Lệ Lâm Lâm kinh ngạc mở to hai mắt, quên cả hít thở.
Đôi môi của Trần Nhất Nhiên trông mỏng lại còn lạnh nhạt, lời nói ngày thường cũng chẳng mấy tốt đẹp, nhưng khi đích thân cảm nhận nó lại mềm mại đến không ngờ.
Nhưng mà động tác của anh lại không dịu dàng cho lắm, thậm chí có hơi hung ác, Lệ Lâm Lâm cảm giác anh đang cắn nhẹ vào cánh môi dưới của cô, cơn đau khiến cô “Ưm” lên một tiếng, cuối cùng cũng hoàn hồn lại.
Sau khi Trần Nhất Nhiên cắn môi cô, anh mới từ từ buông cô ra. Trần Nhất Nhiên đã hôn gần hết lớp son trên môi Lệ Lâm Lâm, nhưng anh không hề quan tâm —— Cũng có thể là do anh hoàn toàn không phát hiện.
Anh nâng nhẹ chiếc cằm tinh xảo của Lệ Lâm Lâm, từ trong cổ họng bật ra tiếng cười khẽ: “Có biết khi hôn phải nhắm mắt không?”
Anh nói xong lời này, Lệ Lâm Lâm không những không nhắm mắt lại, mà ngược lại còn mở to hơn trước: “Nè, hôn đi?!”
“Nếu không vừa rồi chúng ta làm gì?” Trần Nhất Nhiên nói xong, anh lại hơi cúi đầu, mổ xuống môi cô một cái.
“…” Đầu óc của Lệ Lâm Lâm suýt chút nữa lại đứng máy, nhất là khi Trần Nhất Nhiên đang thở hổn hển trước mặt cô, “Anh… Anh thật sự có được không vậy? Mới hôn một chút mà đã thở gấp như thế.”
“…” Trần Nhất Nhiên trầm mặc một chút, ngón tay nắm lấy cằm cô hơi siết lại, ánh mắt còn nguy hiểm hơn vừa rồi, “Anh thở gấp là vì nguyên nhân khác.”
Lệ Lâm Lâm cứng đờ tại chỗ, cũng không nói thêm nữa, bởi vì cô đã cảm nhận được hơi thở chiếm hữu mãnh liệt của người đàn ông trước mặt.
Mặc dù cô độc thân hai mươi năm, nhưng cô có xem qua tiểu hoàng văn.
Tiểu hoàng văn: mình search thì thấy toàn truyện +:>>
“Gâu gâu.” Tiểu Sài Sài ở ghế sau đột nhiên sủa lên hai tiếng, như muốn nhắc nhở hai con người trước mặt rằng phía sau còn có một con chó là nó.
Trần Nhất Nhiên ngước mắt nhìn nó, ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt cô hai lần rồi mới buông cô ra, ngồi trở lại ghế lái: “Chỗ này không được tốt.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Chỗ này vô cùng tốt!
Dường như phản ứng chậm nửa nhịp, giây sau đó trái tim Lệ Lâm Lâm mới bắt đầu đập loạn. Bờ môi mềm mại đầy xúc cảm của Trần Nhất Nhiên, nhiệt độ lòng bàn tay và hơi thở của anh dường như vẫn đang khóa chặt cơ thể cô, thậm chí còn rõ ràng hơn trước.
Lệ Lâm Lâm cảm thấy bản thân có chút khó thở, cô đưa tay nhấn nút mở cửa sổ xe.
Trần Nhất Nhiên lái xe, anh liếc mắt nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nóng sao?”
“… Có một chút.” Lệ Lâm Lâm quay đầu không nhìn anh.
Khóe miệng Trần Nhất Nhiên vẫn cong lên, tâm trạng có vẻ tốt hơn lúc nãy rất nhiều: “Anh cũng thấy hơi nóng. Bây giờ em đã biết vì sao anh lại thở gấp chưa?”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Anh có tin em sẽ đi nói với ba em không!
Có lẽ do có trận gió thổi qua, giúp Lệ Lâm Lâm bình tĩnh trở lại, cô lớn tiếng mắng Trần Nhất Nhiên: “Trần Nhất Nhiên, anh là đồ lưu manh!”
