Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, Cố Yến Thành thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù không biết làm bài thi như thế nào, nhưng ba hắn cũng không đưa ra yêu cầu cụ thể nào đối với kỳ thi vào cấp 3 của hắn.
Ít nhất là trong kỳ nghỉ trước khi khai giảng cấp 3, hắn hoàn toàn có thể thả lỏng vui chơi, 1000 tệ tiền tiêu vặt đã tới tay, muốn xài thế nào thì xài.
Ở cổng trường, Cố Xuyên đã đợi lâu, xe đậu bên đường, giống như phần lớn phụ huynh khác, đứng trong đám đông nhìn về phía cổng trường.
Khi còn cách cổng trường mười mấy bước chân, Cố Yến Thành đã nhìn thấy ba mình từ trong đám đông dày đặc.
Nhưng điều đó không liên quan gì đến thần giao cách cảm giữa hai cha con, nhưng ba hắn thực sự rất dễ thấy trong đám đông.
Chiếc áo sơ mi ngàn năm không thay đổi, mới tinh như mới mua từ cửa hàng.
Mặc dù để mái tóc phổ thông nhất, nhưng kiểu tóc này lại hoàn toàn lộ ra gương mặt tuấn tú nho nhã.
Không biết là bởi vì một tháng qua quan hệ giữa hắn và ba đã ấm lên, hay là bởi vì ngoại hình của ba hắn dễ coi.
Dù sao hắn cảm thấy càng nhìn càng đẹp.
Hiện tại nhìn sơ qua trong đám đông, bất kể nam nữ, già trẻ, không ai đẹp hơn ba hắn.
Người ba đẹp trai gần như cùng lúc nhìn thấy con trai mình, lập tức quơ tay, để lộ cánh tay trắng bệch, phía trên không thấy một chút cơ bắp.
Đừng nói gì đến đường cong, nói đó là cánh tay của phụ nữ cũng không quá.
Cố Yến Thành theo bản năng nhéo bắp tay của mình.
Đây mới là đàn ông.
Sau khi gặp con trai, Cố Xuyên cũng không hỏi thi thế nào: "Đi đón Yến Phong trước, sau đó về nhà đón mẹ con.
Hôm nay chúng ra ra ngoài chúc mừng cho con." Vốn dĩ vợ muốn nấu một bữa thình soạn chiêu đãi con trai thật tốt, cũng chiêu đãi người chồng là hắn.
Nhưng hiện tại trời nóng như vậy, trong bếp lại không có điều hòa, thực sự không muốn cô chịu vất vả.
Ra ngoài ăn bữa cơm chúc mừng, Cố Yến Thành không có ý kiến, nhưng: "Ba, khi nào con có thể học lái xe vậy?"
"Ngày mai con có thể bắt đầu, ba kêu Tiểu Vương dẫn con đi khu nhà máy cũ tập lái.
Nhân viên bên đó hầu như đã chuyển đi, trong khoảng thời gian này sẽ không có người." Mùa hè nắng nóng, học lái xe rất vất vả, dạy lái xe cũng không phải chuyện dễ dàng.
Trừ khi thực sự cần thiết, bằng không hắn cũng không muốn chịu khổ.
Ba hắn sắp xếp để người khác dạy hắn lái xe, Cố Yến Thành không cảm thấy kỳ lạ chút nào.
Vốn dĩ công ty có rất nhiều chuyện phải làm, trong khoảng thời gian này vì hắn thi vào cấp 3 đã chậm trễ rất nhiều.
Hắn là trong khoảng thời gian kế tiếp ba hắn sẽ không có thời gian rãnh.
"8 giờ sáng mai để chú Vương đến nhà đón con, không cần lái xe hơi, cứ lái chiếc xe Van mà ba đã dùng trước đây là được.
Con tập lái với nó trước." Chiếc xe hơi của ba hắn có giá hơn tệ.
Đừng nói là chạm vào nó, lỡ như bị cọ sát một chút hắn cũng cảm thấy đau lòng.
Xuyên qua đám người đông đúc, áo sơ mi trắng của Cố Xuyên hơi nhăn nhúm, đầu tóc hơi bù xù.
Nhưng so với đứa con trai bên cạnh, hình tượng của hắn cũng không tệ.
Tóc của Cố Yến Thành ướt sũng dính trên trán, chưa kể đến quần áo trên người tỏa ra mùi mồ hôi chua.
Trước đó ở trong đám đông không để ý, bây giờ lên xe mới phát hiện ra mùi hương chua thật.
