Đã 3 năm trôi quay từ ngày Charlotte bị bắt cóc.
Năm nay cả hai chúng tôi đều tròn 10 tuổi.
Chính là năm chúng tôi phải nói lời tạm biệt.
Sau sự kiện đó, hoàng tử đã tới và ra lệnh cho một quý tộc nhận Charlotte làm con nuôi.
Tình cờ thay, tôi cũng nhận được một lời mời từ đội trưởng của Đội Vệ Vương, tự xưng là Hayman.
Tất nhiên, tôi từ chối lời mời đó.
Tạm gác chuyện tôi sang một bên, Charlotte kiên quyết từ chối mệnh lệnh mà hoàng tử đưa ra.
Tuy vậy, thánh nữ buộc phải theo học tại Học viện Nobilitas.
Sau khi bàn bạc, hai bên đều thỏa hiệp rằng cô sẽ làm con nuôi trong một gia đình quý tộc trong 5 năm, từ lúc 10 tuổi, để đạt trình độ học vấn tối thiểu trước khi nhập học.
Vốn là như thế….
“Hic..hic…tớ không muốn xa cậu đâu, Alan-kun…”
Lúc nói lời chia tay, Charlotte đã khóc rất nhiều.
Tôi đã luôn bên cạnh Charlotte từ thuở nhỏ, và gần đây tôi đã giảm cường độ huấn luyện xuống trong khoảng 1 tuần trước khi cô ấy rời đi để dành thời gian bên cô, thế như cô vẫn rất buồn.
Tôi cũng buồn chứ.
“Vậy ta cùng hứa nhé, Charlotte.”
“Hứa ư….?”
Tôi gật đầu.
Rồi nhẹ nhàng nắm tay Charlotte, vuốt ve nó, không nỡ buông ra.
“Trong 5 năm, tớ cũng sẽ đăng ký vào Học viện Nobilitas. Tớ sẽ bảo vệ Charlotte.”
Đúng là những lời này có hơi giống trong tiểu thuyết.
Nhưng đó chính là những lời thật lòng của tôi.
Là những lời mà tôi muốn truyền tải tới Charlotte một cách chân thành nhất.
“Nhưng mấy người kia bảo nếu là thường dân thì khó vào lắm….”
“Tớ sẽ cố hết sức để được vào học. Tớ hứa đấy.”
“Nếu Alan-kun nói thế…vậy thì tớ tin cậu. Lời Alan-kun nói luôn đúng mà.”
…..Có hơi khác quá nhiều so với trong sách không vậy?
Trong cuốn sách, Charlotte được viết là hỏi với giọng lo lắng, bất an, thế mà Charlotte ở đây lại tin lời tôi mà chẳng nghi ngờ gì….
À mà, chính tôi đã cứu Charlotte nên nếu có gì khác có lẽ cũng không ngạc nhiên cho lắm.
“Vậy thì ngoắc tay hẹn ước nhé.”
“.....Được thôi!”
Khuôn mặt Charlotte bừng sáng.
Chúng tôi ngoắc ngón út vào nhau, hứa với nhau sẽ tuân thủ ước định.
Chúng tôi chỉ làm như này khi có lời hứa nào thực sự quan trọng.
“Ok, tớ hứa.”
“Hứa đấy nhé, Alan-kun…..Tớ sẽ cố gắng hết sức mình! Thế nên tớ chắc chắn sẽ gặp lại cậu sau 5 năm nữa nhé.”
“Đương nhiên rồi! Tớ sẽ hết lòng cổ vũ cho cậu.”
“Tớ cũng sẽ cổ vũ cho cậu, nên là cố lên đi nhé!”
Rồi chúng tôi ôm nhau.
Chúng tôi cứ thế tầm vài chục giây, và khi cả hai buông nhau ra, Charlotte không còn khóc nữa, thay vào đó là nở nụ cười.
“Bảo trọng nhé~!”
Cuối cùng tôi vẫy tay tạm biệt cô ấy, cùng với một nụ cười.
