Phòng bệnh nhất thời rơi vào yên lặng, trong nháy mắt, Lệ Lâm Lâm cứ tưởng rằng cô đang gặp ảo giác.
Sau khi Trần Nhất Nhiên xuất hiện, anh không nói lời nào mà đi đến thẳng giường bệnh của Lệ Lâm Lâm: “Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?”
Lệ Lâm Lâm vẫn còn đơ người, chỉ biết ngây ngốc lắc đầu: “Đập đầu vào cửa kính, còn tốt, khâu mấy mũi.”
“Cái này mà gọi là tốt?” Lông mày của Trần Nhất Nhiên nhíu chặt vào nhau, trên đường tới đây anh đã hỏi rõ ràng, đối phương nói Lệ Lâm Lâm chỉ bị thương nhẹ, vết thương trên đầu đã được khâu lại, như thế này mà bọn họ gọi là bị thương nhẹ?
Trần Nhất Nhiên nhìn băng gạc trắng trên đầu cô, muốn đưa tay chạm vào nhưng lại không dám: “Còn đau không?”
“Một chút.” Lúc Lệ Lâm Lâm đầu rơi máu chảy, cô còn tưởng rằng mình sẽ chết, kết quả khi đến bệnh viện, hình như bác sĩ đã khinh thường vết thương của cô.
“Tổng giám đốc Trần, không phải cậu ra nước ngoài công tác rồi sao? Tại sao lại về sớm như vậy?”
Người lên tiếng là Lệ Thâm, vừa mở miệng đã âm dương quái khí. Dư Vãn ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở ông ấy đừng đi quá xa, nhìn dáng vẻ phong trần đầy mệt mỏi của Trần Nhất Nhiên, thì đã biết anh gấp rút trở về nước.
Âm dương quái khí: Mô tả thái độ kỳ quặc, lời nói lạnh lùng, khó đoán. (Sợ mọi người quên nên mình nhắc lại nò)
Lệ Thâm bĩu môi, tuy rằng sắc mặt vẫn không hài lòng, nhưng ông ấy cũng không nói thêm. Lúc này, Trần Nhất Nhiên mới dời tầm mắt từ giường bệnh sang những người còn lại trong phòng: “Lúc ở nước ngoài, cháu nghe nói Lâm Lâm xảy ra tai nạn giao thông, cháu rất lo lắng, nên mới lập tức trở về.”
Lệ Thâm nhếch môi, dường như lại muốn nói gì đó, nhưng bị Dư Vãn đè ngược trở về. Dư Vãn mỉm cười nhìn Trần Nhất Nhiên, nói với anh: “Bác sĩ nói Lâm Lâm chỉ bị thương nhẹ, nhưng vì để đảm bảo, nên mới cho nó ở lại bệnh viện quan sát thêm vài ngày.”
Trần Nhất Nhiên gật đầu nói: “Nằm viện hai ngày để quan sát cũng tốt. Tài xế gây ra tai nạn có bắt được không?”
Theo như những gì anh nghe được, vụ tai nạn giao thông lần này chủ yếu là do tài xế say rượu gây ra, vì tránh chiếc xe mất kiểm soát đó, mà xe của Lệ Lâm Lâm đã tông phải dãy phân cách trên đường. Nếu như hai xe va chạm trực tiếp, thì e rằng tình hình của những người trên xe sẽ tồi tệ hơn bây giờ rất nhiều.
Dư Vãn nói: “Tài xế gây ra tai nạn cũng bị thương, trước mắt vẫn còn nằm bệnh viện, nhưng cảnh sát giao thông đã lập biên bản, chờ khi nào anh ta xuất viện sẽ lập tức xử lý.”
Trần Nhất Nhiên gật đầu, không đề cập chuyện Cố Ân với bọn họ. Sau khi sự việc xảy ra, anh là người đầu tiên tìm người điều tra tên tài xế kia, tạm thời không phát hiện ra chỗ nào khả nghi, cũng không có chứng cứ chứng mình chuyện lần này là do Cố Ân sai khiến.
Nhưng mà, anh sẽ không để yên chuyện này như vậy.
“À, nếu tổng giám đốc Trần đã tới, vậy thì mình về trước, nhiều người ở trong phòng bệnh như vậy cũng không hay lắm.” Ngô Tuệ vừa nhìn thấy Trần Nhất Nhiên liền sinh ra tâm lý khẩn trương, huống chi lần này Lệ Lâm Lâm còn bị tai nạn giao thông, vừa rồi tổng giám đốc Trần bước vào đây, cũng không truy cứu trách nhiệm pháp lý với cô ấy, có lẽ là do ba mẹ của Lệ Lâm Lâm vẫn còn ở đây!
