“Bọn này vô dụng thật. Thôi, để sau rồi giết vậy.”
Người đàn ông trước mặt tôi hình như đang nói đến mấy tên bị tôi hạ đo ván thì phải.
Nhìn qua thì trông ông ta đang thả lỏng đấy, nhưng tôi không hề tìm ra chút sơ hở nào cả.
“Này, nhóc kia. Giao con bé tóc bạc kia cho ta, còn không là ta giết đấy.”
“Không có chuyện đó đâu. Tôi sẽ bảo vệ Charlotte.”
“A-Alan-kun….! Cậu cứ bỏ tớ lại mà chạy đi….!”
Charlotte nói từ sau lưng tôi.
Nhưng tiếc thật đấy, người ấy có vẻ cũng chẳng định tha cho tôi đâu, mà tôi cũng không có ý định bỏ rơi Charlotte lại đây.
“Charlotte, tránh khỏi chỗ này đi.”
“Alan-kun….”
“Mày quyết định rồi à? Vậy thì về chầu diêm vương đi nhé.”
Đối phương lao tới phía tôi đúng lúc Charlotte vừa mới tránh đi chỗ khác.
Tôi đỡ được đòn đó, nhưng lại bị áp đảo về cả thể lực lẫn vũ khí, thế nên tôi phải khuỵu chân xuống, còn lưỡi kiếm của ông già kia chém vào thanh kiếm gỗ của tôi một chút.
“Ho…? Mày cũng ra gì đấy.”
“Ờ, cảm ơn vì lời khen nhé!”
Tôi cố gắng né đòn rồi đáp lời.
Tuy vậy, tình hình chẳng khả quan hơn tí nào.
Khác biệt về vóc dáng quả là làm người ta thấy vô vọng mà.
Với lại thanh kiếm của tôi bằng gỗ nên không thể trực diện đỡ lấy đòn đánh từ thanh kiếm quân dụng đó được.
Nếu cứ ở thế bị động này thì sớm muộn tôi cũng bị dính đòn mất! Phải ra đòn trước để chiếm ưu thế thôi!
“Quyết định đúng đắn đấy. Nhưng mà vô ích thôi nhóc ạ.”
Nhưng tất cả đều bị ông ta đỡ được.
Dư âm từ cuộc chiến vừa rồi vẫn còn đè nặng lên cơ thể tôi.
Hơn nữa, trận chiến để giành lại mạng sống này cũng đang dần làm tôi thấy kiệt sức.
Tôi ra đòn ít hơn, nhưng cơ thể tôi cũng dần chậm lại, và dù né được những vết thương chí tử thì cơ thể tôi cũng bắt đầu bị thương rồi.
“Mày vẫn còn trụ được cơ à? Khá khen cho mày đấy nhóc con!”
“Haa…..haa…..”
Không có đòn nào của tôi đánh trúng người đàn ông này.
Chuyện tôi thua chỉ còn là vấn đề thời gian thôi, mà tôi cũng sắp gục tới nơi rồi.
“Vĩnh biệt nhé! Cũng coi như có chút thú vị!”
“Ugh….”
Tôi cố thủ thế bằng cách dồn sức vào cánh tay đau nhức, đỡ lấy thanh kiếm đang nhằm vào đầu tôi.
Đúng lúc ấy, cánh tay trái của tôi đột nhiên mất hết sức lực.
Tôi cố né đòn, nhưng thanh kiếm vẫn cứa vào vai trái của tôi, máu bắt đầu trào ra.
“A-Alan-kun! Máu…..!”
“Kuku….thôi không chơi nữa. Tên ta là Balzac. Nhớ lấy nó, cứ coi như món quà tiễn đưa về âm phủ đi nhé.”
“Hóa ra là như này….?”
“Hử?”
Một cảm giác kỳ lạ chiếm lấy tâm trí tôi, còn nhiều hơn cả cơn đau ở bả vai hay tên của kẻ thù.
Từ nãy tới giờ tôi cứ mù quáng chặn đòn, thế nhưng nó lại làm tôi mệt mỏi, chẳng thể đỡ được gì.
Một đứa trẻ thách thức người lớn bằng sức mạnh thuần túy đúng là sai lầm mà.
“Chậc….thằng lỏi con. Cũng thú vị đấy, nhưng đến lúc mày phải chết rồi.”
Một đòn tấn công nữa lao đến.
Tôi cẩn thận quan sát đường kiếm của hắn ta rồi nâng kiếm của mình lên.
Tôi nghĩ nó kiểu kiểu thế này…ở đây ha?
Tôi hơi thả lỏng cơ thể, để thanh kiếm của đối thủ sượt nhẹ qua lưng kiếm của mình.
“Không thể nào! Mày đỡ được?”
“Ừ thì thế, đúng không ông bác?”
“Mày ăn may thôi! Không có lần sau đâu!”
