Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trợ lý Ngô sau khi thu xếp ổn thỏa chỗ ở cho ba cô gái nhỏ, thì lập tức quay về làm việc cho Trần Nhất Nhiên. Bởi vì chuyển sang nhà mới nên trong lòng các cô có chút hưng phấn, cả ba quyết định thay xong quần áo thì sẽ đi dạo xung quanh một vòng, tiện thể mua sắm thêm đồ dùng trong nhà.
Mặc dù những thứ đó trợ lý Ngô đã chuẩn bị rất đầy đủ.
“Ngô Tuệ, còn bao lâu nữa?” Lệ Lâm Lâm và Trần Hi đều đã thay đồ xong, nhưng Ngô Tuệ vẫn còn lề mề trong phòng, Lệ Lâm Lâm đẩy nhẹ cửa phòng Ngô Tuệ, nhìn vào trong, “Không phải bình thường cậu ghét nhất là chưng diện hay sao?”
Ngô Tuệ đứng trước gương trang điểm tô son: “Trước đây ở kí túc xá của trường, mình chưng diện để làm gì chứ? Nhưng bây giờ thì khác, mình phải trang điểm thật xinh đẹp để thể hiện sự tôn trọng đối với Ngân Loan.”
Ngô Tuệ hất nhẹ đuôi tóc, xoay người hỏi Lệ Lâm Lâm và Trần Hi: “Sao nào? Mình mặc như vậy có phải rất hợp với ngôi nhà đắc tiền này không?”
“Đúng, đúng, rất hợp.” Lệ Lâm Lâm và Trần Hi cười khanh khách, bước lên kéo Ngô Tuệ ra ngoài, “Nhanh nào, lề mề nữa thì trời sẽ tối.”
Ba người nhanh chóng thay giày, khi Lệ Lâm Lâm mở cửa nhà thì cửa thang máy cũng trùng hợp mở ra.
“Đúng lúc quá, các cậu nhanh lên!” Lệ Lâm Lâm đi nhanh về phía thang máy, vừa đi vừa nói với Trần Hi và Ngô Tuệ phía sau. Trái đất này quả nhiên rất tròn, cô không ngờ mình có thể gặp được Ann ở đây.
Động tác của Lệ Lâm Lâm dừng lại, cô ngẩn người tại chỗ.
“Cậu sao vậy?” Trần Hi bước tới nhìn, sau đó cũng rất ngạc nhiên.
Ơ, tại sao anh trai này giống với anh trai ở KTV thế nhỉ?
Đúng lúc này, lại xuất hiện thêm hai chàng trai khác ăn mặc rất phong cách bước ra khỏi thang máy, Lệ Lâm Lâm nhìn sang, cảm thấy đầu có chút choáng váng: “Ann? Henry? Nick?”
Ann, Henry và Nick: “…”
“Mọi người đứng chắn ở đây làm gì vậy?” Ngô Tuệ thay giày chậm nên đến sau, nhìn thấy ba anh chàng đẹp trai ở cửa thang máy, cô ấy cũng hơi bất ngờ, “Chuyện này là sao? Cậu mời bọn họ về nhà chúng ta hả?!”
Cậu không sợ nếu Trần Nhất Nhiên bắt gặp sẽ đánh gãy chân hay sao!
Lệ Lâm Lâm vội vàng phủ nhận: “Không phải mình!”
“Chẳng lẽ Hi Hi?!” Ngô Tuệ nhìn sang Trần Hi, thật sự nhìn không ra, Hi Hi to gan đến như vậy.
“Không phải mình…”
“Khụ.” Ann định thần lại, ho nhẹ một tiếng rồi giải thích, “Chúng tôi ở bên kia.”
Ann chỉ vào cánh cửa đối diện nhà Lệ Lâm Lâm.
Lệ Lâm Lâm, Trần Hi và Ngô Tuệ: “…”
Vậy là… Trùng hợp???
“Các em mới chuyển đến?” Ann nhìn về phía căn nhà mà Ngô Tuệ vừa bước ra, “Căn nhà này đã được bán từ lâu nhưng không thấy ai đến ở, các em mua nó hả?”
“Không, không phải.” Lệ Lâm Lâm lắp bắp nói, “Chúng tôi thuê.”
Nhưng chủ nhà không những không lấy tiền thuê mà còn trả tiền điện nước, tiền mạng cho các cô.