Trần Hi nghe thấy Ngô Tuệ muốn rời đi, cũng rất biết điều theo sát cô ấy: “Vậy để mình đi cùng cậu, mình cũng trở về trường học.”
Hai cô gái cùng nhau đi khỏi, Dư Vãn bên này cũng mở miệng nói: “Vậy chúng ta cũng đi làm.”
Lệ Thâm đáp: “Anh đang nghỉ phép, không cần đi làm.”
Sau khi Lệ Thâm kết thúc chuyến lưu diễn thế giới, ông ấy đã tự cho mình một kỳ nghỉ nửa năm, hiện tại vẫn còn đang trong kỳ nghỉ. Dư Vãn trông thấy Lệ Thâm thật sự muốn ở lại đây, dứt khoát cưỡng ép kéo ông ấy ra ngoài: “Phô Mai còn đang ở nhà chờ anh về, không phải hai ngày nay anh chơi với nó rất vui vẻ sao?”
“… Chẳng phải trong nhà còn có quản gia sao?”
“Nhưng Phô Mai nó thích anh hơn. Đi thôi.”
Dư Vãn và Lệ Thâm cũng rời khỏi phòng bệnh, sau khi bọn họ đi khỏi, Trần Nhất Nhiên quay đầu hỏi Lệ Lâm Lâm trên giường: “Phô Mai là ai?”
“…” Lệ Lâm Lâm trầm mặc một chút, nói với anh: “Em đoán là Tiểu Sài Sài.”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Bởi vì Lệ Lâm Lâm phải nằm bệnh viện, nên trong hai ngày nay có rất nhiều phương tiện truyền thông chầu chực ở bên ngoài. Lúc Lệ Thâm và Dư Vãn rời đi, cả hai đều rất kín đáo. Trong thang máy, Lệ Thâm vẫn còn bức rức chuyện của Trần Nhất Nhiên: “Vãn Vãn, sao em lại giúp Trần Nhất Nhiên? Hay là em đồng ý chuyện của Lâm Lâm và cậu ta rồi?”
Dư Vãn đáp: “Em không đồng ý thì có ích gì? Rõ ràng Lâm Lâm rất thích Nhất Nhiên, mà nếu như em phản đối, thì hai đứa nó cũng sẽ bí mật gặp nhau. Cũng giống như lúc trước mẹ em phản đối việc em và anh ở bên nhau, chẳng phải lúc đó hai chúng ta vẫn giấu mẹ để yêu nhau sao?”
Lệ Thâm: “…”
Thật sự rất có cơ sở và thuyết phục.
Sau khi trong phòng chỉ còn lại Trần Nhất Nhiên và Lệ Lâm Lâm, cô cảm thấy bầu không khí không còn vui vẻ như trước. Lệ Lâm Lâm ho nhẹ một tiếng, như muốn giảm bớt sự ngượng ngùng giữa hai người: “Chuyện đó, hai ngày nay Tiểu Sài Sài đều do ba em chăm sóc, ông ấy có nhiều kinh nghiệm nuôi chó, nên chắc chắn sẽ chăm sóc tốt hơn em.”
“Tốt hơn hết em nên quan tâm đến bản thân mình trước đi.” Trần Nhất Nhiên nhìn băng gạc trên đầu cô, lông mày lập tức nhíu lại, “Anh mới ra ngoài có mấy ngày, em lại khiến bản thân ra nông nỗi này, hay là em muốn mỗi ngày anh đều bắt em ở bên cạnh anh?”
“…” Lệ Lâm Lâm cảm thấy trong câu nói này có mùi vị của tổng tài bá đạo, “Không đúng, chuyện này cũng không thể trách em được.”
Trần Nhất Nhiên lại nhíu mày, khí thế cũng không còn cao như trước: “Trách anh.”
Lệ Lâm Lâm nhìn thấy dáng vẻ tự trách của anh, có chút không hiểu: “Chuyện này nào có liên quan đến anh, hay là anh mắc bệnh nghề nghiệp? Lúc nào cũng muốn gánh hết mọi chuyện lên người.”
Trần Nhất Nhiên trầm mặc một lúc, sau đó ngồi xuống giường bệnh: “Em biết Cố Ân không?”
“Cố tiên sinh?” Lệ Lâm Lâm kinh ngạc, tổng giám đốc Trần ở nước ngoài, vậy mà vẫn biết rõ khách mời nam tham gia chương trình cùng cô như lòng bàn tay! Khó trách Ngô Tuệ sợ anh như vậy.
