- Nhược Hy, trợ lý kêu tôi đưa cho cô thuốc chống muỗi.
Lý Nhược Hy không rõ cô gái này là ai, đến cô khi nhìn thấy thẻ nhân viên của cô ta thì yên tâm hơn rồi gật đầu. Mặc dù dáng vẻ của cô ta không tự tin, sắc mặt thì lại giống như đang làm việc xấu nhưng cô cũng không để ý nhiều.
Sau khi đọc hướng dẫn thì cô cũng thoa lên những vùng da bị lộ như cổ chân và tay, nó cũng không ảnh hưởng đến da mặt nên cô quyết định bôi một chút lên vùng mặt.
- Chúng ta bắt đầu nào. Nhược Hy, cô đã chuẩn bị tốt cảnh quay vừa rồi chưa?
Đã khoảng nửa tiếng kể từ lúc cô diễn hỏng, sau khi nghiêm túc nghiên cứu thì cô cũng đã lấy được cảm xúc của Tiểu Huệ. Nhược Hy thở nhẹ một hơi rồi bước đến trước mặt của Mộ Dung Hãn, hai người nhìn nhau rồi cười nhẹ như thể đang vụng trộm yêu đương.
Đạo diễn Trần hô lớn:
- Action.
Ngay lập tức cảm xúc của Tiểu Huệ được thể hiện rất tốt:
- Thái tử, xin người hãy cứu tiểu thư nhà nô tỳ.
- Được, nàng ấy đang ở đâu?
…
Không hổ là ảnh đế, Mộ Dung Hãn lấy cảm xúc rất nhanh lại còn chân thật nữa. Cách diễn cũng rất ổn trọng, nó đã kéo nhân vật Tiểu Huệ theo cùng lên một cung bậc cảm xúc mới, đúng chất như nguyên tác của tác phẩm.
- Tốt lắm.
Đạo diễn Trần hô dừng, Nhược Hy lập tức thở phào nhẹ nhõm vì mình đã hoàn thành cảnh quay này. Cô khẽ lau nước mắt cùng mồ hôi, Mộ Dung Hãn thấy vậy thì lập tức lấy một tà áo của mình rồi lau cho cô một cách âu yêm.
Nhược Hy hoảng hốt đẩy tay anh ra rồi nói khẽ:
- Anh làm gì vậy? Mọi người sẽ nhìn thấy đó.
Anh lập tức hiểu ý của cô, cũng ngoan ngoãn đặt tay xuống rồi đi ra chỗ ngồi của mình. Lý Nhược Hy đi theo sau anh, lúc này cô cảm thấy ngứa ngáy vì bị muỗi đốt, cô lẩm bẩm:
- Sao lắm muỗi vậy nhỉ? Rõ ràng mình bôi thuốc chống muỗi rồi mà.
Kể cả khi về vị trí cũ thì cô vẫn bị muỗi đốt mặc dù gần đó có hương chống muỗi đang được đốt, cô thấy lạ nhưng rồi cũng thôi, chỉ tập trung vào kịch bản của mình.
Mộ Dung Hãn ngồi bên cạnh cô, anh nhìn thấy cô ngày càng bị muỗi đốt nhiều hơn, trên mặt nổi đỏ rất nhiều, ngay cả cổ chân cũng vậy, những chỗ nào hở da đều bị muỗi chích sưng tấy lên. Anh lo lắng nên hỏi cô:
- Nhược Hy, em bị muỗi đốt từ bao giờ?
Lý Nhược Hy chỉ ngây ngô lắc đầu, thật sự cô cũng không biết chúng đốt mình từ bao giờ nhưng rồi cô nghĩ ra rằng kể từ lúc mình bôi thuốc chống muỗi kia thì chúng càng tới đốt cô nhiều hơn.
Dung Hãn không nhịn được lập tức qua nói chuyện với đạo diễn:
- Đạo diễn Trần, ở đây có quá nhiều muỗi, Nhược Hy bị đốt sưng hết mặt mũi lên rồi, đoàn phim có thuốc không?
