Tôi Là Chú Mèo Đã Trải Qua Mười Bốn Năm Cuộc Đời

chương 1: khởi đầu ~ tôi...là một chú mèo bị bỏ rơi ~

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Ice

Edit: TNT

Note: Nếu bạn so eng vs raw thì sẽ thấy thằng trans bên eng bỏ dịch cả 1 đoạn. Đây là bản trans đầy đủ nhất sau khi đã check raw.

------------------------------------

Thứ thu hút sự chú ý là dòng người tấp nập qua lại và những chiếc ô tô to nhỏ đủ kiểu dáng. Bầu trời xám xịt nhiều mây, không khí âm ấm và ẩm thấp.

Tôi nín thở và dán mắt vào thế giới màu xám kia.

Giữa trận oanh tạc của những âm thanh khó chịu, tôi nằm đó, trong một cái túi rác bị vứt

trên nền đường lạnh lẽo trong một con hẻm.

Tôi là chú mèo con chưa từng thấy mặt cha mẹ, cũng chưa từng có một ngôi nhà. Tôi đã ở đây kể từ khi tôi nhận thức được điều đó.

Đây là lần thứ bảy tôi nhìn lên những đám dày đặc đang lững lờ trôi.

Mặc dù vậy tôi đã tới tuổi có nhận thức, tôi hiểu sự thật rằng mình là một con mèo bị bỏ rơi.

May mắn thay, có lẽ tôi không mấy bi quan. Sau khi hiểu được việc mình là chú mèo con yếu ớt bị bỏ rơi, tôi đã chẳng còn bất kì hi vọng hay nguyện vọng điều gì.

Thế giới của tôi cứ vậy trôi qua một cách tự nhiên mà chẳng có gì đổi thay. Ẩn mình và hít thở, tôi chỉ biết chăm chú theo dõi phong cảnh nhỏ bé xung quanh từ trong cái túi rác duy nhất này.

Tầm giờ sau trưa hoặc lúc chiều tà, tôi được cô bán cá trung niên có dáng vẻ tròn chịa chia sẻ một chút bữa ăn.

Ngoài điều đó ra, thế giới của tôi chẳng có gì thay đổi.

"Có vẻ trời sắp mưa rồi nhỉ" người phụ nữ nói khi cô ấy đặt một miếng cá vào đĩa giấy cho tôi như mọi khi.

Nó được chế biến cẩn thận và có mùi rất thơm.

Tôi vừa chậm rãi, vừa thận trọng thò đầu ra ngoài, trước khi hùng hục ra đến chỗ con cá được đặt trên đĩa giấy mỏng trong khi tôi nghĩ về cơn mưa.

Tôi thật sự, rất đói bụng.

Trong lúc cẩn thận đến nơi để thức ăn của mình, tôi nghĩ lại về bảy lần trời nhiều mây, hai trong số đó đã mưa xối xả. Tối qua cũng vậy, khi mọi thứ xung quanh đang tĩnh lặng như tờ, bỗng mưa từ bầu trời đen kịt trút xuống không ngớt.

Mưa thật rắc rối. Không chỉ lạnh. Mà nó còn làm ướt chỗ ngủ của tôi, và tôi chỉ còn cách ôm lấy cơ thể ướt như “chuột lột” của mình, rồi đành âm thầm chịu đựng.

“Tao sẽ cho mày một ít nữa trước khi đóng cửa hàng.”

Ngay trước lúc người phụ nữ cúi người xuống lấy chiếc đĩa, tôi thu mình vào trong chiếc túi rác.

Tôi cảnh giác với con người. Vào ngày âm u đầu tiên, trong khi tôi còn chưa hiểu cái mô tê gì, tôi đã bị trút hàng đống lời lăng mạ từ vô số con người, thậm chí họ có vẻ còn định đánh tôi nữa.

Nhìn tôi lẩn trốn giữa đống túi rác, người phụ nữ đó trông có chút đượm buồn. Sau đó, cô ấy nói “Gặp lại sau nhé” rồi lấy chiếc đĩa giấy và rời đi.

Một lúc sau, từ trong quán vang lên giọng nói lớn tiếng của người phụ nữ chào hàng những người khách qua đường “Một vài con cá tươi ngon thì sao nhỉ?” vang vọng tới chỗ tôi. Như thường lệ, rất nhiều người và xe cộ di chuyển trên con phố. Đa số đàn ông lớn tuổi đều mặc vét, và âm thanh không ngớt từ những chiếc giầy da của họ va đập vào mặt đường làm tôi cảm thấy thật khó chịu.

Con người đi qua, đều cùng một nét mặt, rồi những cỗ xe sắt lạnh ngắt phóng đi với tốc độ khủng khiếp.