Mọi thứ dễ dàng hơn từ lúc tôi ngộ ra nó.
Tất cả những gì tôi cần làm là nương theo đường kiếm của ông ta.
Ở phía đối diện, Balzac vốn đang ở thế công lại không khỏi đổ mồ hôi.
Ông đã chinh chiến nhiều năm, cơ thể ông không khỏi run lên trước cảm giác xa lạ này.
‘T-thằng nhóc này là thứ quỷ gì vậy? Nó che giấu sức mạnh cho tới lúc này sao?’
Đáng lẽ ông phải áp đảo hơn đứa trẻ trước mặt về kinh nghiệm, thể chất, vũ khí, tình trạng sức khỏe hay mọi thứ khác, nhưng giờ ông không thể đánh trúng nổi một đòn.
Nếu cố chém từ bên cạnh thì bị cản, còn nếu cố gắng đâm thì sẽ nằm trong tầm đánh của thanh kiếm gỗ ấy, và ông sẽ phải lập tức chuyển sang thế thủ.
“Mày…mày giấu nghề đúng không!”
“Giấu nghề? Ông nói gì thế?”
“Mày đỡ hết mọi đòn chứ sao nữa!”
Thằng nhóc này là một thiên tài trăm năm có một, thậm chí còn hơn.
Nếu có khả chiến đấu giỏi như thế ở độ tuổi này thì chỉ có thuộc hàng quái vật thôi.
Nhưng dù có thế thì cũng không ngăn được cơn tức giận của ông ta khi mọi đòn đánh đều bị gạt sang một bên được.
“Ông biết à? Tôi cũng mới học được cách dùng đấy.”
“Hả…? Không thể nào, làm sao có thể…”
“Sao lại không? Có gì khó đâu? Ông cũng dùng mà?”
Trông thằng nhóc không có vẻ nói dối, có lẽ nó nghiêm túc thật.
Ta đã phải chiến đấu suốt 20 năm với tư cách là một người lính…!
Thế mà, chỉ trong chốc lát thôi….?
Một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy Balzac, và ông nhận ra đó không phải là tức giận nữa.
Mà là sợ hãi.
Sợ hãi sự tồn tại trước mặt, thứ mà ông nghĩ rằng được sinh ra chỉ để chiến đấu, gần như đã vượt qua giới hạn con người rồi.
Còn Alan lại cảm thấy một niềm hưng phấn dâng trào.
Đầu cậu trở nên minh mẫn…và cơ thể thì nhẹ tựa lông hồng.
Ông bác à, đi đâu mà vội mà vàng thế?
Có thứ gì đó hiện ra trong đầu tôi. Mà sao cũng được. Nghiền nát tất cả thôi!
“Tới đi nào, ông bác.”
“....Ugh…!”
Một đòn kiếm chớp nhoáng đánh thẳng vào bụng Balzac trước khi ông ta kịp thủ thế.
Cơ thể tôi vẫn nhẹ nhàng vô cùng.
Cứ như cái cơ thể nặng nề vừa rồi chỉ là tưởng tượng thôi ấy.
“Trò chơi kết thúc ha?”
“Chó chết….thằng nhóc quái vật này!”
Kiếm của tôi đối đầu với thanh kiếm của ông ta.
Khoảnh khắc tiếp theo, người ngã gục là—Balzac.
“Haa…Haa…Mình thắng rồi.”
Tôi thấy nhẹ nhõm hơn là vui mừng vì chiến thắng.
Lúc ấy, tôi mới nhận ra toàn thân đầy rẫy vết thương. Đau quá đi!
“Alan-kun!”
“A, Charlotte, cậu không sao chứ?”
“Ừ…tớ ổn, nhưng mà Alan-kun, cậu chảy máu nhiều quá…”
Charlotte nhìn tôi, mặt rưng rưng nước mắt.
Có vẻ pha vừa rồi tôi hơi liều lĩnh quá, làm cô ấy phải lo lắng nhiều rồi.
Tôi xoa đầu Charlotte để trấn an cô ấy.
Những lọn tóc bạc óng ả, mượt mà trượt qua từng ngón tay của tôi.
“Tớ vui vì đã có thể bảo vệ được Charlotte.”
“Ừ…Cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy Charlotte.
Cô ấy thật nhỏ nhắn, mềm mại, và trên hết là rất ấm áp.
Khi cảm nhận hơi ấm ấy, ý thức của tôi chợt mờ đi.
Kỳ lạ…quá…cơ thể tôi…không nhúc nhích nổi…nữa…
“Alan-kun!”
______________________________________________________________________________
Ừm, chap này ngôi kể lẫn lộn nên tui phải check raw khá nhiều, nhất là ở nửa sau chap cơ mà raw cũng thế.
Tui đã cố chỉnh sao cho dễ hiểu nhất, cũng như sát nghĩa nhất trong khả năng có thể.
Nếu cấn nơi nào thì mọi người có góp ý nhé.