Lệ Lâm Lâm đang ngồi xổm trên mặt đất khóc nức nở, bỗng giọng nói của một người phụ nữ vang lên trong đêm: “Ồ, nàng Bạch Tuyết của ngày hôm qua đây sao? Hôm qua tranh luận với tôi rất oai kia mà, sao bây giờ lại thành như vậy?”
Lệ Lâm Lâm ngẩng đầu, qua đôi mắt đẫm lệ nhìn thấy một người phụ nữ mặc lễ phục màu đen. Chiếc váy nằm trong bộ sưu tập mùa xuân của hãng Fluer, nhưng không giống với Lư Tư Vũ, lễ phục bà ấy mặc chắc chắn không phải đồ thuê.
“Dì, dì là vị phu nhân nhà giàu bao nuôi Quý Tử Phong?” Lệ Lâm Lâm đối với chuyện này rất ấn tượng, cô nhìn thoáng qua đã nhận ra bà ta.
Khi nghe câu này, Ngô Tuệ đứng bên cạnh nhanh mắt quan sát phu nhân nhà giàu hai lần.
Vừa rồi có người đột nhiên đi qua đây, Ngô Tuệ sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài, may mắn không phải phóng viên hay minh tinh, mà là nhân vật chính trong truyền thuyết.
Không thể không khen, vị phu nhân này chăm sóc làn da rất tốt, Ngô Tuệ nhất thời cũng không đoán được tuổi của bà ấy. Phu nhân nhà giàu diện đồ rất có khí chất, vừa nhìn liền biết người của giới thượng lưu.
Ngoại trừ việc ngày hôm qua làm náo loại câu lạc bộ kịch.
“Đừng kêu khó nghe như vậy, cứ gọi tôi là dì Khưu.” Dì Khưu rút khăn giấy đưa cho Lệ Lâm Lâm, “Không ngờ, cô thật sự quen biết Trần Nhất Nhiên.”
Buổi từ thiện đêm nay bà ấy cũng được mời, lúc đến đã thấy Trần Nhất Nhiên và Lệ Lâm Lâm ở cùng một chỗ.
Ngày hôm qua, sau khi cãi nhau với đám người kia, bà ấy mới biết người mình tìm chính là Lệ Lâm Lâm. Lệ Lâm Lâm là con gái của ngôi sao Lệ Thâm, là chị em tốt với em họ Trần Nhất Nhiên, bà ấy luôn muốn tìm cơ hội để xin lỗi và nói rõ ràng mọi chuyện, nhưng không nghĩ đến lại tình cờ gặp cô ở đây.
Chuyện trùng hợp hơn nữa là bà ấy ra đây hút thuốc còn có thể gặp được tình cảnh này.
Bà ấy đến khu vườn trước bọn họ, vốn định không ra mặt nhưng cô gái nhỏ này khóc đến mức lợi hại nên đành tiến lên bắt chuyện.
Bà ấy kéo Lệ Lâm Lâm đứng lên, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Chậc chậc, tuy rằng Trần Nhất Nhiên rất xuất sắc, nhưng cậu ta cũng chỉ là tên đàn ông thối, sao phải làm khổ mình như vậy? Chị đây khuyên cưng một câu, đàn ông không đáng giá.”
Lệ Lâm Lâm nhớ đến bà ấy vừa bị tên đàn ông khác phản bội, nhất thời cảm thấy thân thiết: “Biết là vậy, nhưng anh Nhất Nhiên và tên tra nam Quý Tử Phong không giống nhau.”
Dì Khưu cười giễu một tiếng: “Có gì khác nhau, đàn ông đều cùng một loại.” Bà ấy nhìn Lệ Lâm Lâm, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô một cách qua loa, “Vì hôm qua hiểu lầm cưng nên chị sẽ dẫn cưng đến chỗ tốt mua vui.”
Lệ Lâm Lâm hỏi: “Đi đâu?”
“Đi rồi sẽ biết.”
Ngô Tuệ thấy bà ấy định kéo Lệ Lâm Lâm rời đi, nhanh chóng bước lên ngăn cản: “Dì Khưu, bây giờ đã muộn, vẫn nên đưa Lâm Lâm về nhà.”