Quả là một thế giới tàn nhẫn, tôi nghĩ trong khi im lặng quan sát thế giới xám xịt trước mắt.

Tôi biết. Mặc dù không có kí ức về nó, nhưng cơ thể tôi vẫn nhớ rằng mình đã bị ném xuống đây từ trên một cỗ xe sắt như thế nào. Đó là điều mà ta có thể ngầm hiểu dù chẳng ai nói với ta.

Chỉ là sự nhận thức của tôi được sinh ra sau này, còn bản năng của tôi đã bắt đầu trỗi dậy từ đúng cái lúc được mẹ sinh ra, một người mà tôi chưa bao giờ gặp mặt.

Đó là lý do tại sao bản năng của tôi lại biết. Những kinh nghiệm đó đã khắc sâu vào trong cơ thể, liên tục cảnh báo tôi “Đừng tin tưởng”, “Cũng đừng hy vọng,”, “Đồng minh duy nhất chỉ có chính bản thân mày mà thôi”

Dẫu biết rằng thực tế là vậy, nhưng tôi cũng chẳng bi quan. Nếu cuộc sống của tôi có kết thúc như thế này, dù ở đây hay ở đâu đi chăng nữa, đối với tôi, nó cũng chẳng có mấy khác biệt.

Tôi ăn và ngủ để sống, rồi sẽ chết vất vưởng ở một nơi nào đó.

Tôi của hiện tại còn quá nhỏ bé, nên chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài nhận thức ăn được cung cấp từ quý cô kia, nhưng khi lớn hơn chút nữa, tôi có lẽ sẽ có thể tự mình đi săn con mồi. Do đó, bây giờ là lúc để phát triển cơ thể, sống ở đây là phương án khả dĩ nhất rồi.

Tôi cam chịu và cam chịu, không chờ đợi viển vông. Tôi ăn vì lợi ích sinh tồn của bản thân.

Đôi khi, sẽ có những người để ý đến tôi đang lẩn mình trong bóng tối, và chúng tôi trao đổi ánh mắt cho nhau, nhưng tôi sẽ chỉ nhìn lướt qua họ, thu mình và không nhúc nhích.

Họ chỉ nhìn tôi vì tò mò. Họ không cho tôi bất kỳ đồ ăn nào giống như quý cô kia đã làm, mà chỉ chìm đắm trong cảm giác bề trên khi họ nhìn thấy một thứ gì đó đáng thương và yếu đuối hơn mình. Đúng là một bọn lỗ mãng.

Một lúc sau, những đám mây trên trời chia thành từng mảng, dần nhường chỗ cho ánh chiều hoàng hôn.

Trong khung cảnh thị trấn bắt đầu bị nhuộm sắc đỏ. Tôi nghe thấy những giọng nói ầm ĩ và khó chịu, tôi đề cao cảnh giác, lùi lại xa hơn, ẩn đi sự hiện diện của bản thân như tôi vẫn từng làm, rồi giấu mình sau những túi rác.

Cứ đến khung giờ này, lũ trẻ loài người sẽ bắt đầu đi qua.

Trẻ con ấy à, thực sự chúng là những sinh vật khủng khiếp. Chúng sẽ túm và kéo mạnh một đứa nhỏ thó như tôi, và tệ nhất, chúng sẽ đánh đập tôi tàn bạo bằng các loại vũ khí. Mặc dù có đứa sẽ nói, "Dừng lại đi, tội nghiệp nó”, nhưng chỉ là tình cờ nói thế, trong khi ánh mắt của chúng bừng lên sự thỏa mãn.

Nhìn xem, lố bịch thật mà.

Tôi thở dài trong lòng. Miễn đối phương không phải là loài người, thì có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn sao? Ai là kẻ quyết định điều đó?

Chắn chắc, nó đúng với tôi vì tôi không phải là con người, nhưng tôi có quyền được sống.

Tôi không phải là một món đồ chơi. Tôi ở đây, đang cố gắng hết sức để sống sót.

“Trời ạ, không biết kỳ nghỉ hè này liệu có phải làm cả đống bài tập không đây.”

“Tao cá là có. Như năm ngoái vẫn chả có cả đống ra đó.”

“Mấy bài tập về nghiên cứu đúng là một nỗi ám ảnh, nhể?”

“Làm được bằng nào thì làm làm thôi.”

“Gahaha”, những con người bé nhỏ, vừa cười như pháo nổ vừa đeo cặp chống gù với nhiều màu sắc khác nhau, đi ngang qua tôi. Một lát sau, những đứa trẻ cao lớn hơn một chút, mặc đồng phục giống nhau, bước qua tôi.

