Dư Hữu Nghị hỏi Trịnh Dĩnh: “Sao cô lại nhắc Thẩm công tử với tôi?”
Trịnh Dĩnh chỉ ra bên ngoài, mặt mày giảo hoạt: “Thẩm công tử đến đây đấy!”
Vậy mà Dư Hữu Nghị nghe xong lại chẳng thấy kinh ngạc hay kích động chút nào như cô vừa dự đoán.
“Anh ta đến thì đến, có gì kỳ lạ đâu? Bộ phim này do anh ta đầu tư, ngày đầu tiên quay phim người đầu tư tới xem thì rất đỗi bình thường, cô bày ra cái vẻ ngạc nhiên rối rắm thế là sao? Trịnh Dĩnh này, cô cố tỏ ra mình hiểu biết sự đời một chút thì sẽ chết đấy à?”
Trịnh Dĩnh ngoan ngoãn “vâng” một tiếng. Sau đó cô nói đáo lại với giọng điệu bình tĩnh như hiểu ra việc đời: “Mới vừa rồi tôi cứ tưởng Thẩm công tử là diễn viên nam phụ nên bảo anh ta ngồi diễn thử với tôi, cảnh quyến rũ ý.”
Dư Hữu Nghị thảng thốt “Trời đất”. Nhưng giây kế tiếp anh ta lập tức trợn to hai mắt, kinh hãi hỏi: “Cô vừa nói cô đã làm cái gì?”
Trịnh Dĩnh: “Tôi tưởng Thẩm công tử là diễn viên nam phụ nên bảo anh ta diễn thử với tôi, cảnh quyến rũ.”
Giọng nói Dư Hữu Nghị bất giác kéo lên cao: “Anh ta diễn cùng cô sao?”
Trịnh Dĩnh gật đầu: “Đúng vậy mà!”
Dư Hữu Nghị hít sâu một hơi.
Trịnh Dĩnh lại bổ sung: “Anh ta còn diễn với tôi không chỉ có một lần.”
Dư Hữu Nghị đang hít sâu, nghe cô nói xong suýt chút là ngất xỉu.
“Không thể như thế được!” Anh ta vô cùng kinh hãi, đập bàn một cái, “Mẹ nó việc này vô cùng kỳ lạ! Tôi nghe nói anh ta mới từ nước ngoài về, tôi cũng gặp người kia được một lần rồi đấy, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc buổi lễ khai mạc anh ta không biểu cảm tí nào! Người từng quen biết với anh ta thì bảo, hình như anh ta không hề có thất tình lục dục, mặt mày cứ lạnh lùng không cho người khác tiến lại gần, cũng chưa từng thấy anh ta cười với ai!” Dư Hữu Nghị lại hít thêm một hơi, “Cô nói anh ta diễn thử cùng cô, lại còn không chỉ diễn một lần?”
thất tình lục dục: những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người
Trịnh Dĩnh chớp chớp mắt, gật đầu lia lịa.
Dư Hữu Nghị vỗ bàn thật mạnh: “Mẹ nó kì lạ quá, tại sao anh ta phải làm vậy kia chứ? Chẳng nhẽ anh ta nhìn trúng cô?”
Ngay lập tức vẻ mặt Trịnh Dĩnh tràn đầy nỗi hân hoan: “Anh ta đẹp trai như vậy, tôi không ngại bị người ta nhìn trúng mình đâu!”
Giọng nói Dư Hữu Nghị như tắc nghẹn: “Cô cút ra ngoài cho tôi! Đừng để tôi thấy cô làm trò điên gì đấy!”
Vừa hay bên ngoài có người gọi Trịnh Dĩnh. Cô liền nhân cơ hội chạy biến khỏi phòng chờ.
Trợ lý đạo diễn đến tìm cô, nói với cô diễn viên nam phụ đã trang điểm xong, bảo cô nhanh chóng ra diễn cảnh mở màn.
Trịnh Dĩnh đi theo trợ lý tới phim trường.
Lúc này cũng có một người đang ngồi trên ghế sa lon là đạo cụ đóng phim, đó là một thanh niên tuấn tú với đôi chân thon dài.
Trịnh Dĩnh vừa thấy mặt mũi người kia thì mở cờ trong bụng.
Đúng là một tiểu thịt tươi đẳng cấp, vẻ đẹp so với đại cô nương là cô đây chẳng chênh lệch bao nhiêu.
Vốn đang đi sau trợ lý, nhưng khi Trịnh DĨnh nhìn thấy rõ gương mặt đẹp trai nọ, cô hăng hái bừng bừng nhảy tót lên phía trên chào hỏi.
Nhìn thấy cô, tiểu thịt tươi vội đứng dậy khỏi ghế salon, khôn khéo và lễ phép cúi người chào hỏi.