“Bọn tôi cũng thuê.” Ann có chút không được tự nhiên mà mỉm cười, “Chuyện này thật trùng hợp.”
Trần Hi đột nhiên nắm lấy cánh tay của Lệ Lâm Lâm, xoay người kéo cô và Ngô Tuệ về nhà, sau đó đóng “Ầm” cửa lại.
Ann, Henry và Nick: “…”
Trong nhà, Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ còn chưa kịp phản ứng, thì Trần Hi đã đứng trước mặt hai cô căn dặn: “Tuyệt đối không được để anh Nhất Nhiên biết chuyện các anh trai ở KTV sống đối diện chúng ta, hai cậu nghe rõ chưa?”
“Hả?” Lệ Lâm Lâm vẫn còn thất thần.
“Nếu anh Nhất Nhiên biết được, anh ấy nhất định sẽ bắt chúng ta chuyển nhà!” Trần Hi nghiêm túc nắm lấy cánh tay của Lệ Lâm Lâm, “Cậu có nhận thức được tính nghiêm trọng của chuyện này không hả?”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Hi Hi không chỉ “tiếp” được một lúc mấy anh trai, mà hiện tại còn muốn làm hàng xóm với bọn họ!
“Nhưng nếu tổng giám đốc Trần đến đây kiểm tra…” Ngô Tuệ nhỏ giọng đặt câu hỏi.
Trần Hi: “Sẽ không, anh ấy lúc nào cũng bận công việc, với lại hồi nãy Ann cũng có nói không có ai sống ở đây. Nếu anh mình thật sự đến kiểm tra, thì anh ấy sẽ không tùy tiện kiểm tra nhà của người khác.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng mà gì hết.” Trần Hi quay đầu sang chỗ khác, cắt ngang lời nói của Lệ Lâm Lâm, “Vừa nãy mình nhìn thấy trong phòng khách có thiết bị Karaoke.”
“… Thì?” Lệ Lâm Lâm mở to hai mắt nhìn Trần Hi.
Trần Hi mỉm cười, nói với cô: “Cho nên, chúng ta sau này không cần đi hát ở KTV nữa, cứ trực tiếp gọi ba anh ấy lại nhà là được.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Lệ Lâm Lâm tuyệt vọng một thì Ngô Tuệ tuyệt vọng mười. Lần trước Lệ Lâm Lâm đi ca hát ở KTV, Trần Nhất Nhiên đã tức giận như vậy, lần này Trần Hi còn trực tiếp gọi người về nhà?
Mà căn nhà này cũng là của Trần Nhất Nhiên!
… Nếu Trần Nhất Nhiên biết được chắc chắn sẽ tức đến chết.
“Vì hai cậu đều không phản đối nên cứ quyết định như vậy nha.”
Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ: “…”
Không phải các cô không phản đối, mà là không có cơ hội để nói.
Trần Hi chỉnh lại quần áo và mái tóc, sau đó mở cửa đi ra. Ann và hai người anh em của anh ta không còn ở ngoài, có lẽ bọn họ đã trở về nhà, Trần Hi bước đến gõ cửa nhà bọn họ.
Người mở cửa là Henry.
“Xin chào.” Trần Hi mỉm cười với anh ta, “Thật ngại quá, vừa rồi có phải dọa sợ các anh rồi không?”
“Không sao.” Giọng của Henry vẫn trầm thấp như lần cô nghe ở KTV, nhưng hôm nay lại có chút ôn nhu, “Bọn tôi cũng đang tự hỏi liệu mình có làm các em sợ hãi hay không.”
“Làm sao có thể.” Trần Hi híp mắt cười, “Chúng tôi chỉ thảo luận một chút, vì sau này mọi người sẽ là hàng xóm của nhau, nên chi bằng hôm nay chúng ta cùng ăn một bữa, anh thấy thế nào? Chúng tôi sẽ nấu lẩu ở nhà, các anh có muốn đến ăn chung không?”
“Vậy để tôi hỏi bọn họ.” Henry quay vào nhà, nói vài câu với hai người ngồi trong phòng khách, sau đó đi ra nói với Trần Hi, “Được, bọn tôi chuẩn bị một chút rồi sẽ qua.”
“Được thôi, chúng tôi sẽ chờ các anh.” Trần Hi vẫy tay với anh ta, rồi quay trở về nhà.
Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ đứng ở cửa nhìn Trần Hi, cô mấy máy khóe môi, nói nhỏ với cô ấy: “Không phải cậu nói muốn đi dạo phố à?”