Dì Khưu cong môi nhìn Ngô Tuệ: “Cô cũng đi cùng.”
Trước khi Ngô Tuệ gặp Lệ Lâm Lâm và Trần Hi, thì cách duy nhất để cô ấy theo dõi giới thượng lưu là thông qua mạng xã hội. Mà hiện tại, chính cô ấy cũng trở thành hội viên của giới thượng lưu được nhiều người theo dõi!
“Em gái, lần đầu tới đây sao?” Là một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai, trên tay cầm miếng bánh ngọt trực tiếp đưa đến miệng Ngô Tuệ: “Đừng căng thẳng như vậy, tới đây là để vui vẻ, thả lỏng ăn miếng bánh nào.”
“…” Ngô Tuệ cứng nhắc cắn miếng bánh ngọt mà anh chàng đẹp trai đưa cho, trong lòng điên cuồng gào thét.
A a a a! Đây chính là cuộc sống của kẻ có tiền!
Trong phòng KTV náo nhiệt, giọng hát của dì Khưu tiếp tục vang lên, có thể nói là tẩy não, nhưng cậu em trai trong phòng mặt không đổi sắc tiếp tục nghe bà ấy hát, thậm chí khi dì Khưu buông micro xuống, cậu ta ngồi bên này liên tục vỗ tay một cách khoa trương: “Dì Khưu hát thật hay, ca sĩ trong giới còn phải học tập dì nhiều.”
Ngô Tuệ: “…”
Cô ấy luôn cho rằng fan não tàn chỉ có trên Weibo, thật không nghĩ đến còn có những người bên ngoài não tàn không kém.
Người cần học tập là fan mới đúng.
“Nick, miệng cậu ngày càng ngọt.” Đầu ngón tay của dì Khưu thân mật chỉ vào trán Nick, “Tôi nào có hát hay, cậu lại đây, hát cho tôi nghe một bài.”
Nick cầm lấy micro có đính kim cương, đứng lên nhìn bà ấy: “Coi như tôi tự làm mình xấu hổ vậy, dì Khưu muốn nghe bài nào?”
“Bài nào cậu hát tôi cũng thích.”
Nick thẹn thùng cười cười: “Dì thật biết cách dỗ người ta.”
Ngô Tuệ bên cạnh: “…”
Dì Khưu thật sự là một quý bà tuyệt vời.
Lệ Lâm Lâm bên này vẫn chưa hoàn hồn, cả người như chết lặng. Dì Khưu ngồi xuống, nhìn chàng trai trẻ ngồi cạnh Lệ Lâm Lâm: “Ann, không phải tôi nhờ cậu chăm sóc cho chị em tốt của tôi à?”
Anh chàng có chút bất đắc dĩ nhún vai, khuyên tai màu bạc lóe lên dưới ánh đèn: “Không phải tôi không chăm sóc, mà là cô ấy bị tôi dọa sợ!”
Em gái này chắc chắn là lần đầu đến đây nên còn chưa kịp thích ứng, nếu đổi thành người khác cũng không thành vấn đề, nhưng quan trọng là anh ta để ý Lệ Lâm Lâm, anh ta không nghĩ sẽ dọa sợ cô.
Dì Khưu vẫy vẫy tay trước mặt cô, nói với Ann: “Cho cô ấy ly rượu tăng thêm dũng khí.”
Anh ta không đồng ý: “Em gái Lâm còn đi học, có thể uống rượu không?”
Dì Khưu nhìn anh ta rồi bật cười: “Ồ, cậu là fan của Lâm Lâm? Ngày thường đâu thấy cậu thương hoa tiếc ngọc như vậy.”
Trong quán KTV, mỗi cậu nhân viên đều có tính cách khác nhau, Ann tương đối lạnh lùng chứ không ngọt ngào như Nick. Nhưng dì Khưu vừa là khách lớn vừa là khách quen nên bọn họ không thể làm nghịch ý bà ấy. Cậu ta chọn ly rượu có độ cồn nhẹ nhất, pha thêm một ít nước trái cây rồi đưa cho Lệ Lâm Lâm,
Dì Khưu bên cạnh thấy hết tâm tư của cậu ta thì không nói gì. Lệ Lâm Lâm uống một hớp rượu, không ngờ lại ngon miệng: “Ngon lắm.”
