Trong khoảng thời gian này, Lệ Lâm Lâm luôn cố gắng luyện tập thể hình, lúc Trần Nhất Nhiên trên đường tới đây thì Lệ Lâm Lâm đang hào hứng cho Trần Hi xem cơ tay của mình.
“Cơ tay của cậu… Thật sự trốn quá kỹ.” Trần Hi nhìn sát vào cánh tay Lệ Lâm Lâm, trên tay còn cầm một chiếc kính lúp, “Nếu không nhìn kỹ thì không thấy được.”
“…” Khóe miệng Lệ Lâm Lâm giật giật, cô thả tay áo xuống, muốn cho Trần Hi xem cơ bụng của mình, “Mình còn luyện được cơ bụng và “hang bươm bướm” nữa đấy!”
Phụ nữ đẹp nhất là “hang bươm bướm”, đàn ông gợi cảm nhất là “đường nhân ngư”. Mọi người có thể hiểu “hang bươm bướm” là chỉ một người con gái có vòng eo thon nhỏ.
Ngay khi cô định vén áo lên cao thì Trần Nhất Nhiên bỗng mở cửa bước vào. Hai người ngồi trong phòng khách và Trần Nhất Nhiên đứng ngoài cửa đều đồng loạt ngẩn người, động tác của Lệ Lâm Lâm cứng đờ trong không khí, áo từ từ tuột khỏi tay cô.
“Anh Nhất Nhiên, anh đến rồi?” Trần Hi hoàn hồn, mang dép lê chạy lạch bạch lại chỗ anh, “Anh lại tặng quà cho tụi em sao!”
Trên tay Trần Nhất Nhiên cầm vài túi giấy, những thứ này đều là quà đã chuẩn bị trước.
“Ừ, quà năm mới cho em với Lâm Lâm.” Trần Nhất Nhiên đưa hết túi giấy trong tay cho Trần Hi.
“Cảm ơn anh Nhất Nhiên!” Trần Hi vui vẻ chạy lại ghế sô pha, gọi Lệ Lâm Lâm còn đang ngẩn người, “Lâm Lâm, đến khui quà.”
“À, ừ…” Lệ Lâm Lâm vuốt nhẹ mái tóc bên tai, cũng không chào Trần Nhất Nhiên, sau đó tiến lại gần Trần Hi xem quà. Trần Nhất Nhiên đứng tại chỗ, có chút không biết làm thế nào, anh ho nhẹ một tiếng, “Lúc nãy các em làm gì vậy?”
Trần Hi vừa bóc quà vừa trả lời anh: “À, Lâm Lâm sắp gia nhập đoàn phim, vai diễn của cậu ấy là người có thành tích tốt trong thể thao nên cậu ấy đã tập quyền anh! Đạo diễn yêu cầu Lâm Lâm tập luyện trước, tránh để bản thân yếu như bún.”
“Chỗ nào của mình yếu như bún, mình còn luyện được cơ tay nữa đấy!” Lệ Lâm Lâm không phục phản bác.
Trần Hi nói với cô: “Cậu còn không biết xấu hổ mà gọi nó là cơ tay, à đúng rồi, anh Nhất Nhiên ngày thường cũng có tập luyện, cậu nên nhìn vào cơ thể anh ấy để biết cái gì gọi là cơ tay.”
“…” Khụ, đừng nói vậy, mình cũng rất muốn nhìn.
“Thiện Thiện đến rồi hả?” Chân Điềm bước ra từ phòng chứa rượu, trong tay còn cầm một bình rượu mới ngâm, “Tốt quá rồi, mọi người có thể cùng nhau nếm thử rượu mợ mới ngâm.”
Trần Túy ra khỏi phòng sau bà ấy, thuận tay đóng cửa lại: “Hi Hi và Lâm Lâm không thể uống.”
“Không sao, nồng độ rượu rất thấp, hơn nữa hôm nay uống say cũng không vấn đề gì, mọi người đều ở trong nhà.”
Trần Nhất Nhiên nhìn về phía bọn họ: “Cậu, mợ.”
“Ừ.” Trần Túy nhàn nhạt lên tiếng, ngược lại Chân Điềm rất nhiệt tình hỏi thăm anh.
“Hôm nay trên Weibo, mợ thấy ảnh hẹn hò của cháu với ảnh hậu Lư bị một tên paparazzi chụp được.” Chân Điềm sau khi hỏi thăm công việc và cuộc sống của Trần Nhất Nhiên, lại bất ngờ hỏi thêm một câu.
Bầu không khí trong phòng khách thay đổi một cách vi diệu, Trần Hi và Lệ Lâm Lâm đang ngồi thì thầm trên ghế sô pha cũng không nhịn được mà nhìn về bên này.