“Đi ngày nào mà không giống nhau.” Trần Hi thay dép mang trong nhà, sau đó bước vào phòng khách, “Mình có nhìn sơ qua tủ lạnh, trợ lý Ngô chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đêm nay chúng ta sẽ nấu lẩu để chúc mừng chuyện dọn nhà.”
Ngô Tuệ: “…”
Sống trong nhà của tổng giám đốc Trần, tiêu tiền của tổng giám đốc Trần, và giờ còn mời những người đàn ông khác đến đây ăn tối.
Rất tuyệt vời, bravo!
Lệ Lâm Lâm từ nhỏ đã không hợp với chuyện bếp núc, nên Trần Hi và Ngô Tuệ quyết định không cho cô xuống bếp, hai người bọn họ chuẩn bị nồi lẩu hết cả buổi chiều. Lệ Lâm Lâm vốn được phân công dọn dẹp phòng khách, nhưng không chịu nổi cô đơn mà chạy vào bếp, cô nhìn bóng lưng của Trần Hi: “Hi Hi.”
“Sao vậy?” Trần Hi đang bận cắt thịt nên không quay lại nhìn cô.
Lệ Lâm Lâm chớp mắt, hỏi cô ấy: “Khai thật đi, có phải cậu thích một trong ba người bọn họ đúng không?”
Trần Hi dừng động tác cắt thịt, sau đó quay đầu nhìn cô: “Cậu nghĩ mình là loại người này? Ai mình cũng thích hết nha.”
Lệ Lâm Lâm; “…”
Ngô Tuệ nhướng mày, một bên rửa rau một bên hỏi: “Cậu muốn một lúc yêu đương với ba người?”
“Ai nói mình sẽ yêu bọn họ?” Trần Hi mỉm cười, “Mình chỉ đơn giản là thích ngoại hình đẹp trai, lời nói ngọt ngào của các anh trai mà thôi.”
“…” Lệ Lâm Lâm trầm mặc một lúc, “Vậy cậu chính là dì Khưu thứ hai.”
Nhắc đến dì Khưu, Lệ Lâm Lâm lại nhớ đến một chuyện khác: “Mối quan hệ giữa Nick và dì Khưu không phải bình thường, cậu có thể loại trừ anh ta.”
Trần Hi ngửi thấy mùi bát quái, vội vàng hỏi cô: “Sao không bình thường?”
Lệ Lâm Lâm nói: “Lần trước mình đến biệt thự của dì Khưu, thấy Nick cũng ở trong nhà bà ấy, còn mặc đồ ngủ tình nhân với bà ấy nữa.”
“Trời đất ơi!” Vẻ mặt Trần Hi hết sức hưng phấn, đôi mắt cũng lập tức sáng lên, “Dì Khưu thật sự là tấm gương sáng để chúng ta noi theo!”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Động tác Ngô Tuệ chợt dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Lệ Lâm Lâm: “Không đúng, cậu đến biệt thự của dì Khưu lúc nào? Sao mình không biết?”
“…” Lệ Lâm Lâm đứng hình, đệch, hình như cô đã lỡ miệng, “À, chuyện là biệt thự của dì Khưu và nhà mình cùng chung một tiểu khu, nhưng mà này, không phải chuyện gì mình cũng phải nói với cậu đâu, hừ.”
Ngô Tuệ còn muốn hỏi cô vài câu, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Ba cô gái nhỏ lập tức trở nên căng thẳng.
“Đến rồi, đến rồi, làm sao bây giờ?” Lệ Lâm Lâm hồi hộp đến nỗi đứng ngồi không yên.
Trần Hi: “Bình tĩnh! Mình và Ngô Tuệ sẽ tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu, Lâm Lâm, cậu ra mở cửa cho họ, sau đó mời người ta ăn một chút trái cây.”
“Được, được!” Lệ Lâm Lâm nhận lệnh, nhanh chóng rời khỏi phòng bếp.
Trước khi mở cửa, cô đã nhìn qua mắt mèo, chắc chắn rằng bên ngoài là Ann, Nick và Henry thì mới mở cửa.
“Xin chào.” Lệ Lâm Lâm cứng nhắc chào hỏi ba người, “Mời các anh vào nhà.”
