Tôi Không Thích Kiếm Tiền!

chương 77: cầu hôn?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi đăng bài lên Weibo thì Trần Nhất Nhiên tắt điện thoại, không quan tâm đến nó nữa. Bữa tiệc sinh nhật vẫn đang diễn ra, anh lại âm thầm gọi Lệ Lâm Lâm sang một bên, nói muốn dẫn cô ra ngoài.

Lệ Lâm Lâm nghi ngờ nhìn anh: “Đi đâu?”

Trần Nhất Nhiên ra vẻ thần bí: “Đi rồi sẽ biết, cách đây không xa.”

Lệ Lâm Lâm suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được thôi, để em đi thay đồ.”

“Ừ.” Trần Nhất Nhiên lên tiếng, đứng tại chỗ chờ Lệ Lâm Lâm. Lệ Lâm Lâm thay xong quần áo liền đi xuống lầu, cô bước về phía Trần Nhất Nhiên. Hai người cũng không thông báo với ai lời nào, chỉ lén lén lút lút đi ra ngoài.

Lệ Thâm trông thấy bọn họ đơn độc ra ngoài, vừa định đuổi theo thì bị Dư Vãn kéo lại: “Để hai đứa nó đi đi, anh đuổi theo làm gì?”

Lệ Thâm nói: “Đương nhiên anh phải đi theo nhìn một chút, ai biết Trần Nhất Nhiên sẽ đưa Lâm Lâm đi đâu.”

Dư Vãn nói: “Hôm nay là sinh nhật của Lâm Lâm, chắc hẳn Nhất Nhiên đã chuẩn bị một điều bất ngờ cho nó, đừng quấy rầy tuổi trẻ của người ta.”

Lệ Thâm nghe được lời này thì bật cười: “Trần Nhất Nhiên cũng được coi là trẻ?”

“…” Dư Vãn trầm mặc một chút, nhìn ông ấy nói, “Dù sao cũng trẻ hơn anh.”

Lệ Thâm: “…”

Sau khi Trần Nhất Nhiên và Lệ Lâm Lâm đi ra ngoài, anh chở cô đến một khu biệt thự khác ở ngoại ô phía tây. Khác với khu biệt thự của Lệ Thâm ở gần công viên Lệ Trạch, khu biệt thự mà Trần Nhất Nhiên đưa Lệ Lâm Lâm đến không phải là biệt thự kiểu châu Âu điển hình, mà là kiểu Tây Trung chiết trung.

Biệt thự nằm giữa sườn núi, sân trong là kiểu sân Trung Quốc với các thềm đá và đèn led năng lượng mặt trời, màu sắc của ngôi nhà cũng theo kiểu Trung Quốc, gần giống với cảm giác nhà gỗ nhưng lại mang kiểu dáng Châu Âu, mái nhà hình chóp có ống khói.

Lệ Lâm Lâm vẫn biết gần đây còn có những khu biệt thự khác, nhưng đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến. Tòa nhà nhỏ xinh đẹp đứng lặng lẽ giữa màn đêm, Lệ Lâm Lâm nghiêng đầu nhìn Trần Nhất Nhiên bên cạnh: “Đây cũng là một trong những bất động sản của anh.”

“Ừ, nhưng anh chưa từng sống ở đây.” Trần Nhất Nhiên vừa nói vừa dẫn Lệ Lâm Lâm đi vào, “Căn nhà đã được quét dọn, điện nước cũng có thể sài.”

Trần Nhất Nhiên nói đến đây, anh lấy một đôi dép mới trong tủ giày cho Lệ Lâm Lâm, xem ra đã có chuẩn bị.

Lệ Lâm Lâm đổi dép, bước vào phòng khách đang sáng đèn với anh: “Anh định chuyển đến đây à?”

“Ừ.” Sau khi dọn ra khỏi Ngân Loan, Trần Nhất Nhiên đã trở về công viên Tinh Hải, nhưng gần đây anh luôn suy nghĩ về một nơi thích hợp hơn để sống, “Em thấy nơi này có thích hợp làm phòng tân hôn không?”

Lệ Lâm Lâm: “…”

Không phải chứ tổng giám đốc Trần, lối suy nghĩ của anh có hơi nhanh rồi đó.