“Lưu manh?” Trần Nhất Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, “Là ai nói anh không được trước?”
“… Cái đó, có phải anh không vừa ý với lời nói người nào thì anh liền cưỡng hôn người ta không hả!?”
“Dĩ nhiên không phải.” Trần Nhất Nhiên nhìn cô, “Anh chỉ muốn hôn em.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Cô quay đầu, lại hạ cửa sổ xuống một chút.
Thực ra, cô đã sớm tưởng tượng được cảnh cô và Trần Nhất Nhiên hôn nhau như thế nào từ lâu rồi.
Trẻ em ngày nay phát triển rất sớm, hồi cô học cấp hai đã có vài đôi trong lớp. Có một lần Lệ Lâm Lâm làm trực nhật, lúc cô đổ rác trở về thì nhìn thấy hai người đang hôn nhau trong căn phòng học không một bóng người.
Đó là lần đầu tiên Lệ Lâm Lâm nhìn thấy có người hôn nhau trước mặt mình, ba mẹ cô sẽ không hôn nhau lộ liễu như thế trước mặt cô. Lúc đó Lệ Lâm Lâm vô cùng kinh hãi, còn căng thẳng hơn hai người trong phòng, cô ném luôn đồ hốt rác rồi chạy trối chết.
Đêm hôm đó về nhà cô đã nằm mơ, trong mơ vẫn là căn phòng học đó, chỉ là người hôn đã đổi thành cô và Trần Nhất Nhiên.
Bây giờ cô vẫn nhớ rõ cảm giác mặt đỏ tim đập trong mơ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Lệ Lâm Lâm xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất, tuổi còn nhỏ mà đã có một giấc mơ như vậy, Hi Hi biết chuyện nhất định sẽ giễu cợt cô!
Sau này lên cấp ba, có nhiều nam sinh tỏ tình với cô hơn, trong số đó không hề thiếu những người đẹp trai cũng như thành tích tốt, nhưng trong lòng Lệ Lâm Lâm, bọn họ đều không bằng Trần Nhất Nhiên.
Lúc đó, cô chỉ một lòng muốn ra nước ngoài tìm Trần Nhất Nhiên chứ không muốn yêu đương, những chàng trai tỏ tình với cô đều bị cô mắng té tát. Bọn họ không muốn học tập thì thôi, đằng này còn muốn làm chậm trễ việc học của cô đây! Ha, thật buồn cười!
Cái tuổi dậy thì nam nữ tò mò về nhau như thế này, cô lại trải qua cực kỳ bình yên, lúc ấy trong mắt Lệ Lâm Lâm, không có gì hấp dẫn hơn ngoài toán học, vật lý và hóa học.
Ngoại trừ Trần Nhất Nhiên.
Nụ hôn mà cô mơ từ hồi năm cấp hai, không ngờ hôm nay lại đến đột ngột và bất ngờ như vậy.
Nghĩ đến đây, Lệ Lâm Lâm đột nhiên cảm thấy tủi thân trong lòng. Cô quay đầu mắng Trần Nhất Nhiên: “Trần Nhất Nhiên, tên khốn nạn nhà anh, vừa rồi chính là nụ hôn đầu tiên của em!”
Anh không thể làm cho nó lãng mạn hơn được sao!
Trần Nhất Nhiên đang lái xe, nghe cô mắng thì ngẩn người, anh quay đầu nhìn cô. Lệ Lâm Lâm tức giận đến đỏ cả mắt, trong lòng Trần Nhất Nhiên nhất thời cảm thấy hoảng loạn: “À… Ừ, đó cũng là nụ hôn đầu tiên của anh.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Anh ba mươi tuổi mới trao nụ hôn đầu tiên ra ngoài?
Lời nói trong lòng của Lệ Lâm Lâm đều viết rõ trên mặt, Trần Nhất Nhiên nhìn cô, sắc mặt lại thay đổi: “Vậy em hi vọng nụ hôn đầu tiên của anh là dành cho ai?”
Những lời này khiến cổ họng Lệ Lâm Lâm nghẹn lại một chút, đương nhiên cô hi vọng… Là dành cho cô rồi.
Lệ Lâm Lâm không lên tiếng, Trần Nhất Nhiên quay đầu tiếp tục lái xe: “Em yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Câu thoại này sao mà quen quá.