Ann vừa được cô khen, khóe miệng không nhịn được cong lên: “Trước kia tôi có học qua pha chế rượu, nếu em thích tôi có thể giúp em pha thêm một số hương khác.”
Dì Khưu trêu đùa nói: “Xem ra Ann thật sự thích cô.”
Lệ Lâm Lâm bị bà ấy nói như vậy, khuôn mặt cô bỗng đỏ lên, dì Khưu vỗ vai cô, nói: “Yên tâm, bọn họ sẽ không ăn thịt cô. Đây là nơi có quy tắc, các cậu ấy chỉ phụ trách ca hát và nói chuyện với khách, còn những chuyện khác nếu cô muốn cũng không được.”
“…Khụ.” Lệ Lâm Lâm suýt chút nữa bị sặc, chậm rãi hỏi dì Khưu: “Dì thường xuyên đến đây chơi?”
“Nếu không bận công việc thì tôi và mấy chị em của tôi sẽ đến nơi này ca hát. Mấy em trai ở đây hát không tồi, tất cả đều rất vui vẻ.”
“…” Đã nhìn ra.
“Lần sau nếu muốn đến chỉ cần trực tiếp nói tên tôi, có thể giảm được hai mươi phần trăm.” Dì Khưu nói xong, lấy điện thoại di động nhấn vài cái, “Nếu cô đi một mình cảm thấy xấu hổ thì có thể gọi tôi tới, chúng ta thêm Wechat đi.”
Nếu thời gian quay ngược về ngày hôm qua, Lệ Lâm Lâm tuyệt đối không tưởng tượng được cô sẽ thêm Wechat với dì Khưu. Cô lấy điện thoại của mình quét mã QR với dì Khưu, sau đó được bà ấy thêm vào một nhóm.
“Đây là nhóm chị em của tôi, tôi thêm cô vào, sau này nếu có sự kiện liền có thể cùng nhau tham gia.”
“À…” Lệ Lâm Lâm nhìn qua tên nhóm, tên “Tiệc trà chiều của các quý cô”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Máy thu hoạch thịt tươi: Thêm một em gái vào.
Ăn xin nhiều tiền: Em gái? Bao nhiêu tuổi?
Máy thu hoạch thịt tươi: Đại học năm ba.
Ăn xin nhiều tiền: …
Hãy tin rằng tôi không cố gắng trong hai mươi năm: Tiểu Khưu, quan hệ bạn bè của cậu rộng thật.
Máy thu hoạch thịt tươi: Đây là em gái quốc dân Lệ Lâm Lâm, các cậu đều biết đúng không?
Ăn xin nhiều tiền: A, mình biết! Con gái do mình nuôi dưỡng mà.
Lệ Lâm Lâm: “…”
Tự nhìn xem bạn có xứng với tôi không: Cái gì, em gái Lâm Lâm tham gia nhóm sao?
Lệ Lâm Lâm: “…”
Nhóm Wechat của các phu nhân nhà giàu thật sự quá điên cuồng, quá ngang ngược.
“Được rồi, đừng nghịch điện thoại nữa, tôi đưa cô đi ca hát.” Dì Khưu cầm lấy điện thoại của Lệ Lâm Lâm, sau đó đặt micro vào tay cô: “Ba cô là ca sĩ nổi tiếng nên cô chắc chắn hát cũng không kém, chọn hai bài thích nhất rồi hát đi.”
Lệ Lâm Lâm không có năng khiếu âm nhạc như Lệ Thâm, nhưng may mắn bản thân lại có chất giọng tốt. Cô chọn những bài yêu thích mà mình thường hát ở KTV, sau đó song ca với Ngô Tuệ.
Mấy anh trai trong KTV cổ vũ rất nhiệt tình, hai người các cô được bọn họ cổ vũ nên giọng hát càng lúc càng hăng, cuối cùng mọi người trong phòng đều chìm đắm trong những bản nhạc.
