“Hmmm….sáng rồi nhỉ….”
Tôi uể oải tỉnh giấc.
Cơn buồn ngủ vẫn chưa bay đi hẳn và mí mắt tôi vẫn còn trĩu nặng.
Đã bao lâu rồi tôi mới thấy mệt mỏi thế này nhỉ?
“Chào buổi sáng, Alan-kun. Anh dậy rồi à?”
“....Charlotte?”
Chẳng hiểu sao tôi lại thấy khuôn mặt Charlotte ngay trước mặt mình.
Tôi ngỡ mình đang mộng du nên dụi mắt lia lịa.
Nhưng làm thế thì khuôn mặt của Charlotte lại ngày một rõ hơn.
“....Sao lại thành ra thế này rồi?”
“Fufu, anh muốn nghe à?”
Charlotte và tôi hay ngủ chung giường, nên bình thường toàn là tôi dậy trước, hoặc là tỉnh giấc vì tiếng Charlotte làm bữa sáng, thế nên chưa lần nào tôi tỉnh giấc mà lại thấy Charlotte ngay trước mặt cả.
Hơn nữa, nếu để ý kỹ thì hình như tôi đang ôm eo Charlotte.
Thế nên chắc chắn tình huống này là do tôi.
“...Anh muốn hỏi một câu thôi. Tại sao anh với em, đúng hơn là anh, lại ôm eo Charlotte thế?”
“Vậy để em kể cho anh nghe.”
Charlotte nói với vẻ tự mãn.
Tự dưng tôi có linh cảm không lành về chuyện đó, nhưng chính tôi hỏi nên tôi không thể nói mình không muốn nghe được, thế nên tôi quyết định thành thật lắng nghe.
“Chuyện lạ là hôm nay Alan-kun không chịu dậy, thế nên em mới vào kiểm tra. Sau đó Alan-kun liền kéo em vào chăn rồi ôm em thế này đấy.”
“......”
“Xong anh còn thì thầm vào tai em ‘Anh yêu Charlotte nhiều lắm’ nữa đấy.”
“.......”
“Rồi anh còn nói mớ đủ thứ khi ôm chặt em trong lúc ngủ và…..”
“Anh biết rồi, anh biết rồi! Được rồi, đến đó thôi, không cần kể tiếp đâu!”
Nếu nghe tiếp thì tôi chết vì xấu hổ mất.
Mặt của tôi nóng ran lên.
“Fufu, anh đâu cần phải ngại đến thế? Alan-kun lúc ngủ say dễ thương lắm đó.”
“Ngại là ngại. Charlotte cũng không thích bị nhìn khi đang ngủ đúng không?”
“Không phải em không xấu hổ…nhưng nếu là Alan-kun thì ổn thôi…”
Thế không phải ngại thì là gì?
Nhưng nói về chuyện đó cũng làm tôi thấy bình tĩnh lại đôi chút.
Mặt tôi bớt nóng hơn lúc nãy rồi.
“Được rồi, giờ em đi làm nốt bữa sáng nha?”
“Không được!”
“Anh….? Hyaa!?”
Tôi ngăn Charlotte đứng dậy rồi kéo cô ấy vào tấm futon.
Lần này tôi ôm Charlotte từ đằng sau, vòng tay quanh bụng cô ấy.
“Thiệt tình….cứ thế thì bữa sáng nguội mất đó anh.”
“Cơm Charlotte làm có nguội ăn vẫn ngon mà. Anh muốn ngủ thêm một giấc nữa với Charlotte ngay bây giờ.”
“Fufu, hôm nay sao anh hư hỏng thế? Em hiểu rồi, mình cùng ngủ nhé.”
“Ừm, cảm ơn em.”
Có lẽ tôi vẫn kiệt sức vì trận chiến hôm qua.
Không ngờ tác dụng phụ của việc lần đầu dùng phép thuật lại lớn nghiêm trọng đến thế.
Nhưng hơn cả thế, tôi thấy lôi thuật có rất có tiềm năng trong tương lai.
“Nhắc mới nhớ, trước đấy Charlotte có thấy anh có thể dùng phép thuật không?”
Lần ấy, mặt Charlotte lộ vẻ phức tạp khi tôi kể với cô ấy về chuyện tôi không thể dùng được phép thuật lúc gặp nhau ở nhà trọ để dự kỳ thi tuyển sinh.
