sắm cho mình một bộ đồ mới rồi đấy.”
“Như Yuuka nói, anh yêu. Sagami-sensei và những người khác cũng sẽ ở đó nữa, đúng chứ?”
“À…ừ….”
Người đàn ông kết thúc cuộc nói chuyện với giọng lẩm bẩm, và tiếp tục dùng bữa.
Cả người đàn ông lẫn người phụ nữ đó đã không lớn lên chút nào so với bình thường à, là những gì tôi nghĩ khi quan sát cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Nếu mấy người cứ tiếp tục như thế trong ít năm nữa, thì sẽ bị cô bé đó đánh bại về mặt chiều cao đó.
“Nhân tiện, con cực kỳ muốn có chữ ký ~ vì dẫu sao thì con là fan của Sagami-sensei mà.”
Nghe thấy con gái mình nói thế, người đàn ông trông chẳng khác gì một chàng thanh niên bị trầm cảm.
“Umm,,,,thế còn chữ ký của bố thì sao?”
“Con không muốn. Chúng ta lúc nào mà chẳng ở cùng nhau.”
Nghe những lời nói từ cô con gái mình thốt ra, người đàn ông trông sốc lắm. Tôi nhìn từ chỗ tấm nệm lên và thở dài với người đàn ông.
Sau cùng thì cô bé cũng sẽ rời bỏ tổ ấm của mình mà thôi.
“Đừng có làm mặt như vậy mà bố. Dù con có nói thế, bố vẫn là người mà con cực kỳ tự hào mà? Con đã cùng với lũ bạn đến xem một bộ truyện đã đươc chuyển thể thành phim gần đây, và nó tuyệt lắm luôn. Mặc dù, con nghĩ phiên bản sách vẫn tốt hơn vì ta dễ nắm bắt được cảm xúc của nhân vật nữ chính hơn.”
Cô bé biết làm thế nào để xử sự với người cha của mình. Người đàn ông dần dần nở nụ cười, và dường như đã trở lại bình thường khi di chuyển đôi đũa của mình.
Người phụ nữ và cô bé nhìn nhau rồi cười. Anh ta bối rối hỏi, “Hai mẹ con cười cái gì vậy?”, và bàn ăn nơi họ ngồi được vây quanh bởi cảm giác ấm cúng.
Không có gì thích hơn ngoài quan sát khung cảnh đó. Mỗi lần tôi nghĩ mình là một trong số họ, là một phần của gia đình, sự ấm áp sẽ từ từ lấp đầy lồng ngực tôi.
“Kuro, lại đây nào.”
Ăn xong, người đàn ông ngồi trên bàn ăn vỗ đùi mình và gọi tôi.
Tôi ngồi dậy khỏi tấm nệm và nhảy vào lòng của người đàn ông một cách nhẹ nhàng. Trong khi người đàn ông vuốt ve đầu tôi, tôi nhắm tít mắt lại như để tận hưởng hết sự ấm áp đó mang lại.
Tôi dần dần yêu quý anh ấy đến mức còn ngạc nhiên với chính bản thân mình.
※※※
Sau đó, hai tháng nữa trôi qua, và tháng 6 lần thứ ba kể từ khi tôi gặp người đàn ông đã tới.
Cô bé về nhà sớm, ngồi xuống ghế sofa ở trong phòng khách, và bày trước mặt một vài quyển sách giáo khoa cùng với vở ghi trên mặt bàn. Trong một khoảng thời gian ngắn, cô ấy làm một vẻ phức tạp khi cầm bút.
Sao thế, cô bé?
Ngồi xuống kế bên nhỏ, tôi gọi cô ấy. Nhìn vào những thứ được xếp trên bàn, tôi nhận ra rằng những thứ đó là tài liệu học tập mà cô ấy được nhận từ trường. Tôi đã nghĩ đó là bài tập về nhà, nhưng tôi không nhìn thấy bất kỳ bản photo quen thuộc nào.
“Hầy, sao bài kiểm lại gồm nhiều tài liệu thế. Và không có hoạt động câu lạc bộ nào được diễn ra trong một tuần thật khó chịu làm sao…..ngay cả trường học của Eri-chan cũng cho phép các hoạt động câu lạc bộ được tiếp tục cho đến trước ngày kiểm tra cơ mà ~”
Theo cùng tiếng thở dài, cô ấy thả mình *bộp* xuống ghế sofa, cơ thể tôi nhẹ nhàng nhảy lên.
Người phụ nữ đang chuẩn bị bữa tối, kêu cô bé trong khi lau dọn bàn ăn.
“Bài chuẩn bị cho kỳ thi đại học nên đâu thể làm gì khác, đúng chứ? Thôi nào, nếu con còn thời gian để phàn nàn thì học đi. Nếu thứ hạng của con không được tốt thì con sẽ phải bỏ câu lạc bộ đấy, biết không?”
“….Mồ, con biết.”
Cô bé ngồi dậy với vẻ mặt nhăn nhó, và nhìn về phía bàn ăn.
Cô bé, hãy cố gắng hết sức lên. Nhất định sẽ không tệ nếu nhóc cố gắng từ bây giờ. Nó có thể sẽ giúp nhóc trong tương lai đấy.
Tôi động viên cô bé, và cuộn tròn kế bên nhỏ. Cô bé nhìn tôi ngạc nhiên, và đột nhiên thoải mái, xoa đầu tôi.
“Mày đúng, đây là điều tao đã quyết tâm thực hiện. Tao phải tiếp tục cố gắng.”
Ừm. Trong khoảng thời gian này ta sẽ ở bên cạnh nhóc.
Tự nhủ với bản thân, tôi không nhìn cô bé mà nhắm mắt mình lại và cảm nhận hơi ấm đang chạy qua đầu mình.
Cô ấy là đứa con của người đàn ông và người phụ nữ, và thế là ba năm qua tôi đã quyết định gọi nhỏ ấy là “Cô bé”
Ai mà biết được khi nào, nhưng tôi dần dần coi nhỏ như là cô con gái riêng của mình.
Tâm trí tôi đã trưởng thành sớm hơn nhiều so với cơ thể, và đang bắt đầu bỏ xa chúng.
-------------------------------------------
note: đôi lúc mình không thể quyết định đại từ nhân xưng nhỏ ấy – cô ta cho “cô bé” vì nhiều lúc một trong hai cái sẽ làm câu văn trở nên sượng hơn