Sau một hồi ca hát, tâm trạng quả thật tốt lên nhiều, Lệ Lâm Lâm uống một hơi cạn sạch chai rượu trên bàn, còn liên tục cạn ly với dì Khưu.
“Lư Tư Vũ có gì hay, nữ minh tinh như cô ta người trong giới chúng tôi đều coi thường.” Dì Khưu bước lên, bắt đầu cùng Lệ Lâm Lâm lảm nhảm, “Cô ta không biết xấu hổ còn khoe lễ phục với cô, cười chết tôi, hiện tại thuê váy dự tiệc đều có thể tự tin như vậy?”
“Chính cô ta nói, lễ phục của tôi bị sao vậy! Nhưng tôi thấy lễ phục của mình rất đẹp!”
“Tôi cam đoan với cô, cô ta thích Trần Nhất Nhiên.” Dì Khưu cười cười, “Nếu không, tại sao lại ký hợp đồng với Thịnh Đằng? Mà nếu cô cũng thích Trần Nhất Nhiên thì sao không ký với Thịnh Đằng luôn?”
“Hức, tôi cũng muốn lắm.” Lệ Lâm Lâm uống hớp thêm rượu, nấc lên một cái: “Nhưng ba tôi không đồng ý, ông ấy nói rằng tôi không cần làm việc cho người khác, nếu tôi muốn debut thì ông ấy sẽ hỗ trợ tôi. Tôi không muốn dựa dẫm vào ba mình nên đã thương lương với ông ấy cho tôi thành lập studio riêng.”
“Cô em rất có khí phách, tôi thích, cạn ly nào.”
Lệ Lâm Lâm chạm ly với bà ấy, hai má ửng hồng do tác dụng của rượu: “Đừng nói chuyện của tôi nữa, dì và Quý Tử Phong thì sao?”
“Ách, cậu ta?” Dì Khưu cười một tiếng, “Tôi gói cậu ta quăng xuống vịnh Tam Cầm rồi.”
“…” Lệ Lâm Lâm mở to mắt, tỉnh rượu hơn rất nhiều.
“Ha ha ha lừa cô mà cô cũng tin. Tôi đá cậu ta rồi, những thứ trước đây cho cậu ta cứ coi như cho chó ăn là được.” Dì Khưu uống cạn rượu trong ly, khoác tay lên vai Lệ Lâm Lâm, “Nói thật với cô, tôi còn thích cậu ta, nhưng đàn ông nào cũng vậy, cậu ta chẳng khác gì chồng tôi.”
Nghe dì Khưu nhắc đến chồng bà ấy, Lệ Lâm Lâm tò mò hỏi: “Dì với chồng dì tình cảm không tốt à?”
“Tình cảm?” Dì Khưu bật cười như đang nghe câu chuyện cười thú vị, “Tôi với chồng tôi chưa từng có tình cảm với nhau, chúng tôi kết hôn vì lợi ích kinh doanh của hai gia đình, hiện tại vẫn ở với nhau cũng vì điều này.”
“Vậy hai người cũng không có con?”
“Không có, nhưng chồng tôi ở bên ngoài lại có con với tình nhân.” Nói đến đây, dì Khưu lại mỉm cười. Bà ấy ghé sát tai Lệ Lâm Lâm, hơi rượu phả vào mặt cô, thì thầm, “Chúng tôi vừa kết hôn đã đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, ông ta bị vô sinh. Mẹ chồng tôi không muốn ông ta mất mặt nên luôn nói vấn đề nằm ở chỗ tôi.”
“… Bây giờ trị được rồi sao?”
“Trị cái quái gì, ông ta trị cả đời cũng không hết.” Dì Khưu ngồi thẳng dậy, trực tiếp cầm chai rượu vang uống cạn, “Sau khi mẹ chồng tôi qua đời, chỉ có tôi và bác sĩ biết bí mật này, nhìn ông ta bị con hồ ly tinh lừa dối, tôi thật sự nhịn không được mà cười lớn.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Cuộc sống hôn nhân của giới nhà giàu thật nhiều màu sắc.