"Không biết trường học làm việc thế nào.
Buổi sáng thi thì quạt trong phòng vẫn chạy bình thường, nhưng đến chiều thời tiết ngày càng nóng thì quạt lại bị hư.
Trong phòng thì có nhiều người ngồi.
Quả thực nóng muốn chết!" Cố Yến Thành oán giận nói, một tháng trước hắn ở bên cạnh ba vẫn rụt rè ít nói.
Nhưng bây giờ hắn đã thành một kẻ nói nhiều.
"Điều này cũng quá vô trách nhiệm.
Trước mỗi kỳ thi nên kiểm tra quạt trước mới đúng." Cố Xuyên nói, mặc kệ là thi vào cấp 3 hay kỳ thi tuyển sinh đại học đều là một sự kiện lớn trong cuộc đời.
Thời tiết nóng như vậy, không có quạt ai mà chịu được.
"Chao ôi, cũng may gần cuối quạt mới hư.
Nếu mỗi buổi đều như vậy, con sẽ không tập trung được mà thi rớt.
Sau đó sẽ bị đưa đến trường trung học trọng điểm.
Ba, ba phải đóng thêm nhiều tiền rồi." Mặc dù số tiền đó chẳng là gì đối với gia đình bọn họ.
Nhưng thà ăn uống, chơi bời còn hơn đóng cho trường học.
Ở một mức độ nào đó, Cố Yến Thành khá keo kiệt, điều này rất giống với Cố Xuyên.
Trường tiểu học của Yến Phong cách trường thi của Yến Thành không xa.
Khi hai cha con đến nơi thì tiếng trống tan học vang lên không bao lâu bao lâu, cũng là lúc học sinh tiểu học ra khỏi cổng trường.
Nhưng không thể so với cổng trường thi, phụ huynh đến đón con cũng không nhiều.
Trên cơ bản đều là tự mình cõng cặp sách về nhà.
Vì vậy Cố Xuyên và Cố Yến Thành đứng bên cạnh chiếc xe khá dễ thấy.
"Ba, anh." Cố Yến Phong một đường chạy tới kêu to, khăn quàng đỏ trên ngực tung bay.
"Đi chậm lại, không vội." Cố Yến Thành lớn tiếng nói, thằng nhóc thúi này không thấy trên đường có nhiều người sao? Lỡ như đâm phải nó thì sao? Với thân hình nhỏ bé của nó, cho dù có thêm chút sức lực, nhưng với chiều cao và câng nặng chỉ có bấy nhiêu.
Nó chắc chắn không thể đâm vào người khác.
"Anh thi xong rồi hả? Thi thế nào?" Cố Yến Phong không hề giảm tốc độ, giống như một cây pháo nhỏ lao vào trong lòng anh trai mình.
Câu hỏi này thực sự rất khó để trả lời.
Hắn cảm thấy mình phát huy cũng không tệ, câu nào biết đều điền vào, câu nào không biết cũng viết đại vào hết.
Chẳng qua là không tệ này so sánh với chính hắn mà thôi.
Thực sự bàn đến thành tích và điểm số, hẳn là một loại không xem như tốt.
"Cũng tạm được." Cố Yến Thành nói đến đây còn không quên dùng khóe mắt liếc nhìn ba hắn, dường như cũng không có biểu cảm gì đặc biệt: "Em cũng sắp bước vào kỳ thi cuối cấp rồi, hãy cố gắng lên.
Anh xem như được giải phóng."
Cố Yến Phong bĩu môi nói: "Ba, ba mời gia sư cho anh.
Nhưng ba không mời gia sư cho con.
Cho nên.."
"Cho nên bảo ba cũng mời mấy gia sư cho em?"
"Không phải." Cố Yến Phong lớn tiếng nói, cậu là học sinh tiểu học, không phải học sinh trung học, không cần vất vả như vậy: "Cho nên, dù con phát huy không tốt cũng có thể được tha thứ."
"Ba, ba nhìn nó kìa, còn biết tự tìm lý do cho mình.
Hay là cũng tìm gia sư cho nó, ít nhất cũng có thể cải thiện tiếng Anh, rớt môn cũng rất nghiêm trọng."
Là anh em ruột, nên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.
Vế sau còn quan trọng hơn vế trước.
Vì có nhiều năm kinh nghiệm lái xe, nên xe của Cố Xuyên chạy rất êm, tốc độ cũng không quá chậm.
Điểm mấu chốt là thành thạo nên không cần quá chú ý đến việc lái xe.
"Mời gia sư thì thôi.