“Chào tiền bối! Em tên là Vạn Vũ Thần, năm nay tuổi, em đang học tại Trường điện ảnh, sau này còn phải nhờ tiền bối chỉ bảo nhiều hơn!”
Trịnh Dĩnh cảm thấy cậu ta ngoan chết đi được ấy, vì vậy cô cũng nhanh chóng tự giới thiệu mình.
Cô cười cười đáp lại: “Tôi tên là Trịnh Dĩnh, mặc dù tôi hơn cậu một tuổi nhưng cậu đừng gọi tôi là tiền bối nhé, tôi không dám nhận đâu! Cậu được đào tạo chuyên nghiệp, sau này chắc tôi còn phải nhờ cậu hướng dẫn hơn nhiều đấy!”
Sau đó cô thấy thiếu niên đẹp trai ấy rất vui mừng, còn Dư Hữu Nghị lo lắng chạy theo cô từ phòng nghỉ thì vô cùng ngao ngán.
Dư Hữu Nghị chẳng muốn nói gì nữa. Anh ta đập đầu thẳng vào cây cột bên cạnh.
Sao mình lại trở thành người đại diện của con mụ háo sắc thế này đây…
★★★★★
Đạo diễn vừa hô quay, ngay lập tức Vạn Vũ Thần đã biến thành người khác.
Cậu ta nhập vai vào nhân vật trong kịch bản, không còn là Tiểu thịt tươi mới vừa khiêm nhường như trước nữa. Ngả ngớn ngồi trên ghế sa lon, nhưng cậu ta không còn là chàng trai lúc trước mà đã trở thành nam diễn phụ. Cậu ta đang chờ Trịnh Dĩnh đóng vai diễn viên nữ phụ đi tới quyến rũ mình.
Trịnh Dĩnh nhìn biểu cảm thay đổi còn nhanh hơn lật sách của Vạn Vũ Thần, sợ tới mức muốn lao ra khỏi phim trường đi tìm Dư Hữu Nghị ngay lập tức, cô muốn bảo anh ta, nhanh nhanh đăng ký cho mình đi học thêm diễn xuất ở ngôi trường điện ảnh.
Người được đào tạo chuyên nghiệp thật đáng sợ quá mà, nói nhập vai là nhập vai được ngay…
Cô đi giày cao gót, dáng vẻ yểu điệu đi tới trước ghế sa lon, lẳng lơ ngồi xuống bên cạnh Vạn Vũ Thần.
Nhung cô còn chưa kịp diễn đến phần quyến rũ, lời thoại chưa nói được một câu, ông đạo diễn đã bực bội hô “cắt”.
“Trịnh Dĩnh, cô không muốn quyến rũ người ta nên mới diễn như kiểu đó đúng không? Cái dáng đi của cô khiến tôi rất muốn tìm người đánh cho cô một trận!”
Trịnh Dĩnh vội vàng nói xin lỗi, bảo đảm mình sẽ diễn lại tốt.
Nhưng sau đó lần nào cô cũng diễn NG.
NG: không đạt
Dư Hữu Nghị đứng sau đạo diễn nhìn kỹ năng diễn xuất ngớ ngẩn của cô thì xấu hổ vò đầu.
Đến cuối cùng vẫn là Vạn Vũ Thần cứu nguy giúp Trịnh Dĩnh. Vạn Vũ Thần nói với đạo diễn: “Đạo diễn à, anh cho bọn em thời gian nhé, em sẽ diễn thử với Trịnh Dĩnh trước để nắm bắt tâm lý nhân vật, sau đó sẽ diễn thật, anh thấy có được không?”
Đạo diễn đồng ý, sau đó có phần bực bội đi ra ngoài hút thuốc. Dư Hữu Nghị thấy vậy cũng chạy theo ra ngoài gắng gượng xin tha thứ.
Vạn Vũ Thần kéo Trịnh Dĩnh sang bên, kiên nhẫn giải thích cảnh diễn này cho cô, nói với cô cách diễn như thế nào để quyến rũ được mình.
Trịnh Dĩnh hiểu bài rất nhanh, cô nghe một chút đã hiểu rõ ràng ngay, lập tức nắm bắt được điểm quan trọng trong cảnh quyến rũ này.
Lúc đạo diễn trở lại, họ chỉ cần diễn một lần đã qua.
Trịnh Dĩnh hết lòng cảm ơn Vạn Vũ Thần. Cô chạy đến chỗ Dư Hữu Nghị, phấn khởi nói với anh: “Con thỏ trắng nhỏ Vạn Vũ Thần này vừa đẹp trai lại có kỹ năng diễn xuất, vừa khiêm tốn lại còn thân thiện nữa, cậu ấy cũng rất kiên nhẫn hướng dẫn cho người khác, nếu không thành công trong tương lai thì ông trời quả là không có mắt!”
