Bộp.
Đôi tay nhợt nhạt tựa ánh trăng ghì mạnh vào bàn.
Bên dưới là một tờ giấy trắng.
Bàn tay dừng lại giữa không trung trong chốc lát rồi chậm rãi thu về, chỉ để lại tờ giấy.
Người đàn ông nhìn bàn tay rời đi rồi hướng mắt xuống tờ giấy trên mặt bàn, anh trông thấy câu “Đơn xin từ chức” được viết trên đó. Anh bất giác mở to mắt, khuôn mặt thì sầm tối lại ngay trước khi anh có thể ngẩng đầu lên.
Chàng trai với mái tóc trắng xóa và đôi mắt đỏ đứng nhìn biểu cảm bối rối của người đàn ông, không biểu hiện một chút cảm xúc nào, cậu nói với chất giọng kiên định.
“Tôi muốn từ chức.”
***
Nếu Đế Quốc có “những vị anh hùng”, thì Vương quốc Quỷ có “các tư lệnh quân đoàn”.
Nếu Đế Quốc cử ra các vị tướng tài cán, Vương quốc Quỷ cũng sẽ đưa ra ‘những tư lệnh’.
Chính vì thế, các tư lệnh quân đoàn phụng sự với vai trò gươm và thuẫn của Vương quốc Quỷ, đồng thời cũng là một biểu tượng của sức mạnh.
Chính thức thì, có tổng cộng là mười hai tư lệnh tính từ tư lệnh thứ nhất đến tư lệnh thứ mười hai, nhưng thực tế, vẫn còn một tư lệnh được ẩn giấu, một vị chỉ huy chưa được kể đến.
Mọi người trong Vương quốc Quỷ và thậm chí là kẻ địch - quân đội của Đế Quốc cũng không hề biết đến bí mật này, về tư lệnh quân đoàn số không.
Người đảm nhận quân đoàn số không không ai khác chính là kẻ đã lấy mạng vị anh hùng “cuối cùng”, gần như là tư lệnh mạnh nhất của Vương quốc Quỷ.
Cái thứ quân bài hùng mạnh ấy lại đột ngột bảo rằng cậu muốn từ chức thì thật chẳng thể tin nổi.
“Không! Không bao giờ!”
“Ta không thể phí phạm một tài năng như ngươi!”
Cùng với quyết tâm mãnh liệt, quỷ vương nắm lấy đôi chân của cậu thuộc hạ và lê lết dưới đất.
Tư lệnh số không thường ít nói và cũng ít đi lại, thế nên khi cậu ta tự mình đến tận đây, anh đã tự hỏi vì sao và thậm chí còn có chút vui mừng.
Nhưng mà đến để nói điều này thì…
Có lẽ cậu ta đang không thành thật. Như mọi khi, đây chỉ là một trò thử thôi. Chắc chắn là thế rồi.
Vẫn níu chặt đôi chân của chàng trai, người đàn ông ngẩng đầu, mắt anh ta chạm phải đôi mắt đỏ tươi và mọi thứ chìm vào im lặng.
Chàng trai nhất định hiểu được điều mà người đàn ông muốn nói thông qua ánh nhìn trong đôi mắt anh ta.
‘Nếu ta đã làm đến mức này, ngươi không thể nói là ngươi thật sự sẽ rời đi được, đúng chứ!’
Cặp mắt vốn luôn kiên định của chàng trai run lên đôi chút, tựa như ý đồ của người đàn ông đã hiệu nghiệm. Chỉ qua một cái nhìn chóng vánh, điều đó thật chẳng rõ ràng chút nào, nhưng với quỷ vương, người đang tập trung vào chàng trai thì có thể nhanh chóng nhận ra nó.
Dao động rồi. Thế thì ta không nên dừng lại.
Người đàn ông rời bỏ đôi chân mà anh ta đã từng nắm chặt lấy và lập tức đứng thẳng dậy. Thay vào đó, lần này anh bắt lấy cả hai vai.