Lệ Lâm Lâm muốn lấy dép đi trong nhà cho họ, nhưng nhận ra không có đôi nào dành cho nam. Ann dường như nhận thức được sự việc nên quay đầu nói với Nick: “Cậu về nhà lấy dép của chúng ta đến đây đi.”
“Ừ.” Nick gật đầu, sau đó quay về nhà lấy dép. Lệ Lâm Lâm đứng tại chỗ có chút lúng túng: “Thật ngại quá.”
“Không sao đâu.” Ann cười với cô, nụ cười này giúp Lệ Lâm Lâm cảm thấy yên tâm không ít.
Nick quay trở lại rất nhanh, ba người bắt đầu thay dép, sau đó bước vào nhà theo cô. Ann cầm trên tay một vài túi giấy, nói với Lệ Lâm Lâm: “Cái này cho các em, bởi vì không kịp chuẩn bị nên những thứ bên trong không phải đồ đắt tiền.”
“Ấy, đừng nói vậy, cảm ơn các anh rất nhiều.” Lệ Lâm Lâm vừa tiếp chuyện vừa đi vào phòng khách, “Các anh để túi giấy lên bàn là được.”
Lệ Lâm Lâm đưa tay xách phụ ba người, khi cầm lên thì phát hiện bên trong có một ít trái cây và vài hộp sữa tươi.
“Sữa tươi?” Theo như cô quan sát, ba người bọn họ đâu phải kiểu người thích uống sữa tươi lắm đâu.
Ann ho nhẹ một tiếng, giải thích với cô: “Nhà chúng tôi có rất nhiều rượu, nhưng nghĩ đến chuyện các em không thể uống rượu vì còn đi học, nên tôi đã lấy vài hộp sữa tươi của thằng em mang đến đây.”
Lệ Lâm Lâm hơi ngạc nhiên, tò mò hỏi anh ta: “Anh còn có em trai?”
“Ừ, năm nay nó học lớp sáu.”
“Vậy anh gọi cậu nhóc qua ăn lẩu với chúng ta đi.”
Ann nói với cô: “Nó đang tham gia trại mùa đông do trường tổ chức, cuối tuần mới về nhà.”
“À, ra vậy.” Lệ Lâm Lâm cầm quả cam trên tay, cô hỏi ba người, “Các anh muốn ăn trái cây không?”
“Chúng tôi có thể tự gọt.” Henry mỉm cười, cầm lấy quả cam trên tay Lệ Lâm Lâm, rồi cắt nó bằng dao gọt trái cây, anh ta hỏi Lệ Lâm Lâm, “Em muốn ăn thêm gì nữa không? Tôi sẽ gọt cho em.”
Bây giờ, Lệ Lâm Lâm đã hoàn toàn hiểu suy nghĩ của Trần Hi, một chàng trai như vậy, cô không cần yêu đương với anh ta, chỉ cần trò chuyện vài ba câu liền cảm thấy vui vẻ!
“Các em đang làm đồ ăn phải không? Vậy để tôi giúp một tay.” Nick vén tay áo lên, đứng dậy khỏi ghế sô pha, “Hình như trong tủ lạnh vẫn còn bò bít tết, hay để tôi về nhà lấy vài miếng đã cắt sẵn đem đến đây?”
Thấy Ann và Henry đều gật đầu, Nick lập tức quay về nhà lấy bò bít tết. Sau khi Nick trở lại, anh ta cùng với Henry vào bếp phụ giúp một tay, cũng may phòng bếp này đủ lớn, nếu không sẽ không chứa được nhiều người như vậy.
Lệ Lâm Lâm đang ăn cam mà Henry vừa gọt, nhìn về phía phòng bếp: “Hai anh ấy đều biết nấu ăn hết sao?”
“Đúng vậy, bọn tôi thường tự nấu ăn.”
“À.” Lệ Lâm Lâm nhìn Ann, “Hôm nay các anh không đi làm?”
Ann nói với cô: “Hôm nay đúng lúc được nghỉ.”
“Chuyện này thật trùng hợp.” Lệ Lâm Lâm cười ngốc hai tiếng.
Ann cũng cười theo cô, nhưng sự thật là bọn họ xin nghỉ ngày hôm nay.
“Còn chuyện này nữa, Nick không phải đã ra nước ngoài với dì Khưu rồi ư? Nếu tôi nhớ không nhầm thì chưa tới ngày về của bà ấy.” Lệ Lâm Lâm một mình ăn gần hết đĩa cam, cô hoàn toàn không nhớ rằng đĩa cam này ban đầu cô muốn dùng để đãi khách.