Trước khi kịp nhận ra, những đám mây xám xịt bên trên đã tách nhau ra, nhìn lên bầu trời, những tia sáng hoàng hôn còn sót lại đang hội tụ với nhau trên bầu trời. Nhìn thấy vậy, tôi hiểu rằng trời đã tối rồi.

Nhìn xung quanh, xe cộ và những cửa tiệm đã lên đèn. Hôm nay cũng vậy, một ngày nữa trên con phố này lại đến hồi kết thúc.

Nếu đợi chút nữa, người phụ nữ vừa nhắc khi nãy sẽ lại mang cho tôi bữa ăn cuối cùng trong ngày.

Vừa cúi thấp mình, tôi thò đầu ra một chút và chờ đợi cô ấy.

Tôi vẫn còn nhỏ, nhưng tôi đâu có ngốc. Mặc dù có vài đứa trẻ con người đi qua, nhưng không thể để bị nguy hiểm vì cái bụng đói mà lộ diện để tìm một bữa ăn.

“Tao nhận được một món đồ hộp từ nhà bán rau bên cạnh. Này, ăn đi.”

Con phố vừa trở lên yên bình, cũng là lúc người phụ nữ ban trưa đến, và đặt một chiếc hộp được mở sẵn tới trước mặt tôi. Đây là lần đầu tiên tôi được thầy nó. Ngửi thứ đó có cảm giác ngon hơn nhiều những thứ tôi đã ăn vào buổi trưa.

Tôi cẩn thận tiến gần tới nó và cắn một miếng.

Một miếng cũng đã đủ làm tôi sốc. Nó quá chi là ngon.

Quy tắc của tôi là ăn khi có thể. Tọng hết thứ này vô dạ dày ngay bây giờ là tuyệt nhất.

Trong khi người phụ nữ ngồi xổm xuống, nhìn về hướng của tôi, tôi ăn ngấu nghiến thứ đó mà không có lấy một giây để thở, tôi không có nhiều thời gian. Mặt tôi bị lấm lem bẩn, nhưng tôi không mấy quan tâm. Tôi sẽ dọn nó sau đó nên ổn thôi. Không có vấn đề gì cả.

Sau đấy, tôi thấy một người đàn ông vừa bước qua phía sau người phụ nữ, đột ngột dừng lại và nhìn lại về hướng này. Tôi ngừng ăn và nhìn cảnh giác.

Một người đàn ông đeo kính đứng ở đó, mặc một bộ vest nực cười, trông chẳng vừa vặn tí nào.

Áo sơ mi trắng trong lớp đồng phục thì nhăn nheo, túi quần còn cả lòi ra. Anh ta không đeo cà vạt và chiếc cúc áo ở trên cùng cũng chưa thắt. Trên tay anh ta đang cầm một phong bì màu nâu, mang kèm một cái túi da mỏng.

Tuy nhiên, giữa tôi và người đàn ông là người phụ nữ. Miễn là người phụ nữ đó ở đây, thì không có ai có thể làm hại tôi, thế nên tôi lại tiếp tục bữa ăn của mình.

“Xin chào.”

Người đàn ông cất tiếng gọi người phụ nữ.

Người phụ nữ quay lại có chút bất ngờ, nhưng ngay lập tức làm giãn những nếp nhăn trên gương mặt bầu bĩnh rồi hóa thành một nụ cười.

“Ôi trời, Itou-san. Anh đã tới bên xuất bản hôm nay chưa?”

“Ừ, bản thảo của tôi ấy, cô biết mà.”

Người đàn ông tên Itou, trả lời như vậy, và mỉm cười rạng rỡ.

Đối với nam giới, anh ta có một tông giọng cao hơn và nhẹ nhàng hơn một chút. Tôi vùi khuôn mặt của mình vào cái hộp để lấy thức ăn ở dưới đáy vào dạ dày.

“Con mèo đen dễ thương quá ta.”

Sau khi người đàn ông nói vậy, tôi cảm thấy người phụ nữ hướng ánh mắt lại về phía tôi.

“Phải, một chú mèo đen tuyền tới tận lông đuôi, thật dễ thương, nhưng có vẻ như chẳng có ai đến nhận nuôi nó cả.”

“....Một con mèo bị vứt bỏ, phải không nhỉ....?”

Mặc dù anh ta không làm gì xấu, nhưng anh ta trả lời với một âm giọng như đang hối tiếc.

Tôi phải ăn mọi thứ thật nhanh, liếm hết phần thức ăn còn tồn đọng ở đáy hộp.