Sau đó hai người cũng không nói thêm lời nào, chỉ có Tiểu Sài Sài sủa lên hai tiếng ở phía sau. Lái xe trở về Ngân Loan, sắc trời cùng dần tối, Trần Nhất Nhiên cầm chiếc lồng, đi vào thang máy lên tầng với Lệ Lâm Lâm.
Lệ Lâm Lâm vốn dĩ muốn chạy trốn, nhưng bị Trần Nhất Nhiên xách ngược trở về.
Lệ Lâm Lâm ngồi trên ghế sô pha của Trần Nhất Nhiên, chơi đùa với Tiểu Sài Sài, cô nhìn bóng lưng cao lớn đang bận rộn trong bếp: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Anh muốn làm gì em không biết sao?”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Không đúng, Trần Nhất Nhiên đang lái xe với cô sao? Rõ ràng trước đây anh không có như vậy! Anh luôn là người nghiêm túc và giữ hình tượng trước mặt cô!
Bởi vì trời cũng đã muộn, Trần Nhất Nhiên sợ Lệ Lâm Lâm bị đói, nên đã làm lẩu quân đội để tiết kiệm thời gian. Lệ Lâm Lâm ngửi được mùi hương, liền tự động ngồi vào bàn.
Budae-jjigae ( 부대 찌개 : nghĩa đen là “lẩu quân đội”) hay món hầm xúc xích cay là một loại jjigae (món hầm, lẩu) của Hàn Quốc, được làm từ giăm bông, xúc xích, Spam, đậu nướng, kim chi, mì ăn liền và gochujang (tương ớt đỏ).
Sau khi bị Trần Nhất Nhiên bắt đi rửa tay, Lệ Lâm Lâm lại ngồi vào bàn một lần nữa, cô cầm lấy đôi đũa, bày ra bộ dạng gào khóc đòi ăn.
Trần Nhất Nhiên nhìn bộ dạng đó của cô thì không khỏi bật cười, anh ngồi xuống đối diện Lệ Lâm Lâm, rót cho cô một ly nước trái cây: “Nước cam.”
“Có Sprite không?” Lệ Lâm Lâm hỏi anh.
Trần Nhất Nhiên nói: “Sau này anh sẽ nhớ chuẩn bị cho em.”
Anh nói câu này như thể sau này Lệ Lâm Lâm sẽ thường xuyên ăn cơm với anh vậy, Lệ Lâm Lâm ừm ờ hai tiếng, gắp một miếng bánh gạo bỏ vào chén của mình: “Tổng giám đốc Trần, gần đây anh rất khác thường, anh biết không?”
“Tất nhiên anh biết.” Trần Nhất Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, “Chuyện này anh biết rõ hơn em.”
Lệ Lâm Lâm ăn bánh gạo, cô liếm liếm khóe môi, ngẩng đầu nhìn anh: “Được thôi, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Trần Nhất Nhiên hỏi ngược lại cô: “Biểu hiện của anh còn chưa đủ rõ ràng sao? Anh muốn theo đuổi em.”
Lệ Lâm Lâm sững sờ, vô thức lặp lại lời anh nói: “Theo đuổi em?”
Trần Nhất Nhiên gật đầu, đặt đôi đũa trong tay xuống, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô: “Nếu đã như vậy thì anh sẽ chính thức nói cho em biết, anh thích em, là loại tình cảm giữa nam và nữ. Em hiểu chưa?”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Cô chưa hiểu.
Không, cô cần load thông tin một chút.
“Không phải anh đã nói luôn coi em như là em gái hay sao?”
“… Trước đây anh từng coi em như em gái, nhưng không biết từ khi nào, mối quan hệ này đã biến chất.”
“…” Lệ Lâm Lâm trầm ngâm một lát, “Không phải anh đã nói anh hơn em mười tuổi, chúng ta không hợp nhau sao?”
“… Khụ, nói đúng ra là chín tuổi rưỡi.” Trần Nhất Nhiên ho nhẹ một tiếng, “Cũng không tính là lớn.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Sao người này thay đổi thất thường như vậy? Những lời đó điều do anh nói.