Đạo diễn Trần liền gọi người lại:
- Cậu mang cho Nhược Hy thuốc trị ngứa và thuốc chống muỗi đi.
Cậu ta liền gật đầu, sau đó mang đến cho cô. Khi Lý Nhược Hy nhận lấy thì cô phát hiện thuốc chống muỗi này không cùng hãng với loại thuốc chống muỗi mà cô gái kia đưa cho cô. Lúc ấy, cô nhìn xung quanh lại nhận ra rằng cô gái kia chính là trợ lý đi theo sau Hạ Khánh Liên. Vì thế, Nhược Hy bắt đầu sinh ra nghi ngờ.
- Để anh giúp em bôi thuốc.
Trong giây lát chú ý tới cô gái kia nên cô không biết Dung Hãn đang ở ngay cạnh mình từ lúc nào. Cô chưa kịp từ chối thì anh ấy đã tự lấy thuốc trên tay của cô, thử nghiệm trên da của mình rồi lại trên tay của cô rồi mới dám bôi lên mặt của cô.
- Cảm ơn anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, anh khẽ cười, cô vẫn im lặng quan sát từng nhất cử nhất động của anh. Trong lòng cô không ngừng rung động vì khoảnh khắc này, anh ấy rất dịu dàng, lại còn quan tâm đến cô khiến cô không còn để ý tới những người xung quanh nữa.
Hạ Khánh Liên vừa mới ngồi xuống không được bao lâu thì đã thấp thỏm lo âu vì nhìn thấy hành động của Mộ Dung Hãn với Nhược Hy. Cô ta lập tức nhìn trợ lý của mình rồi nói:
- Vô dụng.
Cô gái kia cũng chỉ biết cúi đầu xuống rồi im bặt.
Đến giờ ăn trưa, Bế Niên Hạ được phân phó đi lấy cơm cho cô, bọn họ vừa mới ngồi xuống cùng nhau ăn cơm thì Huỳnh Hải Nam xuất hiện. Anh ta rất biết phối đồ, trên người toàn là đồ hiệu, thể hiện sự lịch sự, đẳng cấp hệt như những gì công ty chủ quản anh ta thể hiện.
Vốn dĩ Lý Nhược Hy không có hiềm khích, cũng không có ưa thích với Huỳnh Hải Nam nên cô lựa chọn ngồi im một chỗ dùng bữa. Thế mà anh ta lại tiến đến chỗ cô rồi hỏi han:
- Nhược Hy, cô diễn tốt chứ? Có khó khăn gì không?
Lý Nhược Hy ngay lập tức đứng dậy, cúi đầu chào hỏi với cương vị là hậu bối.
- Tiền bối, anh mới đến. Tôi vẫn ổn.
Huỳnh Hải Nam cười cười nói nói như thể rất thân thiết với Nhược Hy đã khiến cho Mộ Dung Hãn nổi cơn ghen, lần trước anh đã cho anh ta chịu uất ức đóng vai nam phụ rồi, bây giờ vẫn chưa rút ra được bài học hay sao mà động vào người của An Mỗ. Vì không muốn họ vui vẻ với nhau nên anh nhanh chóng đến phá hoại:
- Là anh sao? Đạo diễn Trần kêu anh sang gặp ông ấy đấy.
Huỳnh Hải Nam nghe thấy thông báo thì lập tức u ám, anh ta còn chưa kịp làm thân đã bị Dung Hãn phá đám, cũng vì là đạo diễn muốn gặp nên anh ta không dám trì hoãn, miễn cưỡng đáp.
- Được.
Bây giờ chỉ còn Mộ Dung Hãn và Lý nhược Hy, với sự cảm nhận của Niên Hạ thì anh cảm thấy Mộ tổng thật sự trân quý cô gái này, anh chỉ cười nhẹ rồi chủ động rời đi chỗ khác.