Sắc mặt Trần Nhất Nhiên bình tĩnh nhìn cô: “Cố Ân không phải họ Cố, tên đầy đủ của cậu ta là Coen Scott, Cố Ân chỉ là phần dịch âm tên họ của cậu ta.”
“Hả??” Lệ Lâm Lâm kinh ngạc lần hai, hóa ra vị khách mời này, đến tên thật cũng không muốn nói cho cô biết! “Thảo nào, em cảm thấy anh ta rất giống con lai, em gọi anh ta là Cố tiên sinh, anh ta cũng không sửa lại.”
“Tất nhiên cậu ta sẽ không sửa lại, bởi vì mục đích cậu ta tham gia chương trình không hề đơn thuần.”
“Tại sao?” Cô cảm thấy lúc Trần Nhất Nhiên tham gia chương trình, mục đích cũng đâu đơn thuần.
“Cậu ta là người của tập đoàn Tân Thần, là đối thủ cạnh tranh kinh doanh với Hoa Sang.” Trần Nhất Nhiên không nói quá nhiều với cô, chỉ tóm tắt đơn giản một chút, “Anh vội vàng ra nước ngoài là vì hạng mục bên đó xảy ra một số vấn đề, người của Tân Thần đã âm thầm giở trò.”
“Hả??” Lệ Lâm Lâm kinh ngạc lần ba, không đúng, chẳng phải cô đang tham gia chương trình giải trí về tình yêu sao? Tại sao bây giờ lại biến thành cuộc chiến trên thương trường rồi?”
Sếp lớn như mấy người toàn cạnh tranh kinh doanh trong chương trình giải trí về tình yêu như thế à?
“Vậy lần này anh quay về, là đã giải quyết mọi chuyện xong rồi?”
“Chưa, nhưng những công việc tiếp theo anh đã thu xếp ổn thỏa.” Trần Nhất Nhiên nhìn Lệ Lâm Lâm, cuối cùng vẫn không nhịn được đưa tay xoa đầu cô, “Anh lo em lại xảy ra chuyện, nên mới về nước sớm hơn dự kiến.”
Dù sao Lệ Lâm Lâm cũng là sinh viên hàng đầu của đại học Đế Đô, nên khi xâu chuỗi lại mọi việc, cô cũng có thể đoán được bảy tám phần: “Anh đang nghi ngờ vụ tai nạn lần này của em là do đám người Cố Ân giở trò? Không thể nào, đây là chuyện phạm pháp.”
Ông bà ngoại cô cũng là dân kinh doanh, mặc dù cô không tiếp xúc nhiều với chuyện làm ăn, nhưng cô đoán rằng đôi khi để đạt được mục đích, bọn họ cũng sẽ làm ra những chuyện ngoài vòng pháp luật. Nhưng đó cùng lắm cũng chỉ là vùng xám, còn loại chuyện trực tiếp thuê người gây ra tai nạn như thế này, thật sự không sợ quả đấm thép của chủ nghĩa xã hội sao?
Vùng xám (Vùng giới hạn): Vùng trung gian giữa tốt và xấu, dùng để chỉ những chuyện không quá tốt cũng không quá xấu.
Quả đấm thép của chủ nghĩa xã hội: Là các biện pháp trừng phạt dành cho tất cả những người gây nguy hiểm cho sự hài hòa và ổn định của xã hội.
Trần Nhất Nhiên mím môi, nhất thời không lên tiếng. Anh không muốn làm cho Lệ Lâm Lâm sợ hãi, nhưng cũng không muốn cô ra ngoài mà không có chút đề phòng, anh cân nhắc một lúc, cuối cùng vẫn nói với cô: “Người của anh đang điều tra chuyện này, cảnh sát cũng đang điều tra, nhưng hiện tại vẫn chưa có bằng chứng để chứng minh Cố Ân là người đứng đằng sau sai khiến. Trước đây anh đã từng tiếp xúc với cậu ta, nên cũng không ngạc nhiên nếu cậu ta làm ra loại chuyện này, tốt nhất là em nên tránh xa cậu ta một chút.”
“Ồ… Được thôi, nhưng bây giờ anh ta đang là khách mời nam của em, em đã đổi ba lần rồi, lần này không thể đổi nữa.”
Trần Nhất Nhiên nhướng mày nhìn cô: “Em còn muốn tiếp tục ghi hình cho chương trình này? Em nhân cơ hội này rút khỏi đi, bây giờ cứ an tâm nằm viện, đợi anh điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi hãy xuất viện.”