“Chẳng phải anh muốn kết hôn với đối tượng coi mắt hay sao?”
“Anh đã không còn đối tượng coi mắt từ lâu.” Trần Nhất Nhiên vươn tay, nắm lấy bàn tay Lệ Lâm Lâm đang đặt trên bàn, “Lâm Lâm, trước đây là anh không đúng, anh không nên nói như vậy. Lúc đó anh chưa xử lý tốt cảm xúc của mình, nên mới không muốn em lãng phí thời gian trên người anh…”
Trần Nhất Nhiên chưa kịp nói xong, Lệ Lâm Lâm đã cắt ngang lời anh: “Mong muốn của anh rất đúng, bây giờ em chỉ muốn kiếm tiền.”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Trần Nhất Nhiên nói: “Thật ra cái này không cần mâu thuẫn, người trưởng thành đều sẽ chọn như vậy.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Không hổ danh là tổng giám đốc Trần.
Trần Nhất Nhiên thấy cô không lên tiếng thì cười cười, lại cầm đũa lên: “Hôm nay anh nói những lời này, không phải muốn cưỡng ép em…”
“Vậy tại sao anh lại hôn em?” Lệ Lâm Lâm ngẩng mạnh đầu nhìn anh.
Trần Nhất Nhiên dừng một chút, anh nói: “Là em nói anh không được trước.”
Xem ra tổng giám đốc Trần rất để ý chuyện này.
“Em không cần trả lời anh ngay bây giờ, anh có thể đợi em.” Trần Nhât Nhiên nói xong, gắp một viên bò viên bỏ vào chén Lệ Lâm Lâm, “Ăn xong anh đưa em về.”
Lệ Lâm Lâm thổi thổi bò viên trong chén, gắp nó lên rồi nhìn anh: “Đã trễ như vậy cũng đừng đi tới đi lui, đêm nay em sẽ ở Ngân Loan.”
Trần Nhất Nhiên chống hai tay dưới cằm, anh mỉm cười nhìn cô: “Ở Ngân Loan cũng được, nhưng chỉ có thể ở lại nhà anh.”
“Tại sao chứ? Đâu phải em không có nhà ở đây.” Căn nhà trên lầu các cô vẫn còn thuê đấy.
Trần Nhất Nhiên không nói lý lẽ với cô, anh chỉ nói: “Hoặc là về nhà ngủ, hoặc là ngủ với anh, em chọn đi.”
Khóe miệng Lệ Lâm Lâm không khỏi co rút, trước đây cô thật sự không biết Trần Nhất Nhiên lưu manh như vậy.
Sau khi ăn lẩu quân đội của Trần Nhất Nhiên, Lệ Lâm Lâm chọn về nhà ngủ. Tiểu Sài Sài nhìn thấy hai người đi ra ngoài, vội vàng đuổi theo, Trần Nhất Nhiên cản nó lại, cúi đầu nói: “Tao sẽ lập tức quay về, ngoan ngoãn ở nhà đợi.”
“Gâu.” Tiểu Sài Sài nằm rạp trên mặt đất vẫy đuôi, nhìn hai người ra khỏi nhà.
“Em cảm thấy mắt nhìn người của Tiểu Sài Sài chẳng tốt chút nào, vậy mà lại thích anh.” Bước vào thang máy, Lệ Lâm Lâm không nhịn được than thở.
Trần Nhất Nhiên nhấn nút, anh nhìn cô rồi cười khẽ một tiếng: “À, vậy thì có người mắt còn kém hơn nó rồi, thích anh nhiều năm như vậy.”
Lệ Lâm Lâm lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu: “Anh nói ai đó?”
Trần Nhất Nhiên đáp: “Cũng không biết là ai đã để hình của anh lên đầu giường.”
Anh đột nhiên nghi ngờ, sở dĩ chú Lệ chán ghét anh như vậy, là có liên quan đến chuyện này.
Lệ Lâm Lâm nghe thấy anh nhắc đến tấm hình thì lập tức nhớ đến tấm hình mà cô đặt trên đầu giường của mình. Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn giữ nó trong phòng như một món bảo bối, cũng không biết Trần Nhất Nhiên đã nhìn thấy nó từ khi nào.
Đêm nay trở về phải xử lý tốt tấm hình mới được!