Ann quay đầu nhìn Lệ Lâm Lâm: “Nick trở về trước, xin nghỉ quá lâu sẽ bị quản lý trừ lương.”
Lệ Lâm Lâm cầm điều khiển trên tay, bật TV lên. Ann nói với cô: “Nếu ở ngoài thì em cứ gọi tôi là Lục Duệ Châu.”
Tay Lệ Lâm Lâm không ngừng chuyển kênh, khi nghe Ann nói thì chợt dừng lại: “Lục Duệ Châu? Tên thật của anh hả?”
“Ừ.”
Lệ Lâm Lâm gật đầu rồi lại bật cười: “Được thôi, tôi cũng cảm thấy gọi Ann nó cứ là lạ, ha ha.”
“Lâm Lâm, bếp điện từ cậu lấy ra chưa?” Trần Hi ló đầu ra khỏi bếp, hỏi Lệ Lâm Lâm trong phòng khách.
Lệ Lâm Lâm chỉ vào bếp điện từ trên bàn ăn, nói với Trần Hi: “Mình đã sớm lấy ra, chỉ chờ các cậu thôi.”
“Hai người mau qua đây bưng phụ thức ăn, chúng ta có thể bắt đầu nhúng lẩu!”
Vẻ mặt Lệ Lâm Lâm tràn đầy phấn khích, cô nhanh nhẹn bước đến phụ giúp, Lục Duệ Châu cũng đi theo sau giúp đỡ bọn họ.
Nồi lẩu một màu đỏ rực đang sôi ùng ục, khói bóc lên kèm theo hương thơm lan tỏa khắp phòng, một bàn đầy rau và thịt được sắp xếp gọn gàng, Trần Hi giơ ly sữa của mình lên, nói với những người có mặt tại đây: “Đầu tiên, chúng ta hãy cụng ly với nhau, tục ngữ có câu bà con xa không bằng láng giềng gần, mọi người về sau nhớ giúp đỡ lẫn nhau đó nha.”
Mọi người chạm ly vào ly sữa của Trần Hi, sau đó ngồi xuống. Lục Duệ Châu nói với bọn họ: “Chờ em trai tôi về, chúng ta lại cùng nhau ăn một bữa, bữa ăn đó để tôi làm chủ.”
“Được, được.”
Ngô Tuệ đè đôi đũa của Lệ Lâm Lâm, hạ giọng cảnh cáo cô: “Ngày mai cậu phải quay phim, không thể ăn những thứ dầu mỡ như vậy, nó chứa hàm lượng calo quá cao.”
“Không thích, mình muốn ăn.” Mỗi ngày Lệ Lâm Lâm đều bị Ngô Tuệ kiểm soát, không chịu được bắt đầu chống đối, “Anh Nhất Nhiên đã nói, cân nặng không phải chỉ dựa vào mấy miếng thịt, hôm nay mình nhất định phải ăn!”
Trần Hi kéo tay Ngô Tuệ, cố gắng thuyết phục cô ấy: “Thôi nào, hôm nay là tiệc tân gia của chúng ta, cậu cứ để cậu ấy ăn đi.”
Ngô Tuệ cảm thấy có chút phiền lòng: “Bởi vì mọi người đều chiều cậu ấy, nên cậu ấy ngày càng không kiêng nể gì hết.”
Trần Hi lập tức giơ ba ngón tay lên thề: “Mình không có chiều cậu ấy, lần trước ăn cơm ở nhà mình, mình đã giám sát Lâm Lâm theo lời cậu dặn. Nhưng anh Nhất Nhiên cứ ở đằng sau chống lưng, nên mình không thể làm gì được. Cậu muốn trách thì cứ đi tìm anh ấy mà trách.”
Ngô Tuệ: “…”
Cô vẫn nên tự trách chính mình.
Trong lúc hai người bên cạnh vẫn đang bận rộn tranh cãi, thì Lệ Lâm Lâm đã ăn được ba miếng thịt bò.
Sau khi ăn xong nồi lẩu, đám người Lục Duệ Châu còn chủ động giúp các cô dọn dẹp, bát đĩa cũng được rửa sạch sẽ, chuyện này khiến cho Lệ Lâm Lâm cảm thấy rất ngại. Dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, ba người bọn họ cũng không có ý định ở lại lâu, nên nhanh chóng chào tạm biệt các cô rồi trở về nhà.