Khi cỗ xe đã đi khuất tầm mắt, tôi thẫn thờ thả tay xuống, sau đó xốc lại tinh thần.
“Giờ mới là phần ác liệt của khóa huấn luyện này. Mình chẳng rõ sức mạnh kẻ thù ra sao, nhưng may là vẫn còn năm năm để mà rèn luyện.”
Tôi vỗ nhẹ lên má mình, rời đi với thanh kiếm vừa mua được trên tay.
Tôi phải mạnh mẽ hơn nữa, để có thể bảo vệ được Charlotte.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
–Năm năm sau…
“R-rắc rối rồi! Lũ Lizardmen đang tấn công cổng thành!”
“Cái gì!? Lizardmen!?” [note58607]
“Ừ…, tôi nghe bảo cảnh vệ đang huy động lực lượng tới hỗ trợ rồi.”
Ai đó vừa báo tin cho họ về cuộc tấn công của Lizardmen, tin tức này làm người dân trong thị trấn vô cùng hoảng sợ.
LIzardmen là những con quỷ mạnh mẽ, là một mối đe dọa vì khả năng phòng ngự cao nhờ lớp vảy cứng và bản chất hung hãn, tàn bạo.
Chỉ cần vài con thôi cũng đủ làm náo loạn cả thị trấn.
“P-phải làm sao đây…..chúng ta có nên bỏ trốn không?”
“Chạy đi đâu đây? Giờ chúng ta chỉ biết trông chờ vào cảnh vệ sẽ làm được gì đó thôi!”
Thị trấn này còn an toàn vì có tường thanh bao quanh, nhưng nếu ra ngoài thì lại không có gì đảm bảo.
Hơn nữa, nếu trong trường hợp hy hữu thì có khi còn chạm mặt với mấy con quỷ khác trên đường tới thị trấn lân cận nữa cũng nên.
Ra ngoài mà không có người hộ tống thì khác nào đi tìm chết.
“Mọi người ơi! Mọi chuyện ổn mà, không cần lo đâu!”
Cảnh vệ tới rồi ư?
Làm sao mà họ đến nhanh thế được?
“Chuyện gì thế…chẳng lẽ cảnh vệ xử lý hết rồi à?”
“Không phải! Alan tới rồi!”
“Alan!?”
Khoảnh khắc nghe thấy cái tên ấy, xung quanh đều im lặng.
Bầu không khí nhuốm màu lo lắng chỉ trong thoáng chốc đã thay đổi.
Vì cái tên ấy là một từ rất đặc biệt với người dân thị trấn này.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
“Thị trấn này có cả gia đình mình và cả gia đình của Charlotte. Mình không thể để bọn chúng đi qua cổng thành này được.”
Bây giờ trước mặt tôi là mấy con Lizardman.
Cuối cùng thì tôi cũng trở về quê nhà sau khóa huấn luyện của mình, thế nhưng tôi không ngờ thị trấn của mình sẽ dính vào rắc rối như thế.
Tôi không hề nghĩ Lizardmen lại mò tới đây.
Vì sự an toàn của thị trấn, tôi phải tiêu diệt chúng càng nhanh càng tốt mới được.
“Nào, lên thôi!”
Khoảnh khắc tôi dậm chân xuống đất, lũ Lizardmen cũng bắt đầu di chuyển.
Trước tiên thì, xem nào, có hai tên trong số đó…chúng thông minh đến bất thường khi đột nhiên vòng sang hai bên trái và phải tôi cùng một lúc.
Những đòn tấn công bằng vuốt nhắm vào tôi từ cả hai phía.
Tôi bứt tốc lên trước, xẻ chúng làm đôi khi né những đòn ấy.
“Mình biết Lizardmen yếu mà…tới mức còn chẳng hợp để tập luyện.”
Sau khi xử xong hai tên kia, tôi bắt đầu chiến đấu với lũ còn lại.
Nhìn kết quả cũng biết, hoàn toàn là đồ sát từ một phía mà, vì chỉ sau ba phút ngắn ngủi, tất cả chúng đều bị giết hết, còn tôi thì chẳng có một vết xước.