“Lúc đó bọn cháu cùng đạo diễn ăn tối, không phải hẹn hò.” Trần Nhất Nhiên giải thích, “Công ty đã làm rõ mọi chuyện, mợ chưa nhìn thấy sao?”
“Em thấy rồi!” Trần Hi giơ tay, “Lư Tư Vũ còn đích thân đăng Weibo bảo mọi người đừng viết linh tinh. Mình nói đúng không Lâm Lâm?”
Trần Hi huýt nhẹ cùi chỏ vào Lệ Lâm Lâm.
Thấy Trần Nhất Nhiên nhìn qua, Lệ Lâm Lâm vô thức ngồi thẳng người, giả vờ tự nhiên vuốt tóc: “À, ừ… Hình như là vậy.”
“Vậy được rồi, xem ra đều do phóng viên viết linh tinh.” Chân Điềm đứng dậy cười với bọn họ, “Mợ đi vào bếp xem món ăn đã chuẩn bị xong chưa, mấy đứa có thể nếm thử rượu trước.”
Trần Hi quay đầu nhìn mẹ Chân: “Mẹ, con muốn uống Coca.”
“Muốn uống thì tự xách mông đi mua.”
Trần Hi bĩu môi, Trần Nhất Nhiên cười một tiếng, đứng lên nói: “Anh đi mua cho em.”
“Yeah, vẫn là anh Nhất Nhiên tốt với em nhất.” Trần Hi vui vẻ cong khóe miệng, sau đó nhìn Lệ Lâm Lâm bên cạnh, “Lâm Lâm, cậu đi với anh ấy nha, sẵn tiện giúp mình chọn vài món ăn vặt.”
Trần Túy nhìn về phía Trần Hi: “Đã nhờ Nhất Nhiên đi mua, sao còn gọi thêm Lâm Lâm?”
Lệ Lâm Lâm vội vàng nói: “Không sao ạ, hôm nay cháu đến đây ăn chực, nên giúp Hi Hi cũng là chuyện đương nhiên.”
Trần Hi nói với cô: “Vậy hai người đi nhanh đi, bữa tối sắp chuẩn bị xong rồi.”
Có một cửa hàng tiện lợi luôn mở giờ trong tiểu khu của họ, dù hôm nay là đêm giao thừa nhưng cửa hàng cũng không đóng cửa. Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Nhiên cùng nhau xuống lầu, đi về hướng cửa hàng tiện lợi.
Hôm nay, Lệ Lâm Lâm mặc chiếc váy mà Trần Hi tặng cho cô vào ngày sinh nhật, cổ áo vuông kết hợp với tay phồng kiểu Pháp khiến cho chiếc váy càng thêm tao nhã. Bởi vì, Lệ Lâm Lâm thích nhất màu đỏ nên chiếc váy này Trần Hi cũng làm màu đỏ cho cô, trên thân váy được trang trí bằng một chiếc nơ lớn cùng màu, viền nơ đính thêm những viên ngọc trai màu trắng nhìn rất hài hòa.
Lúc ấy, vì Trần Nhất Nhiên nhìn thấy những viên ngọc trai đính trên nơ con bướm nên mới tặng đôi bông tai kia cho Lệ Lâm Lâm.
Nhưng đêm nay, Lệ Lâm Lâm không đeo nó.
“Em thấy lạnh hả?” Lúc Lệ Lâm Lâm ra khỏi nhà không có mặc áo khoác, Trần Nhất Nhiên thấy cô cứ rụt hai cánh tay vào nhau nên cởi áo khoác choàng lên vai cô, “Đừng để cảm lạnh.”
Chiếc áo măng tô mang theo hơi ấm của Trần Nhất Nhiên, Lệ Lâm Lâm cảm thấy bả vai hơi nặng, toàn thân như bị bao phủ bởi hơi ấm nóng rực của anh.
Lệ Lâm Lâm chỉnh lại áo khoác trên vai, ngước mắt nhìn Trần Nhất Nhiên đang đi bên cạnh: “Cảm ơn anh Nhất Nhiên.”
Trong tiểu khu chỉ mở đèn đường, ánh đèn màu da cam chiếu từ trên đỉnh đầu xuống, làm cho mái tóc và lông mi của Trần Nhất Nhiên như mạ thêm một chút ánh sáng nhu hòa, gương mặt góc cạnh của anh dường như không còn khó gần như mọi khi.
“Không có gì.” Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng bước chân của Trần Nhất Nhiên nghe rất rõ ràng, “Hi Hi nói em sắp vào đoàn phim?”
“Đúng vậy.” Lệ Lâm Lâm gật đầu, “Tháng Giêng sẽ khai máy, hầu hết các địa điểm quay đều ở thành phố A.”