“Nó đã ở đây khoảng hai tuần trước. Ban đầu có 5 con, và tất cả đã bỏ đi từng con một. Nhưng mà, trong số chúng, khác với con mèo đen này thì đường như đã đều tìm thấy chủ nhân....Tôi chắc là mèo mẹ đã hạ sinh nó, nhưng người chăm sóc con mèo mẹ không có đủ khả năng để nuôi bọn chúng nên đã quẳng nó đi. Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng mà.....làm như vậy thật là tồi tệ nhỉ.”

“Nhắc tới chuyện đó, ông chú ở bên kia cửa hàng bán rau cũng có bảo là ổng đã bắt đầu nuôi một con mèo đấy.”

“Ừ, Yamada-san sống trong căn hộ riêng, nên ông ấy mới có thể tự mình nuôi chúng. Mặc dù tôi cũng có nhà riêng và muốn nuôi một con mèo, cơ mà tôi lại có một con chó rồi nên là....”

Nghe câu chuyện kia, tôi hiểu ra rằng những người anh của tôi cũng bị bỏ rơi giống như mình. Tuy nhiên, dường như họ đều đã tìm được một ngôi nhà ấm áp và an toàn.

Tôi chưa từng nghĩ về nó trước đây, nhưng được nghe về sự hạnh phúc của anh em ruột thịt, những người mà tôi chưa bao giờ gặp, những người sinh ra từ cùng một người mẹ, sẽ chẳng phải gặp khó khăn gì trong việc ăn và ngủ, tôi cảm thấy yên lòng. Rồi tôi lại cố liếm sạch bên trong cái hộp.

Dường như ngay cả những người cùng một giuộc với tôi, đều còn đọng lại những xúc cảm này.

Ahh, tôi nghĩ, thật tuyệt khi mình không phải là đứa bị nhận nuôi.

Tôi nhấc đầu ra khỏi hộp, và liếm nốt những mẩu thức ăn còn dính trên mặt bằng chân và lưỡi. Người phụ nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Tôi không thích bị động chạm, nhưng tôi nghĩ để tạ ơn chỗ thức ăn này thì cũng được thôi, do vậy tôi đã không hề kháng cự.

“Mèo con bé bỏng, nó ngon chứ?”

Vì người phụ nữ hỏi với âm giọng nhẹ nhàng, tôi trả lời cô thành thật, “Nó ngon lắm.”

Tôi chắc cô ấy có lẽ đã nghe như thế này thì đúng hơn, “Meo~”

Thật xấu hổ, nhưng tiếc là tôi không có duyên lắm …

“Hình như đã qua giai đoạn bú sữa rồi nhỉ.”

“Ừ, có vẻ vậy. Tôi nghe từ vợ của Yamada-san là, cô ấy đã cho nó ăn sữa. Cô thấy đấy, khi chúng vẫn đang uống sữa, họ gặp khá là nhiều khó khăn phải không?”

“À, là bởi vì ta phải cho chúng ăn bằng những bình sữa trẻ em dành riêng cho mèo. Và nếu chúng không thể tự đi vệ sinh, ta còn phải lấy giấy lau nhẹ vào mông cho chúng đi vệ sinh nữa.”

“Ôi trời, Itou-san, anh đã nuôi mèo bao giờ chưa vậy?”

“Trước khi tôi kết hôn, đã có thời gian em gái tôi nhận nuôi một chú mèo con, và cuối cùng thì tôi phải trông nom nó suốt kỳ nghỉ hồi đại học.”

“Ra là vậy à.”

Người phụ nữ tròn mắt như thể ngạc nhiên, rồi đứng lên và nói, “Được rồi~”.

Vì nhạy cảm với sự di chuyển của con người, tôi thu mình nấp sau những túi rác, và quan sát hai con người kia. Người phụ nữ nói một vài lời cuối cùng với người đàn ông tên Itou và rời đi, trong khi anh ta cúi chào nhẹ nhàng, và nói lời tạm biệt với người phụ nữ ấy.

Lúc này, chỉ còn mình tôi với ông ta, người đàn ông đưa ánh mắt về phía tôi.

Thật thận trọng, tôi xóa tan sự hiện diện của bản thân, và quắc mắc nhìn tên đó liên tục. Ánh mắt nhìn ân cần của người đàn ông giấu sau chiếc kính dường như hơi híp lại mang vẻ buồn bã.

“Gặp lại mày sau.”

Hẹn gặp lại sao, chẳng có nghĩa lý gì cả, con người.

Tôi trả lời thẳng thừng, rồi hướng ra xa những túi rác và cuộn tròn thành một quả bóng.

Từ đầu tôi đã ghét con người rồi.

Xin lỗi nhưng tôi không muốn trở thành một món đồ chơi để thỏa mãn cảm giác bề trên của mấy người đâu.

Tôi nghĩ đoạn rồi khép mí mắt mình lại.

Truyện Chữ Hay