Nếu Yến Thành quan tâm em trai như vậy, dứt khoát để con dạy nó đi.
Ban ngày con phải học lái xe, còn Yến Phong phải đi học.
Đúng lúc buổi tối hai đứa đều có thời gian."
Cố Yến Thành còn chưa kịp nói gì thì một đương sự khác đã giành đồng ý.
Được rồi, lúc này thực sự là có nạn cùng chịu.
* * *
Bởi vì đi ra ngoài ăn tối nên Lâm Dung Dung ăn diện đặc biệt.
Một chiếc đầm hoa nhỏ dài đến mắt cá chân, giày cao gót màu đen, kiểu tóc không phải kiểu đuôi ngực thông thường mà là tóc búi cao, nhìn sạch sẽ gọn gàng.
Trên mặt không bôi phấn, nhưng trên môi lại có thoa son.
Mặc dù son màu đỏ, nhưng vì không dám thoa quá nhiều nên cũng không phải đặc biệt rõ ràng.
Cố Yến Thành và Cố Yến Phong là những chàng trai thẳng thắn.
Mặc dù nhận thấy mẹ khác với mọi khi, quần áo và kiểu tóc đều thay đổi, nhưng bọn họ lại biểu hiện giống như không nhìn thấy.
Vì đi ra ngoài ăn cơm nên ăn diện đẹp một chút cũng là lẽ dĩ nhiên.
"Thật xinh đẹp!" Cố Xuyên không keo kiệt lời khen của mình chút nào.
Vốn dĩ hắn nói cũng là sự thật.
Trên đời này không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười.
Huống chi vợ cơ bản đã rất tốt, hơi chỉnh đốn một chút đã rất đẹp.
Miệng của chồng ngày càng ngọt.
Cho dù không phải lần đầu tiên, Lâm Dung Dung vẫn cảm thấy hai má nóng bừng như cũ, hai đứa nhỏ vẫn còn ở đây mà.
Ánh mắt của ba ba đều sắp dán vào nhau, hai anh em ở bên cạnh làm bóng đèn cũng không thoải mái lắm.
Sau khi liếc mắt nhìn nhau một cái thì một người chằm chằm xuống đất, một người quay đầu nhìn ra ngoài, chỉ cần không nhìn hai người đột nhiên trở nên mùi mẫn.
Chao ôi, giữa ban ngày ban mặt.
Đây là muốn dạy hư trẻ con?
Cuối cùng cũng kết thúc kỳ thi, nhớ lại những khó khăn mà mình đã phải chịu đựng trong một tháng qua, Cố Yến Thành một hơi gọi mười sáu món ăn.
Tổng công một nhà bốn miệng ăn, bình quân mỗi người phải ăn bốn món, hơn nữa món nào cũng cực kỳ đắc đỏ.
Người phục vụ đứng ghi món bên cạnh hơi ngạc nhiên.
Mặc dù khách ăn trong phòng riêng đều không phải người nghèo, nhưng bình thường đều là người bàn chuyện làm ăn mới có thể gọi ra một bàn phô trương như vậy.
Cả nhà đi ăn thì ai lại gọi món như vậy.
Một bàn gần như không có rau xanh, ngoài thịt vẫn là thịt.
"Lại thêm một đ ĩa giá đậu xào và một đ ĩa rau trộn đậu que." Cố Xuyên lại cười nói, hắn là động vật ăn tạp, cũng không phải là động vật ăn thịt, cả bàn thịt mỡ không ngán à.
"Có nhiều quá không? Bốn người chúng ta cũng ăn không hết." Sợ làm chồng mất mặt, Lâm Dung Dung nói rất nhỏ, gần như là thì thầm.
"Không sao, đây không phải là tình huống đặc biệt sao? Hơn nữa, ăn không hết có thể đóng gói mang về." Đã chịu nhiều cực khổ, cũng đã hưởng qua phúc lớn.
Cho nên Cố Xuyên biết hưởng thụ, tương tự cũng không thích lãng phí.
Đặc biệt là lương thực, chỉ có người từng chịu đói mới biết thứ này quý giá như thế nào.
Những thức ăn còn lại cho dù lúc bọn họ ra về có gói mang đi thì cả nhà bốn người cũng không thể ăn hết.
Dù sao Cố Xuyên không ăn đồ ăn để qua đem, cũng không cho người nhà ăn.
Cũng may trong thành phố sẽ không bao giờ thiếu mèo hoang và chó hoang, cho chúng ăn còn hơn vứt đi..