“Hai người đừng ở đó thì thầm to nhỏ, đứng lên và hát nào!” Ngô Tuệ tay trái cầm chai rượu, tay phải cầm micro, hét lên với hai người. Lệ Lâm Lâm đứng dậy hát hai dòng đầu với cô ấy, sau đó không nhịn được cơn buồn ngủ nên đã ngủ thiếp trên sô pha.
Ngô Tuệ và dì Khưu vẫn còn ca hát hăng say, Ann và Nick ngồi bên cạnh Lệ Lâm Lâm, cuối đầu nhìn cô: “Có phải em ấy uống nhiều quá không?”
“Uống hết cả hai chai còn không nhiều hả?” Thấy cô ngủ không ngon, Ann tìm một cái đệm để cô gối đầu lên ngủ. Vừa muốn nhấc cô lên thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một giọng nam sắc bén ngăn cản hành động của anh ta: “Bỏ tay ra.”
Mọi người trong phòng đều bị bất ngờ trước sự việc này, đồng loạt nhìn ra cửa, một người đàn ông mặc âu phục từ bên ngoài đang bước từng bước về phía này.
Đi phía sau còn có hai vệ sĩ, quản lí của KTV cũng xuất hiện, không khí im lặng bao trùm căn phòng, chỉ có ánh đèn và âm nhạc vẫn đang hoạt động.
Dì Khưu liếc mắt liền nhận ra Trần Nhất Nhiên, sắc mặt lập tức thay đổi. Ngô Tuệ ngẩn ra hai giây, micro đang cầm trong tay lăn xuống sô pha.
Trần Nhất Nhiên không nhìn bọn họ, nhanh chóng đi đến trước mặt Lệ Lâm Lâm, vỗ nhẹ mặt cô: “Lâm Lâm?”
“Hả…?” Lệ Lâm Lâm gạt bàn tay cản trở của anh ra, cô đổi sang hướng khác ngủ tiếp, thậm chí còn không thèm mở mắt. Trần Nhất Nhiên nhíu mày, cúi người bế cô lên.
Lệ Lâm Lâm như tìm được vị trí thoải mái, cô tựa mặt vào ngực anh, ngủ một cách ngon lành.
“Các người cho em ấy uống bao nhiêu rượu?” Anh nhìn xuống những chai rượu nằm lăn lóc trên sàn, ánh mắt quét qua Ngô Tuệ, “Lâm Lâm nói không sai, người đại diện như cô đáng bị sa thải.”
Ngô Tuệ: “…”
Ngô Tuệ bị anh dọa đến mức mặt mũi tái nhợt, Trần Nhất Nhiên nhìn dì Khưu đang đứng một bên: “Bà chủ Khưu của công ty Khoa học kỹ thuật Kim Khải đúng không? Hạng mục tiếp theo của các người cũng đừng tìm đến Hoa Sang.”
Dì Khưu sửng sốt một chút, bật cười: “Không hợp tác thì không hợp tác, tôi đây thấy rất bình thường.”
Trần Nhất Nhiên không nói gì thêm, trực tiếp bế Lệ Lâm Lâm ra ngoài. Dì Khưu đợi anh đi khỏi, sau đó nhanh chóng hỏi tội quản lý: “Quản lý Đặng, phòng VIP chỗ các cậu ai cũng có thể tùy tiện vào đúng không?”
Quản lý Đặng lau mồ hôi trên trán, nói với dì Khưu: “Dì Khưu, thật xin lỗi, tổng giám đốc Trần muốn tìm người, tôi làm sao dám cản.”
Dì Khưu cười lạnh một tiếng, quản lý Đặng chắc phải suy nghĩ rất đau đầu, cho cậu ta lựa chọn đắc tội một trong hai người họ, thì cậu ta lại lựa chọn đắc tội bà ấy.
“Ha, tổng giám đốc Trần cũng thú vị lắm.” Dì Khưu trong lòng đầy khinh thường, Trần Nhất Nhiên ngoài miệng nói Lệ Lâm Lâm không phân biệt được tình cảm, nhưng bà ấy lại thấy người không phân biệt rõ ràng tình cảm của mình chính là anh.