Dư Hữu Nghị đang hút thuốc, nghe cô nói xong suýt chút nữa đã ăn phải tàn thuốc.
“Trịnh Dĩnh, tôi nói cho cô biết, lúc trước cô qua lại với Cung Tĩnh, bây giờ cô mà dám dính líu cùng với tên họ Vạn tôi sẽ lột da cô!”
Trịnh Dĩnh hừ hừ mấy tiếng tỏ vẻ không quan tâm tới lời Dư Hữu Nghị rồi chạy đi chỗ khác.
Dư Hữu Nghị tức giận đến mức hít phải tàn thuốc vào trong miệng.
★★★★★
Sau khi cảnh diễn của Trịnh Dĩnh và Vạn Vũ Thần hoàn thành, kế tiếp là cảnh diễn đầu tiên của Trần Tinh và Cung Tĩnh.
Nhớ đến Cung Tĩnh, Trịnh Dĩnh muốn tránh mặt hắn nên đến phòng nghỉ ngơi, nhưng Dư Hữu Nghị đã nhanh hơn một bước, vội chui tọt vào trong để ngủ bù đánh lẻ. Trịnh Dĩnh sợ bị mắng lần nữa, cô suy nghĩ một chút cuối cùng quyết định đành ở lại phim trường.
Cô thấy Vạn Vũ Thần cũng không đi nghỉ ngơi mà tập trung đó.
Cô hỏi cậu ta: “Sao cậu không nghỉ một lát?”
Vạn Vũ Thần lễ phép trả lời: “Em muốn học hỏi thêm kỹ năng diễn xuất của hai vị tiền bối!”
Ngay lập tức Trịnh Dĩnh bị sự ngoan ngoãn của Vạn Vũ Thần làm mơ mơ màng màng. Cô không thể nào tin được trên đời này còn có một người vừa đẹp trai lại có chí tiến thủ thế này.
Cô và Vạn Vũ Thần ngồi trên ghế xếp nhỏ cách đạo diễn không xa nhìn Trần Tinh và Cung Tĩnh diễn cảnh quay sau đó.
Nhiếp ảnh gia đang chỉ huy trợ lý điều phối ánh sáng, Trần Tinh và Cung Tĩnh thì chuẩn bị diễn xuất.
Trịnh Dĩnh cảm thấy hình như Cung Tĩnh thường nhìn về phía này.
Cô nghe Vạn Vũ Thần nhỏ giọng cảm thán: “Gương mặt tiền bối Cung Tĩnh có giá trị thật đấy!”
Trịnh Dĩnh cười giễu cợt.
Đúng là hắn có ưu điểm này thật.
Cô ngước mắt liếc nhìn Cung Tĩnh đang đứng phía bên kia, phát hiện Cung Tĩnh cũng đang nhìn phía mình. Ánh mắt tên bắt cá hai tay đó có gì đấy mập mờ, ngoài ra còn có vẻ lúng túng và thô tục đáng khinh.
Trịnh Dĩnh có chút mơ hồ. Ánh mắt kia có ý gì vậy chứ?
Bỗng dưng cô cảm giác Vạn Vũ Thần đang đụng vào tay mình. Cô nghiêng đầu sang, thấy Vạn Vũ Thần ấp a ấp úng: “Em muốn nói với chị… Em cảm thấy… Tiền bối Cung Tĩnh anh ấy…dường như luôn nhìn chị…à, ngực chị…”
Mặt Trịnh Dĩnh lập tức đỏ vọt.
Sao cô biết được cái tật xấu hèn hạ của hắn ta vẫn không thay đổi chứ, đúng là không biết xấu hổ!
★★★★★
Khi cảnh diễn của Cung Tĩnh và Trần Tinh hoàn thành, tất cả mọi người đều tất bật sửa sang lại hậu trường. Nhân lúc không có ai để ý, Trịnh Dĩnh vội kéo Cung Tĩnh đến một góc không người.
Chỗ đó có một tấm ván gỗ ngăn cách, đoàn phim dùng nơi này để xếp chồng những đồ vật linh tinh.
Trịnh Dĩnh bóp cổ Cung Tĩnh rồi đè hắn lên tấm ván gỗ trên tường, cô dùng sức rất mạnh nên lúc lưng Cung Tĩnh đụng vào tấm ván gỗ, tấm ván ấy còn rung lên mấy cái.
Cung Tĩnh vội vàng nói: “Tiểu Dĩnh, em đừng gắng sức nữa! Em bóp cổ anh đau quá!”
Nghe vậy Trịnh Dĩnh càng gắng bóp mạnh hơn: “Anh còn không biết xấu hổ gọi tôi là Tiểu Dĩnh nữa à? Da mặt anh cũng dày quá rồi đấy!”