Trong lòng Trần Nhất Nhiên như có suy nghĩ, anh gật đầu: “Phòng làm việc của em tuyển thêm người chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa.”
“Vậy anh sẽ giúp em tìm thêm hai người trợ lý, em hiện tại sắp quay phim, bên cạnh không thể không có người chăm sóc.”
“Không cần, không cần, Ngô Tuệ sẽ đi với em.”
“Cô gái kia?” Trần Nhất Nhiên hiển nhiên không tin tưởng vào năng lực làm việc của Ngô Tuệ, “Hai em đều không có kinh nghiệm, vẫn nên để anh tìm hai người trợ lý có năng lực cho em.”
Lệ Lâm Lâm suy nghĩ một chút, không cần thay đổi người đại diện, lại tìm thêm giúp cô hai người trợ lý, nên cô đồng ý với anh thì cũng không mất cái gì. Hơn nữa, người mà anh Nhất Nhiên tìm chắc chắn rất đáng tin cậy.
“Dạ, vậy làm phiền anh rồi.”
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, sau đó bước nhanh đến cửa hàng tiện lợi. Trần Nhất Nhiên lấy mấy lon Coca cho Trần Hi, chọn thêm một vài món ăn vặt cô ấy thích, sau đó xách giỏ hàng đi tìm Lệ Lâm Lâm: “Lâm Lâm, em có muốn ăn gì không?”
Lệ Lâm Lâm nhìn nhân viên bán trà sữa tại cửa hàng, ánh mắt thèm thuồng: “Em muốn uống trà sữa…”
Trần Nhất Nhiên không thích mấy món trà sữa làm từ đường hóa học, nhưng cô gái nhỏ bên cạnh có vẻ rất thích nên anh không có ý kiến: “Vậy thì mua một ly.”
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Lệ Lâm Lâm lắc đầu nói với anh: “Thôi, hiện tại Trần Hi đã hoàn toàn bị Ngô Tuệ mua chuộc, cậu ấy còn muốn giám sát xem em ăn gì vào buổi tối. Mà gần đây em cũng đang tập thể hình, nếu huấn luyện viên biết em uống trà sữa thì anh ta nhất định sẽ rất tức giận.”
Trần Nhất Nhiên bật cười, đi đến chỗ nhân viên mua một ly trà sữa: “Uống ở đây, uống xong rồi về.”
“…” Lệ Lâm Lâm cảm thấy Trần Nhất Nhiên như đang dung túng cô phạm tội, “Anh Nhất Nhiên, anh làm như vậy thật không tốt.”
Trần Nhất Nhiên khẽ cong môi, cười như không cười nhìn cô: “Vậy sao? Nhưng em cầm lấy là có ý gì?”
“…” Lệ Lâm Lâm giả vờ như không nghe thấy, yên lặng hút một hơi trà sữa.
Trời ơi! Sảng khoái tinh thần quá đi!
Trần Nhất Nhiên thấy cô hút mấy hơi rồi lại bỏ ly trà sữa xuống, anh hỏi: “Không ngon?”
“Không phải, nhưng nếu em tăng cân…”
“Yên tâm, cân nặng không phải chỉ dựa vào một ly trà sữa.” Trần Nhất Nhiên nói với cô, “Thỉnh thoảng nên buông thả mình một chút, coi như tự thưởng cho bản thân.”
Nghe anh nói như vậy, chút lo lắng cuối cùng của Lệ Lâm Lâm cũng bay mất, cô hút một hơi nửa ly trà sữa: “Anh Nhất Nhiên.”
Cô gọi Trần Nhất Nhiên một tiếng.
Trần Nhất Nhiên nhẹ nhàng “Ừ”, anh hỏi cô: “Sao vậy?”
Lệ Lâm Lâm nhìn anh: “Anh cũng từng buông thả chính mình à?”
“Tất nhiên.”
Lệ Lâm Lâm chớp mắt hai cái: “Chẳng hạn như mua nhà?”
Trần Nhất Nhiên khẽ cười, nói với cô: “Có đôi lúc anh không muốn làm việc.”
“Thật sao? Em còn tưởng anh rất thích công việc.” Lệ Lâm Lâm kinh ngạc nhìn anh, “Nói thật, anh là người thích làm việc nhất mà em từng thấy!”
Trần Nhất Nhiên gõ nhẹ một cái lên trán Lệ Lâm Lâm, cười nói với cô: “Uống nhanh đi cô nương, uống xong chúng ta lập tức quay về.”
“À, anh muốn uống thử không?”
“Anh không uống.”
Hai nhân viên quầy thu ngân đứng chung một chỗ, thì thầm bàn luận: “Cô bé kia có phải Lệ Lâm Lâm không?”
“Đúng rồi, em ấy với người trong ảnh y chang nhau.”