“Vì sao chứ? Có thứ gì làm ngươi không hài lòng sao? Cấp dưới của ngươi đối xử với ngươi không tốt à? Có phải ngươi bị chúng phân biệt đối xử vì là một con người? Là tên khốn nào?! Ta sẽ khiến chúng sống không bằng chết!”
Trái ngược với giọng nói có phần thô bạo, anh lại tin chắc rằng họ sẽ không làm điều như thế.
Con người này mạnh đến độ tất thảy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận điều đó.
Không, ‘thừa nhận’ là như thế nào? Đối với những ác quỷ, cậu sở hữu năng lực vượt trội chẳng thể đạt đến dù cho có cố gắng. Không giống với cư xử thân thiện, mọi người đều kính nể và tôn trọng cậu ta, liệu có một tên to gan nào dám gây chuyện với cậu ta không?
Song, vẫn có lý do để làm thế.
Deon Hart. Trong lâu đài quỷ, cậu ấy được biết đến với tên gọi “Demon Arut”, và là một “con người” với cấp bậc chỉ xếp sau mỗi quỷ vương.
Cậu ấy là con người duy nhất trong lâu đài, nên anh không biết những con người khác sẽ ra sao, nhưng không giống với những loài quỷ, cậu ta vô cùng miễn cưỡng khi thấy máu của ai đó.
Thế nên khi chuyện đã đến nước này, cậu ấy không có lựa chọn nào khác ngoài phản ứng lại theo một cách nào đó.
—Đúng như dự đoán.
Khoảnh khắc mà người đàn ông sắp rời khỏi phòng làm việc, cổ tay của anh đã bị nắm lấy.
Khi quay đầu lại, anh thấy đôi mắt đỏ rực như ánh nhìn của kẻ săn mồi nhìn chằm chằm anh. Quỷ vương gượng cười.
‘... Xem ra cậu cuối cùng cũng chịu trả lời.’
Đối phương là thuộc hạ mà anh trân trọng nhất và cậu ta vừa nộp một đơn từ chức, thế nên thay vì bỏ mặc cậu, anh thở dài và ngồi xuống với tâm trạng mệt mỏi.
“Ta sẽ hỏi lại lần nữa? Lý do là gì?”
“... Ngài sẽ giết tôi chứ?”
Nó chỉ đơn thuần là chút thắc mắc thật lòng, nhưng câu trả lời nhận lại là một câu hỏi khác chứ không là lời giải đáp.
Ngài sẽ giết tôi chứ? Thật là một câu nói đáng sợ.
Anh bất ngờ và nhìn lên, ánh mắt họ chạm nhau. Cặp mắt đỏ hung tợn nhìn anh không một chút dao động. Rồi người đàn ông mỉm cười giả tạo.
‘Ta không có ý đó, nhưng nếu ta còn ở đây thêm chút lâu, cổ họng của ta sẽ thật sự bị cắt đứt mất.’
Anh là quỷ vương không ai dám nghênh chiến trừ anh hùng, thế nhưng chàng trai trước mặt anh lại rất kinh khủng.
Nếu cậu ta tự ý hành động và vồ lấy cái cổ của anh, chắc chắn anh sẽ trải qua đau đớn cùng cực.
Anh điều chỉnh giọng nói cho nhẹ nhàng hơn để xoa dịu người kia.
“Sao mà ta giết ngươi được! Ta chỉ muốn biết lý do thôi.”
“... Đó là vì.”
Sau một hồi lặng thinh, cậu mở lời, nhưng lại ho ra.
‘... Máu?’
“Khụ, khụ!”
“À.”
Máu vương vãi lên bàn chứa đầy giấy tờ.
Anh vô thức với tới chặn máu lại. Đầu óc quay cuồng đến độ không thể nghĩ đến việc gì khác.
Độc sao? Không phải, anh đã dùng ma thuật phát giác độc tố khi trông thấy máu, nhưng nó không có phản ứng gì cả. Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất thôi.
Là di chứng.
Deon Hart đã đường đường chính chính lấy mạng anh hùng.