Cung Tĩnh vốn đã cao, nên Trịnh Dĩnh bóp một lúc cánh tay cũng có hơi nhức mỏi, vì vậy cô liền thả lỏng tay. Cung Tĩnh lập tức ho khan.
Trịnh Dĩnh cười nhạt: “Bớt giả vờ yếu đuối đi, anh nghĩ tôi sẽ thương hại anh đấy à? Tôi nói cho anh biết nhé Cung Tĩnh, sau này anh chuyên tâm diễn xuất cho tôi, nếu anh còn dám dùng hai con mắt kia nhìn ngực tôi lần nữa”, cô lấy hai ngón tay làm động tác chọc mù mắt đầy độc ác, “Tôi sẽ chọc mù mắt anh!”
Vẻ mặt Cung Tĩnh vô cùng oan ức: “Anh không điều khiển được bản thân mà em, em biết đấy, anh không kiểm soát được lòng mình…”
Trịnh Dĩnh phun ngụm nước bọt lên mặt hắn ta: “Cút cha nhà anh đi! Muốn nhìn thì đi mà nhìn ngực bạn gái nhà anh ấy! Đừng có nhìn tôi!”
Cung Tĩnh không sợ chết ngập ngừng: “Của cô ấy không lớn bằng của em…”
Quả thực Trịnh Dĩnh không nhẫn thêm nữa. Cô đá vào chân Cung Tĩnh một phát: “Anh muốn bị coi thường đến chết có phải không!!”
Cung Tĩnh nghiêng người lớn tiếng kêu đau rồi cúi xuống xoa chân.
Trịnh Dĩnh nhìn dáng vẻ hèn hạ của hắn ta, đang định đạp cho hắn thêm phát nữa nhưng lại sợ nếu đạp chết mất rồi mình lại tốn thêm khoản tiền thuốc thang.
Sau lưng cô bỗng vang lên giọng nói lạnh như băng đầy tức giận của Trần Tinh.
“Trịnh Dĩnh, cô náo loạn đủ chưa? Hai người cũng đã chia tay rồi, vậy mà cô nhân cơ hội này đi quyến rũ anh ấy, có phải cô quá nhập vai vào kịch bản rồi không mà cứ diễn ở đời như thật vậy?” Trần Tinh đi tới trước mặt Trịnh Dĩnh, che chở Cung Tĩnh ở phía sau.
Cung Tĩnh như chuột thấy mèo, cúi đầu cụp mi mắt không nói tiếng nào.
Trịnh Dĩnh cảm thấy mắt của mình từng bị mù quả đúng, sao cô lại thích một con người nhu nhược như hắn ta được đây.
Xem ra chọn đàn ông mà chỉ dựa vào khuôn mặt chẳng đáng tin chút nào.
Cô cười khẩy đáp lại Trần Tinh: “Tôi muốn cười to thật là to, cô không biết xấu hổ mà nói như vậy hả? Chuyện này đều do cô gây ra cả mà, tôi chỉ đang diễn lại chuyện của cô thôi, không phải sao? Nếu không có cậu cô đứng sau thì sao cô có được như bây giờ kia chứ? Có bản lĩnh thì không dựa vào cậu cô nữa đi, hai chúng ta so tài!”
Trần Tinh xì mũi hừ lạnh: “Tôi ỷ vào cậu tôi thì sao? Cô cũng ỷ vào việc có Dư Hữu Nghị dọn đường khắp nơi cho cô đấy còn gì? Tôi nói cho cô biết nhé Trịnh Dĩnh, cái giới này chính là như vậy đấy, mạnh làm vua yếu làm giặc, tôi có thể ỷ vào cậu tôi để cho cô để được diễn phim này! Ai bảo tôi có gia thế chứ? Cô học hỏi một chút đi! À mà không đúng, cô có học cũng không học được, ai bảo cô không có gia thế chứ!”
Trần Tinh nói xong thì hất cằm kéo Cung Tĩnh rời đi.
Nhìn bóng lưng bọn họ, Trịnh Dĩnh cảm thấy có luồng khí dời núi lấp biển đang bay ra từ trên đỉnh đầu cô.
Hai tay cô nắm chặt. Hét một tiếng “A” thật lớn, nhấc chân đá một cước lên tấm ván gỗ trên tường.
Trong nháy mắt tấm ván gỗ bị thủng một lỗ rất to. Nhìn xuyên qua lỗ thủng, chân Trịnh Dĩnh vẫn thẳng tắp giữ nguyên động tác vừa đá.
Sau đó từ cái lỗ trên, cô thấy phía đối diện có người đang cầm chén trà ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc nào nhìn cô.
Sau khi thấy rõ mặt mũi người kia, Trịnh Dĩnh hít một hơi khí lạnh.
Con mẹ nó…
Đó lại là người đầu tư bộ phim này, Thẩm công tử!