“Anh đã suy nghĩ kỹ, tuy rằng ở đây không thuận tiện như ở công viên Tinh Hải, nhưng nó tốt ở chỗ là có không gian yên tĩnh và diện tích lớn hơn. Khu vườn ngoài kia cũng đủ đủ cho Tiểu Sài Sài chạy nhảy.” Trần Nhất Nhiên nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, “Quan trọng nhất chính là, chỗ này rất gần với nhà của ba mẹ em, anh nghĩ bọn họ sẽ không muốn sống xa em.”

“…” Lệ Lâm Lâm nghe hiểu ý anh, khuôn mặt liền không nhịn được nóng lên, “Hình như anh tính toán hơi xa thì phải?”

“Không.” Trần Nhất Nhiên nói, “Cần phải tính ngay bây giờ.”

“…” Lệ Lâm Lâm ho nhẹ một tiếng, nhìn hộp bánh trên bàn ăn, “Đó là gì vậy?”

“Bánh kem do anh làm.” Trần Nhất Nhiên nắm tay Lệ Lâm Lâm đi qua, “Lúc chiều anh vẫn luôn ở đây làm bánh, em muốn nếm thử không?”

Vừa nãy trong bữa tiệc sinh nhật, Lệ Lâm Lâm đã ăn bánh kem một lần, đó là bánh sinh nhật ba tầng do ba mẹ cô đặc biệt làm cho cô. Trên lý thuyết, có lẽ bây giờ cô sẽ không muốn ăn chiếc bánh thứ hai, nhưng những lời của Trần Nhất Nhiên khiến nội tâm cô có chút ngứa ngáy.

Tổng giám đốc Trần dành cả buổi chiều để làm bánh kem, cô nhất định phải kiểm tra thật tốt mới được.

Cô cẩn thận mở chiếc hộp, nhìn thoáng chiếc bánh kem bên trong. Chiếc bánh này được làm rất đẹp, có chữ viết tay, có cả hoa và trái cây, các chi tiết được trang trí rất tinh tế, nếu Trần Nhất Nhiên không nói thì cô thực sự không biết chiếc bánh này do chính tay anh làm.

“Anh sẽ không lấy bánh đã mua để lừa em chứ?” Lệ Lâm Lâm nửa tin nửa ngờ nhìn anh, mặc dù cô biết trước đó tay nghề nấu ăn của Trần Nhất Nhiên rất giỏi, nhưng chẳng lẽ đến làm đồ ngọt cũng giỏi như vậy sao?

Trần Nhất Nhiên cầm lấy dao cắt bánh rồi đặt vào tay Lệ Lâm Lâm: “Em nếu thử sẽ biết, hương vị này không thể mua ở bên ngoài.”

Lệ Lâm Lâm nhướng mày, lời này của tổng giám đốc Trần thật tự tin. Cô nhìn con dao cắt bánh trong tay một chút, bỗng nhiên nổi lên ý đồ xấu. Lệ Lâm Lâm không dùng dao cắt bánh, cô lấy ngón trỏ quệt một ít kem trên mặt bánh, thừa dịp Trần Nhất Nhiên chú ý thì bôi nó lên mặt anh.

“Ha ha ha há há há.” Sau khi thành công, Lệ Lâm Lâm nhìn lớp kem trên mặt Trần Nhất Nhiên rồi cười một cách kiêu ngạo, “Anh như thế này nhìn rất ngon miệng.”

Giống như bị nghiện trò này, Lệ Lâm Lâm vừa nói vừa tiếp tục quệt kem lên ngón tay, muốn bôi nó lên mặt Trần Nhất Nhiên, nhưng lần này, cô vừa đưa tay ra đã bị Trần Nhất Nhiên bắt lấy.

Ánh mắt Trần Nhất Nhiên nặng nề nhìn cô, Lệ Lâm Lâm theo bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm.

Cô nhận sai chỉ trong một giây: “Em sai rồi, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi.”

“Đã muộn.” Đôi môi mỏng của Trần Nhất Nhiên khẽ nhếch, anh đưa ngón tay của Lệ Lâm Lâm đến bên miệng, chậm rãi nhấm nháp.