Anh hùng vốn luôn đáng gờm, nên cậu ấy đã phải trải qua tổn hại lớn, và kết quả là cơ thể đáng thương của cậu ta bị hư tổn nghiêm trọng. Thỉnh thoảng, cậu cũng ho ra máu thế này.
‘Sự thật không phải là như vậy, nhưng trong mọi trường hợp, di chứng là câu trả lời phù hợp, và kết quả thì lúc nào cũng thế.’
Cậu đã thổ huyết nhiều lần trước đây rồi, nhưng rõ ràng là tần suất đang ngày càng tăng.
Eo ôi.
Deon muộn màng nhận ra tình cảnh hiện tại và lùi vài bước, tiến xa ra khỏi bàn, cậu che miệng lại. Dường như đang cố gắng kìm lại số máu rồi cậu nói với giọng điệu miễn cưỡng.
“Thứ lỗi cho tôi. Số giấy tờ…”
“Đó không phải là vấn đề vào lúc này! Gọi bác sĩ đến mau! Bác sĩ của tư lệnh số không! Hắn làm quái gì trong lúc bệnh nhân mình đang ốm nặng vậy?!?!”
Cả lâu đài rung chuyển bởi tiếng thét của quỷ vương, và hỗn loạn tiếp đến ngay sau đó.
***
Bác sĩ túc trực Ben từ xa chạy đến.
Suy nghĩ của tôi sau khi làm bẩn một vệt đỏ trên thảm của quỷ vương rất đơn giản.
‘Vãi c*t, tôi chết chắc rồi.’
Tôi chỉ muốn nộp đơn từ chức rồi phắn lẹ thôi, nhưng tất nhiên rồi, máu trào ra vấy bẩn đống giấy tờ, cả tấm thảm nữa, và thậm chí còn làm phiền đến bác sĩ túc trực… Đây phải chăng là tình cảnh hoàn hảo để bị ăn đấm?
Tôi sẽ rất hạnh phúc nếu tôi chỉ bị đấm thôi.
Đối phương là quỷ. Nếu là người thì nó sẽ chỉ là một vấn đề nhỏ, nổi giận rồi bỏ qua thôi, nhưng lũ quỷ là cái bọn vung kiếm ra và nói “Đi mà hối hận với cuộc đời mày đấy!”.
Tôi nghiến răng, chết lặng trong căng thẳng và trơ ra vì sợ hãi, rồi tự động chào thua trước các câu hỏi kiểm tra của Ben.
“Demon, ngài có nghe thấy tôi nói không? Cái này là bao nhiêu?”
“Ba.”
Tôi dùng ngôn ngữ cơ thể mà bản thân luôn sử dụng để cố gắng sống sót đưa ra một câu trả lời đáng tin cậy và nghĩ về hoàn cảnh ban nãy.
Tên của tôi là Deon Hart. Vì một số hiểu lầm mà tôi được biết đến với tên “Demon Arut” trong Vương quốc Quỷ.
Không, không phải thế. Gọi là “một số” hiểu lầm thì không đúng. Lý do mà tôi nộp đơn từ chức là vì cái “hiểu lầm” này.
Chắc hẳn bạn sẽ hỏi tôi hiểu lầm gì cơ. Đó là về Vương quốc Quỷ, bao gồm cả quỷ vương, tất thảy đều cảm tưởng sai lệch rằng tôi cực kì mạnh mẽ.
Ha, đúng là một câu chuyện buồn cười. Có lẽ đến một đầu bếp trong lâu đài này còn mạnh hơn tôi. Ít nhất thì đầu bếp cũng là một “con quỷ”.
Cơ mà bây giờ thì đó không phải là điều quan trọng.
Sự tiếp diễn của việc đánh giá quá cao này mang đến cho tôi cảm giác bị đe dọa và có vẻ nó đang cảnh cáo tôi mau chóng cút đi trước khi mọi chuyện quá muộn màng.
Đánh giá cao có tốt không à? Nó chỉ tốt khi có điều độ thôi.