“…” Lệ Lâm Lâm trầm mặc một chút, “Tổng giám đốc Trần, em đã ký hợp đồng với chương trình.”
“Các vấn đề về hợp đồng anh sẽ giao cho chuyên gia pháp lý giải quyết, em không cần lo lắng về chuyện này.”
“Lỡ như phải bồi thường tiền thì sao?”
“Anh sẽ trả tiền bồi thường giúp em, mà với tình huống bây giờ của em, ai bồi thường ai còn chưa biết.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Được lắm, không hổ danh là tổng giám đốc Trần.
Nếu tổng giám đốc Trần đã có lòng bồi thường tiền giúp cô, thì cô cũng sẽ an tâm nằm viện. Đừng thấy cô biểu hiện hời hợt thì cho rằng cô không sao, chỉ là cô không muốn làm người khác lo lắng. Thật ra lúc xảy ra tai nạn giao thông, trong lòng cô sợ hãi vô cùng.
Nếu Cố Ân thật sự muốn hại cô, thì cô nhất định sẽ không tự mình dâng đến cửa.
“Vừa hay trong khoảng thời gian này là đến cuối kỳ, coi như em ở trong bệnh viện ôn tập đi.” Lệ Lâm Lâm cảm thấy rất có thể ông trời đang muốn cô chăm chỉ học tập.
“Ừ.” Trần Nhất Nhiên nhìn Lệ Lâm Lâm, sau đó đưa tay xoa nhẹ đầu cô, “Lúc xảy ra chuyện, em sợ không?”
Lệ Lâm Lâm bị anh nhìn như vậy, nhịp tim bất chợt tăng nhanh: “… Có một chút.”
Đầu ngón tay của Trần Nhất Nhiên vuốt nhẹ lên lớp băng gạc quấn quanh đầu của Lệ Lâm Lâm, cuối cùng lưu luyến dừng lại trên má cô: “Nhưng anh thì rất sợ.”
Lần này không chỉ trái tim Lệ Lâm Lâm đập nhanh, mà ngay cả hai má cũng bắt đầu nóng lên, nhất là chỗ bị Trần Nhất Nhiên chạm vào. Khóe miệng cô mấp máp, muốn đánh tan bầu không khí mờ ám không thể giải thích giữa hai người, cô nghĩ mình cần phải nhắc nhở Trần Nhất Nhiên rằng bọn họ đã ân đoạn nghĩa tuyệt!
Nhưng đáng tiếc, Lệ Lâm Lâm còn chưa kịp mở miệng, Trần Nhất Nhiên lại nhẹ nhàng nỉ non một câu: “Mẹ anh vì tai nạn giao thông mà qua đời, anh thật sự rất sợ em cũng sẽ xảy ra chuyện…”
Trái tim của Lệ Lâm Lâm thắt lại, cô không có cách nào mở miệng.
Trần Nhất Nhiên đang nói, bỗng cảm thấy đầu của mình ngày càng nặng đi, sau đó cứ như vậy trượt xuống, trực tiếp chôn đầu vào bả vai của Lệ Lâm Lâm.
Lệ Lâm Lâm: “…”
Cô cứng nhắc đẩy đẩy Trần Nhất Nhiên: “Tổng giám đốc Trần?”
Trần Nhất Nhiên mơ hồ “Hửm?” một tiếng, tựa như muốn ngủ thiếp trên vai cô: “Anh mệt quá…”
Trái tim nhỏ bé của Lệ Lâm Lâm không chút phòng bị co rụt lại, mấy ngày nay Trần Nhất Nhiên ở nước ngoài chắc hẳn rất bận rộn, anh lại vì chuyện của cô mà vội vàng trở về nước, chỉ riêng vấn đề chênh lệch múi giờ cũng đủ khiến cho người ta khó chịu, có lẽ hai ngày qua anh đã không được nghỉ ngơi.
“Nếu mệt thì ngủ một giấc đi.” Lệ Lâm Lâm nhẹ nhàng đỡ anh nằm xuống giường bệnh, lúc này cô mới thấy rõ hai mảng xanh tím nằm dưới mắt anh.
“Lâm Lâm…” Hình như Trần Nhất Nhiên ngủ không được ngon, anh mơ màng gọi tên Lệ Lâm Lâm. Lệ Lâm Lâm học theo dáng vẻ thường ngày của Trần Nhất Nhiên, vỗ nhẹ lên đầu anh: “Thiện Thiện ngoan, yên tâm đi ngủ.”