“Người bên cạnh là bạn trai của em ấy hả?” Nhân viên thu ngân sửng sốt, “Em gái Lâm còn nhỏ như thế, tên kia thật quá điên cuồng!”
“… Lâm Lâm cũng tròn hai mươi tuổi rồi, cậu đừng có suy nghĩ tà dâm như vậy!” Nhưng anh chàng đẹp trai bên cạnh tại sao nhìn có chút quen mắt? Anh ta có phải là người bị tung tin đồn hẹn hò với ảnh hậu Lư?
Trần Nhất Nhiên và Lệ Lâm Lâm ra khỏi cửa hàng tiện lợi dưới ánh mắt tò mò của hai nhân viên thu ngân, sau khi về đến nhà, Trần Hi lập tức chạy tới tra hỏi bọn họ: “Hai người chỉ mua Coca mà lâu như vậy? Có phải ở sau lưng em làm chuyện lén lút?”
“Ấy, sao có thể.” Vì uống lén một ly trà sữa nên Lệ Lâm Lâm có chút chột dạ, “Chúng mình ở dưới lầu cho mèo ăn.”
“Ồ, cho mèo ăn…” Trần Hi nói một câu đầy ý vị sâu xa.
“Hi Hi, kêu Thiện Thiện và Lâm Lâm xuống dùng cơm tối.” Chân Điềm vừa đặt dĩa rau lên bàn liền nói với đám thanh niên trong phòng khách.
“Dạ.”
Vài người quay quần bên bàn ăn, trước khi động đũa, mọi người cạn ly với nhau. Trần Hi gắp cho mình một miếng thịt bò, sau đó nói với Trần Túy và Chân Điềm: “Nhân tiện, mọi người đều có mặt ở đây nên con sẽ thương lượng với mọi người một số vấn đề. Sắp tới sẽ có kỳ nghỉ đông, con với Lâm Lâm và Ngô Tuệ muốn thuê một căn nhà ở bên ngoài, mọi người cứ xem nó như là căn cứ nhỏ của bọn con.”
Trần Túy dừng đũa, nhìn về phía hai cô: “Không phải các con đã có studio rồi hả?”
Trần Hi: “Chúng con không thể ngủ qua đêm ở studio, nếu thuê một căn nhà, khi có công việc bọn con có thể ngủ lại với nhau, như vậy sẽ thuận tiện hơn.”
Trần Túy: “Ba cảm thấy thật ra các con không muốn sống ở nhà.”
“Bọn con chỉ là suy nghĩ cho ba mẹ thôi.” Trần Hi nói năng một cách hùng hồn đầy lý lẽ, “Ba nhìn chú Lệ và cô Dư đi, bọn họ vì muốn hưởng thụ thế giới của hai người mà bỏ rơi Lâm Lâm gần ba tháng trời. Đúng không Lâm Lâm?”
Lệ Lâm Lâm gật đầu: “Ba cháu nói không nỡ xa mẹ, mẹ cháu nói không nỡ xa ba, cuối cùng hai người nắm tay đi nước ngoài với nhau, cũng không có ai nói không nỡ xa cháu.”
Trần Túy: “…”
Trần Hi nắm tay Lệ Lâm Lâm, bày ra vẻ mặt thấu hiểu: “Mình hiểu cảm giác đó, trước mặt ba mẹ mình, mình chỉ là người thừa.”
Trần Túy và Chân Điềm: “…”
Trần Nhất Nhiên đang nghiêm túc suy nghĩ về chuyện thuê nhà, thấy hai cô bày trò cũng không nhịn được bật cười: “Trước đây anh thường xuyên có cảm giác này.”
Trần Túy và Chân Điềm: “…”
“Trần Nhất Nhiên, cháu cũng yên tâm để chúng nó ở bên ngoài hả?” Ánh mắt Trần Túy sắc như dao phóng tới.
Trần Nhất Nhiên khi còn nhỏ không sợ trời không sợ đất, điều duy nhất anh sợ chính là cậu Trần Túy. Mặc dù Trần Nhất Nhiên đã trưởng thành, Trần Túy cũng không thể đánh lại anh, nhưng anh vẫn không dám kiêu ngạo trước mặt cậu ấy: “Các em ấy muốn có căn cứ nhỏ cũng không thành vấn đề, dù sao cũng không phải dọn hết đồ ra khỏi nhà. Nhưng tùy tiện thuê nhà ở bên ngoài, cháu vẫn không yên tâm.”
Trần Nhất Nhiên suy nghĩ rồi nói với hai cô: “Như thế này đi, anh sẽ kêu trợ lý Ngô chỉnh sửa lại tài liệu bất động sản của thành phố A, các em cứ chọn một nơi mình thích để ở.”