Cả người Lệ Lâm Lâm như bị điện giật, đến cả trái tim cũng cảm nhận được sự tê dại. Trần Nhất Nhiên liếm sạch kem trên ngón tay cô, anh nói: “Hương vị quả thật không tệ, em nên nếm thử.”

Lời cầu xin còn chưa kịp nói ra, đôi môi của Lệ Lâm Lâm đã bị Trần Nhất Nhiên chiếm hữu. Bờ môi của Trần Nhất Nhiên lành lạnh, đầu lưỡi có vị kem bơ ngọt ngào, khiến Lệ Lâm Lâm muốn thưởng thức một cách cặn kẽ.

Cảm nhận được sự chủ động theo bản năng của cô, cổ họng Trần Nhất Nhiên bật ra tiếng cười trầm thấp, điều này làm nụ hôn giữa hai người trở nên sâu sắc hơn. Càng về sau, Lệ Lâm Lâm hoàn toàn không thể nếm được hương vị của kem, chỉ cảm thấy phổi đang bị đốt cháy mãnh liệt, trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hai tay Trần Nhất Nhiên vẫn đang giam cô trong lòng ngực của mình, như thể không có ý định bỏ qua cho cô. Hiện tại Lệ Lâm Lâm vô cùng hối hận, cô chỉ nhất thời ham chơi nên bôi một ít kem lên mặt anh, nhưng cùng lắm thì cô cho anh bôi lại, chứ động một chút lại làm chuyện người lớn là có ý gì!

Đây chính là cách trả đũa của người trưởng thành sao!

“Làm sao, vẫn không phục?” Giọng nói của Trần Nhất Nhiên ở phía đối diện truyền đến, Lệ Lâm Lâm nghe thấy, bả vai không nhịn được run lên.

“Không có, không có.” Trải qua khoảng thời gian ở chung với Trần Nhất Nhiên, Lệ Lâm Lâm biết rõ lúc này cô đang ở thế bất lợi, nếu cứng rắn đối đầu với anh thì nhất định khó qua khỏi, bây giờ chỉ có thể dùng chính sách mềm mỏng, “Anh Nhất Nhiên…”

“Đổi cái khác.” Cô vừa mở miệng đã bị Trần Nhất Nhiên cắt ngang.

“Hở?” Lệ Lâm Lâm nhất thời không kịp phản ứng, đổi cái gì?

Trần Nhất Nhiên cúi người cọ cọ vào mặt Lệ Lâm Lâm, đôi môi mềm mại như có như không ma sát vành tai cô: “Đổi xưng hô khác.”

“…” Lệ Lâm Lâm im lặng vài giây, phun ra hai chữ, “Tổng giám đốc Trần?”

“…” Bàn tay của Trần Nhất Nhiên véo nhẹ lên vòng eo thon gầy của cô, “Cố ý, hửm? Em biết anh muốn nghe gì.”

“…” Lệ Lâm Lâm cảm thấy mình là một cô gái nhỏ trong sáng, làm sao mà biết được chứ, “Không phải anh đã nói thích em gọi anh là anh Nhất Nhiên hay sao?”

“Anh đã nói rồi, bây giờ anh không muốn làm anh trai của em.” Trần Nhất Nhiên ngày càng dán sát vào người cô, Lệ Lâm Lâm cảm thấy toàn bộ thế giới của cô đang bị bao trùm bởi hơi thở nóng bỏng của anh.

“Lâm Lâm…” Trần Nhất Nhiên thấp giọng gọi cô một tiếng, giống như muốn nói gì đó. Điện thoại của Lệ Lâm Lâm để trong túi xách đột nhiên vang lên, Lệ Lâm Lâm giật mình, lập tức lấy lại tinh thần.

Cô thoát khỏi vòng tay Trần Nhất Nhiên, tìm túi xách của mình rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra.

Trên màn hình hiện lên hai chữ “Ba yêu”.

… Đây thật sự là người ba tốt của cô!

“Dạ, ba, có chuyện gì ạ?” Lệ Lâm Lâm nhận điện thoại, còn đặc biệt nhấn mạnh chữ “Ba”.

Lệ Thâm khá hài lòng với tốc độ trả lời điện thoại của cô, trong lòng hơi nguôi giận: “Con cùng tên nhóc Trần Nhất Nhiên đi đâu vậy? Trở về nhanh đi.”