Quá nhiều đề cao vượt mức khiến tôi lo sợ trước những hậu quả sau này. Đặc biệt là trong Vương quốc Quỷ, nơi mà chính quỷ vương cũng đánh giá cao tôi và đối xử thuận theo đó. Thử nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra khi sự thật bị vạch trần xem.
Chắc đó sẽ là ngày tôi từ giã cõi trần. Mà nó cũng sẽ không phải là một cái chết êm ái.
‘Tôi muốn bỏ trốn.’
Nhưng nếu tôi trốn chạy trong bí mật, chắc kèo là quỷ vương sẽ đem theo cả một quân đoàn dí theo tôi và hét lớn “Ta sẽ không từ bỏ một người xuất chúng như ngươi đâu!”. Tôi thậm chí còn có thể bị bắt giữ và nhốt lại, hay tệ nhất là tôi sẽ chết.
Ngay cả với con người, còn có câu “Không ăn được thì đạp đổ!” cơ mà, nói chi là bọn quỷ chứ.
Tôi chưa từng nghe đến chuyện kẻ thù có điểm giống nhau. Nhưng quỷ vương thì chắc chắn là tương tự với hoàng đế của Đế Quốc con người khi kể đến việc chiêu mộ nhân tài rồi.
Thậm chí nếu tôi có nói ra sự thật, mọi người sẽ không tin tôi, mà nếu họ có, thì họ sẽ nói “Mày đã luôn bịp bọn tao suốt thời gian qua à?!” và treo cái cổ tôi lên…
Nên tôi cố gắng đối mặt với anh ta trực tiếp và tháo gỡ nút thắt. Tôi còn nghĩ rằng nếu tôi may mắn thì tôi có thể để lại lời nhắn cùng với giấy từ chức rồi biến lẹ như một cơn gió.
Tôi chưa từng nghĩ rằng quỷ vương sẽ nắm lấy chân tôi và không để tôi đi.
[Không! Ta không cho phép ngươi làm thế!]
Tôi đã lường trước trong phạm vi bị mắng.
‘Cái này không có trong kế hoạch của tôi!’
Kéo chân tôi, bộ quỷ vương không có chút lòng tự trọng nào hả?!
Tôi đang hét lớn trong lòng, tôi còn không di chuyển nổi nữa.
Đó là vì tôi sợ.
‘Quỷ vương đang ở dưới chân tôi! Đù m*, quỷ vương!!!!’
Đối phương là quỷ vương. Anh ta là quỷ vương mạnh nhất trong suốt bề dày lịch sử, người đã luôn bảo vệ Vương quốc Quỷ mà không gặp phải tổn thất lớn nào khi đối mặt với các anh hùng. Chỉ cần một ngón tay của hắn cũng làm cuộc đời tôi bay theo chiều gió – bùm!
Nếu tôi xử sự sai và lỡ đánh trúng ổng, chuyện gì sẽ xảy ra?
Đó là thứ có thể dễ dàng đoán ra mà không cần thử nghiệm.
Vậy nên, tôi đứng bất động như một cái tượng tạc, cho tới khi anh ấy buông ra.
Tôi chắc rằng hồn tôi sẽ lìa khỏi xác nếu anh ta buông tay chậm hơn, mặc cho tình hình có căng thẳng đến mức nào.
Bất kể sự thay đổi trong tiềm thức anh ta có là gì, khi ánh nhìn của chúng tôi chạm nhau, anh buông tay và lập tức đứng dậy. Anh ta tha cho đôi chân, nhưng bây giờ lại để tay lên vai tôi!
Anh bắt đầu mở lời trong khi để tay lên cả hai bên vai tôi, giống như đang cố gắng níu kéo tôi vậy.
Dù sao thì, quỷ vương.
“Tại sao? Có thứ gì làm phiền ngươi à?”
Lý do mà tôi nộp đơn từ chức từ đầu đã là vì…
“Cấp dưới của ngươi sao? Có phải ngươi bị chúng phân biệt đối xử vì là một con người?”
Họ đối xử với tôi tốt đến mức khủng khiếp.
Bạn có thể nghĩ rằng nó là “sự đối đãi tương xứng với tài năng”, nhưng tôi thì không. Ý tôi là, tôi thật sự không có tài năng gì hết!