So với mấy con quỷ mà tôi hay chiến đấu lúc luyện tập, thì lũ này chỉ là muỗi thôi.
“A, cảnh vệ-san. Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ nhé.”
“A-Alan!? Sao cháu lại ở đây?”
“Cháu vừa mới về cách đây vài phút thôi, sau khi xong cuộc huấn luyện.”
“À, hiểu rồi…”
Tôi để lại việc dọn dẹp cho cảnh vệ.
Đã năm năm trôi qua từ ngày tôi rời thị trấn này, hoài niệm thật đấy.
Tôi chạy về nhà trên những con đường quen thuộc.
“Mẹ ơi! Con về rồi ạ!”
“A-Alan! Ôi…con trưởng thành thật rồi…”
Chiều cao của tôi trong năm năm qua đã tăng lên rất nhiều.
Cơ bắp của tôi cũng tăng thêm đáng kể, thế nên việc chiến đấu với lũ quỷ đã dễ dàng hơn ngày trước.
“Dạ..…”
“Ngày con bảo sẽ ở lại trên núi để huấn luyện với lũ quỷ…mẹ tưởng là con mất tỉnh táo luôn rồi, nhưng mà mẹ vẫn không nghĩ là con vẫn trở về mạnh khỏe như vậy đâu….”
Đúng vậy đấy, ngày tôi nói lời tạm biệt với Charlotte, tôi đã quyết định ở lại trên ngọn núi cách thị trấn 10km, để mài giũa khả năng sinh tồn cũng như chiến đấu với lũ quỷ.
Có vài lần tôi suýt thì gặp lại tổ tiên vì ăn phải nấm độc.
Nhưng trước khi tôi nhận ra, thì cơ thể tôi đã hình thành kháng thể để chống lại độc tố, thế nên tôi lại có thể ăn nấm bình thường.
“Giờ thì Alan là người hùng của thị trấn rồi đấy.”
“Gì cơ? Thật hả mẹ?”
“Đúng thế. Số lượng quỷ đã giảm đi gần một nửa từ lúc Alan bắt đầu ở lại ngọn núi đó đấy. Mẹ nghĩ là nhờ công của Alan cả.”
“À, thì ra ý mẹ là thế.”
Lý do mà lũ quỷ xuất hiện nhan nhản quanh thị trấn này có một phần nguyên do là ở ngọn núi ấy.
Thế nên số lượng quái vật giảm đi là vì tôi đã tiêu diệt từng con một ở ngọn Núi Quỷ ấy.
Tôi không nghĩ là do vậy cơ đấy…
“Con rất vui vì mẹ nói vậy, nhưng con quay về là để tới Học viện Nobilitas tham gia kỳ thi tuyển sinh mẹ ạ.”
“Mẹ biết. Thế nên mẹ đã nộp hồ sơ cho con rồi đó.”
Trong trường hợp thí sinh là thường dân thì phải có thư giới thiệu từ người có chức vụ cao, còn tôi thì sao hả? Tất nhiên là Hayman-san viết cho tôi rồi.
Trong tiểu thuyết, một quý tộc ở nơi đã nhận nuôi Charlotte đã gửi thư giới thiệu cho tôi, nhưng lần này lại không có.
Còn nếu là thường dân có thành tích xuất sắc thì hình như đích thân Hiệu trưởng viết thư giới thiệu.
“Cảm ơn mẹ, thế thì ngày mai con sẽ lên đường luôn đây ạ.”
“Được rồi. Ít nhất thì hôm nay con cứ nghỉ ngơi thoải mái ở nhà đi.”
“Vâng ạ.”
Sau một quãng thời gian dài, tôi lại có thể ngủ ở nhà rồi.
Thời khắc gặp lại Charlotte cũng sắp tới rồi.
Charlotte, không biết cậu thế nào rồi nhỉ….
Hôm đó, tôi thiếp đi khi vẫn đang nghĩ về cô gái có mái tóc bạc óng ả và nụ cười đáng yêu ấy.