“A, chúng con đi dạo xung quanh vài vòng, sẽ quay về ngay.” Sau khi Lệ Lâm Lâm cúp điện thoại, cô ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Trần Nhất Nhiên vẫn đang đứng cạnh bàn ăn, “Ba em bảo chúng ta trở về.”

“Ừ.” Trần Nhất Nhiên nới lỏng cà vạt, không nói gì thêm mà chỉ đáp lại.

Lệ Lâm Lâm liếc nhìn chiếc bánh trên bàn, nói với Trần Nhất Nhiên: “Em mang bánh kem về nha.”

“Được.” Trần Nhất Nhiên nhìn cô, khóe miệng rốt cuộc cũng hiện lên nụ cười.

Sau khi đưa Lệ Lâm Lâm về nhà, Trần Nhất Nhiên không có theo vào, Lệ Thâm thấy Lệ Lâm Lâm trở về một mình với chiếc hộp trên tay, liền nhìn ra ngoài hai vòng: “Trần Nhất Nhiên đâu? Có phải không dám đối mặt với ba?”

“…” Lệ Lâm Lâm cầm bánh kem lên lầu, “Con lên dẹp đồ trước.”

“Con cầm cái gì vậy?”

“Không có gì.” Lệ Lâm Lâm không nói cho ông ấy biết, chạy một mạch về phòng. Vào phòng đóng cửa lại, cô cũng không gọi Trần Hi và Ngô Tuệ lên ăn chung, mà chuẩn bị ăn bánh một mình.

Dao cắt bánh được Trần Nhất Nhiên cho sẵn vào hộp, Lệ Lâm Lâm cuối cùng cũng dùng nó để cắt bánh, cô đặt một miếng nhỏ lên đĩa.

Buổi tối không được ăn quá nhiều nên cô chỉ nếm thử một miếng nhỏ, bánh có hương vị rất ngon, là mùi thơm của trà đào bá tước mà cô thích, chua chua ngọt ngọt, ăn một miếng to cũng không bị ngán.

Chỉ là, mùi vị này lại khiến cô nhớ đến nụ hôn vừa rồi của Trần Nhất Nhiên.

Khuôn mặt của Lệ Lâm Lâm lại có dấu hiệu nóng lên, những lời Trần Nhất Nhiên nói vào ngày hôm nay cô đều hiểu, anh muốn kết hôn với cô sao…?

Nghĩ đến hai chữ kết hôn, khuôn mặt của cô càng thêm nóng. Căn biệt thự kia rất lớn, đêm nay cô còn chưa kịp đi dạo hết nơi đó, cũng không biết Tiểu Sài Sài có thích không?

Đợi đã, tại sao cô lại có thể bị mạch suy nghĩ của Trần Nhất Nhiên kéo theo như thế!

Lệ Lâm Lâm đỏ mặt ăn thêm miếng bánh kem, chiếc nĩa vừa xiên vào bỗng chạm phải một thứ gì đó cứng cứng.

“Hử?” Lệ Lâm Lâm cẩn thận tách miếng bánh, cô tưởng Trần Nhất Nhiên vô tình làm rơi thứ gì đó trong khi làm bánh. Sau khi lấy nó ra, cô mới phát hiện nó là một chiếc nhẫn!

Trong nháy mắt, Lệ Lâm Lâm liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, dù sao đây quả thực là một chiêu trò mà những người già như Trần Nhất Nhiên sẽ nghĩ ra!

Cô lấy khăn giấy lau sạch chiếc nhẫn, đặt nó lên bàn rồi chụp một tấm ảnh.

“Trần Nhất Nhiên, có phải anh muốn hại chết mạng chó của em không! Nếu như em nuốt hết một hơi thì sao! Hoặc nếu em nhai trúng nó, nhai đến nỗi một hàm đầy răng thì sao hả!”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Trần Nhất Nhiên trực tiếp gọi điện thoại tới: “Anh không nghĩ em sẽ ăn bánh kem một cách vồ vập như vậy, với lại ngay từ đầu anh định cho em cắt bánh kem ở biệt thự bên kia.”

Cuối cùng, anh sợ cô thẹn quá hóa giận, cũng không muốn tạo áp lực quá lớn nên mới để cô mang bánh trở về nhà.

Truyện Chữ Hay