Từ lúc ấy tới giờ, tôi cứ đau đáu trong lòng mãi rằng liệu mình có dùng được phép thuật không.
“Không, em không để ý lắm, vì lúc đó em gần như không cảm nhận được chút mana nào từ Alan-kun cả. Chỉ là…có chút khó để nói thành lời, nhưng em thấy có gì đó kỳ lạ…”
“Không lẽ do Charlotte là thành nữ chăng…cả Hayman-san lẫn Emily đều không cảm thấy gì đặc biệt cả.”
Hayman-san cũng có xuất thân quý tộc nên có thể dùng được phép thuật.
Tôi từng được chúng kiến một lần, và nó mạnh cực kỳ.
Ý tôi là, kiếm thuật của ông ấy rất điêu luyện, nên ông ấy thậm chí còn chẳng cần dùng đến phép thuật.
Tôi muốn được chiến đấu với toàn lực của mình vào một ngày nào đó…..
“Thật ra chỉ hơi khó chịu chút thôi. Cảm giác hoài niệm ấy, sao mà quen thế nhỉ….”
Có vẻ Charlotte cũng không rõ lắm.
Không còn lý do gì để tiếp tục nói về vấn đề này nữa.
Không có cách nào để biết cảm giác khó chịu ấy từ đâu mà ra nhỉ.
“Anh xin lỗi nhé, đột nhiên hỏi em một câu như thế.”
“Không sao cả, em cũng thấy nhẹ lòng hơn rồi.”
“Nhẹ lòng vì cái gì cơ?”
Khi tôi hỏi lại Charlotte, cô ấy liền quay người lại và ôm chặt tôi.
Charlotte nhìn lên trần nhà và mỉm cười.
“Bởi vì Alan-kun đã cần tới em trong vô thức đúng chứ? Tất nhiên là em rất vui rồi.”
“À…ừ nhỉ.”
“Em thấy nhẹ nhõm khi Alan-kun chỉ nhìn mỗi em. Nếu Alan-kun nhìn con ả nào khác, thì hai ta phải đàm đạo lâu ơi là lâu đấy.”
Charlotte miệng cười nhưng mắt cô thì không, nó đang tối dần lại.
Lưng tôi lạnh toát khi nhìn vào mắt cô ấy.
Tôi chưa từng nghĩ tới việc lừa dối em ấy, nhưng tôi tự hứa với lòng rằng mình phải cần thận từ giờ.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Đôi mắt của Charlotte đã lấy lại ánh sáng và cô đã thiếp đi được một lúc rồi.
Tôi tỉnh giấc bởi tiếng gõ cửa.
“....? Giờ này lại có khách đến thăm à?”
“Em không đoán ra đó là ai cả…?”
Charlotte cũng chẳng biết đó là ai.
Không còn cách nào khác, tôi đành nhấc mông dậy và đi về phía cửa.
Và khi tôi mở cửa….
“Chào buổi sáng, Alan-dono. Tôi xin lỗi vì đã làm mất thì giờ của cậu.”
Một người đàn ông khoảng 35 tuổi, khuôn mặt cân đối với mái tóc nâu đang đứng trước cửa.
Anh ta đang mặc…giáp của Đội Vệ Binh.
“Từ từ…anh là ai thế…?”
“Tôi xin lỗi. Tên tôi là Edward Harris. Tôi là đội phó của Đội Vệ Binh và là cánh tay phải của đội trưởng Hayman-san.”
Hình như Hayman-san đã kể tôi nghe về anh ta.
Ông kể rằng khi ông nghỉ hưu, thì ông sẽ bàn giao Đội Vệ Binh cho đội phó, là một người đàn ông tên Edward.
Thế thì…anh ta là chỉ huy kế nhiệm của Đội Vệ Binh à.
“Rất vui được gặp mặt, Edward-san. Tôi giúp gì được cho anh?”
Hayman-san bảo với tôi rằng có thể tin tưởng anh ta được, nhưng tôi vẫn chưa tự mình kiểm chứng.
Tôi cảnh giác hỏi lại.
“Bệ Hạ có chuyện muốn nói với cậu. Không biết liệu thánh nữ có thể cùng cậu đến hoàng cung một chuyến không?”
“....!!!”
Khách…của nhà vua sao….