Thực tế, năng lực thể chất của tôi còn kém hơn người bình thường.
‘Đáng nhẽ tôi nên ngờ vực từ ban đầu khi họ cố gắng chiêu mộ tôi.’
Đáng nhẽ ra tôi phải nghi ngờ rằng người như tôi thì mần ăn được gì.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận vì tôi sợ rằng họ sẽ giết tôi nếu tôi từ chối…
… Hửm? Giờ nghĩ lại, tính ra tôi chưa từng có quyền lựa chọn.
‘Haa…’
Tôi hít một hơi thật sâu đến độ nó chạm đến cuống họng. Tôi phải rời khỏi đây ngay.
Bởi vì trùm cuối, quỷ vương, đang đối đãi với tôi tốt hơn tôi tưởng, có lẽ sẽ không hoàn toàn là bất khả thi…
“Là tên khốn nào?! Ta sẽ lệnh xử tử chúng ngay lập tức…”
Không! Không, không!!!
Tôi hổn hển nắm lấy anh ấy khi anh nhanh chóng hướng về phía cửa phòng.
Liệu sẽ chọn ai? Ai sẽ là người chịu trách nhiệm thi hành công vụ nếu anh ta chỉ thị án tử hình của một cấp dưới? Tất nhiên, mục tiêu sẽ là khởi nguồn của tất cả, chính là tôi!
Coi nè, ngay cả khi họ đối xử tốt với tôi thì nó vẫn quá mức. Chết tiệt, sao tôi cảm thấy mình như đang khóc vậy.
May thay, quỷ vương ngồi xuống và thở dài, bộc lộ cảm xúc thật của anh.
“Ta sẽ hỏi lại lần nữa? Lý do là gì?”
Vì lý do nào đấy mà giọng anh có vẻ dịu dàng hơn, nghe cứ như là đầu hàng vậy.
Tôi không chắc liệu nó có phải là hiểu lầm không, nhưng tốt hơn hết vẫn là nên cẩn trọng, nên thay vì trả lời, tôi nhìn mặt anh và hỏi,
“Ngài sẽ giết tôi chứ?”
Ôi, không phải là thế này. Tôi đã quá căng thẳng và lời tôi nói nghe quá thẳng thừng.
Đúng như dự đoán, quỷ vương nhìn tôi với ánh mắt đáng quan ngại.
Nhìn vậy là có ý gì?
Đó là ánh mắt bảo rằng “Sao mà ngươi biết?” hay là cái nhìn “Ta nên giết ngươi, hay là tha ngươi đây?”.
Có lẽ nó là “Thuộc hạ với trực giác sắt bén như ngươi là một mối phiền toái.”
Tôi có nên xin lỗi ngay bây giờ không…? Không, trước đó thì, liệu xin lỗi có cứu nổi tôi không?
Mặc cho tôi có nghĩ ngợi nhiều đến mức nào, chỉ có tương lai tối đen đang vẫy gọi tôi thôi.
Không thể tránh ánh mắt nóng gắt, tôi chỉ có thể lẩm bẩm và sốt ruột.
Như thể nỗ lực đọc qua suy nghĩ của tôi, quỷ vương cuối cùng cũng hạ thấp đầu.
“Làm sao mà ta giết ngươi được. Vậy lý do là sao? Kể ta nghe.”
Mặc dù tôi lưỡng lự, nhưng nó chỉ trong một khoảnh khắc thôi.
Dù sao thì kế hoạch của tôi là trốn thoát khỏi lâu đài, nên đây là quá trình không thể thiếu. Tôi không thể trốn chạy, không, tôi không được phép trốn chạy.
Vậy nên, tôi mở miệng.
“... Đó là.”
“Ọee!”
Đột nhiên, mùi vị tanh nồng thân thuộc của máu tuôn ra từ miệng tôi xộc thẳng lên mũi.
“Khụ, khụ!”
“À.”
____
Trans: Yyn_Yyn
Beta reader: li_liam
Edit + redraw bìa: li_liam