- Mộ Dung Hãn, có lẽ em đã yêu anh rồi.
Ngay sau khi được gọi tên, anh liền chú ý tới cô ấy, rồi sau đó chăm chú lắng nghe. Tiếng yêu cứ thế vang vọng trong tâm trí của Mộ Dung Hãn.
Anh nghi hoặc hỏi lại cô gái này một lần nữa:
- Em nói gì cơ?
Bàn tay anh đang nắm chặt bàn tay cô nên cô có chạy cũng không thể thoát được, Lý Nhược Hy xấu hổ nhìn về hướng khác rồi che miệng lại theo bản năng, tiếng yêu một lần nữa vang lên bên tai anh:
- Em yêu anh mất rồi.
Lần đầu tiên trong đời Lý Nhược Hy tỏ tình, mặc dù là cọc đi tìm trâu nhưng cô cũng nhẹ lòng đi rất nhiều, cô đã sớm chuẩn bị tinh thần, nếu như được chấp nhận thì là may mắn còn nếu bị từ chối thì coi như kém may mắn là được.
Mộ Dung Hãn mỉm cười nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Nhược Hy. Bọn họ vốn dĩ là vợ chồng hợp pháp, gắn kết với nhau chỉ vì lợi ích cá nhân, bây giờ mới có tình cảm với nhau, quả nhiên là chuyện tốt nhưng anh muốn anh là người chủ động, bây giờ coi như thất bại, cô ấy thành công đem anh thành một người đàn ông hèn nhát rồi.
- Nhược Hy, kể cả anh là một người đàn ông hèn nhát, ngay cả yêu em cũng không muốn đấu tranh hay sao?
Lý Nhược Hy không hiểu anh ấy nói gì nên quay lại hỏi:
- Ý của anh là gì? Sao lại là hèn nhát? À không anh nói anh cũng yêu em?
Mộ Dung Hãn ôm chặt cô vào lòng rồi trả lời từng câu hỏi của cô:
- Đúng vậy, là anh yêu em nhưng chưa sẵn sàng cho tình yêu, anh đã thất bại một lần nên dè dặt mà không dám tiến tới. Sự hèn nhát đó đã khiến cho anh không dám thổ lộ, càng sợ tổn thương mà không tiến tới.
Lý Nhược Hy chưa yêu bao giờ nhưng không phải là không có kinh nghiệm, khi con người bị tổn thương, nó đã sớm trở thành một vết sẹo, không dễ dàng tan biến được. Điều này cô có thể đồng cảm với Dung Hãn, cô gặng hỏi để chia sẻ với anh nhiều hơn.
- Vậy anh có thể cho em biết anh từng bị tổn thương như thế nào không?
Mộ Dung Hãn dụi dụi vào hõm vai gầy của cô, hít lấy một hơi như đang lấy sinh lực từ một người con gái vừa yếu ớt vừa mạnh mẽ rồi lẩm bẩm:
- Ừm, không nói có được không?
Lý Nhược Hy cười cười, có lẽ anh ấy chưa thực sự sẵn sàng, cô cũng nên tôn trọng quyết định của anh ấy nhưng nếu họ quyết định tiến sâu vào một mối quan hệ tình cảm nghiêm túc thì những chuyện này cần phải được rành mạch với nhau. Vì thế cô cũng mạnh dạn nói ra quan điểm của mình cho anh:
- Nếu như anh muốn có thể không nói nhưng nếu nghiêm túc quan hệ yêu đương này của chúng ta thì anh nên nói ra hết thảy. Nếu anh chưa sẵn sàng thì em kể trước vậy, Mộ Dung Hãn, anh là người đàn ông đầu tiên mà em yêu, anh là người đầu tiên lấy đi nụ hôn, lấy đi trái tim đang đập này.
Sau một hồi suy nghĩ, anh mới dám lấy hết can đảm để nói ra đoạn tình cảm đau thương ấy của mình cho cô biết:
- Em còn nhớ ngày em gặp anh ở khách sạn không?
Lý Nhược Hy “ừm” một tiếng xác nhận, sau đó anh lại kể tiếp:
- Ai cũng nghĩ đó là ngày anh vui nhất khi nhận được danh ảnh đế nhưng không, đó cũng là một ngày buồn, anh cùng Hạ Khánh Liên chia tay, người chủ động là là cô ta, cô ta vì áp lực dư luận, vì sự nghiệp của chính cô ta mà rời bỏ anh.
Lý Nhược Hy xoa nhẹ mái tóc của anh như đang an ủi, cô hiểu cảm giác đó mặc dù chưa từng trải qua bao giờ. Bây giờ cô mới biết anh ấy cùng Hạ Khánh Liên có quan hệ yêu đương, cô còn tưởng những tin tức đó chỉ là trên báo lá cải thôi chứ.
Bỗng nhiên Mộ Dung Hãn bật dậy rồi nhìn thẳng vào mắt của Lý Nhược Hy mà khẳng định:
- Nhược Hy, anh thề, anh chưa cùng cô ta có những hành động quá chuẩn mực kia, anh cùng cô ta chỉ mới dừng lại ở hôn nhau thôi.
Lý Nhược Hy khá bất ngờ, cô cũng không yêu cầu gì nhiều nhưng anh ấy nói như vậy thì trong lòng cô lại nhẹ nhõm đi rất nhiều. Anh ấy dường như đang cố gắng chứng minh cho cô thấy hai người họ không còn liên can nên mới một câu “anh cùng cô ta” hai câu “anh cùng cô ta” như vậy. Khi yêu đương với anh ấy, chắc chắn sẽ không đòi hỏi khi đối phương không mong muốn đâu nhỉ?
Nhưng trong giây lát, cô lại nghĩ đến một vấn đề khác, có khi nào anh ấy bị liệt dương nên mới không có [email protected] muốn? Một người phóng khoáng như Hạ Khánh Liên không thể không có nhu cầu được. Càng nghĩ càng rối, cô lại càng sợ nên quyết định gạt nó sang một bên.
Nhân tiện, cô chủ động hỏi thêm:
- Vậy hôm anh cùng cô ta ôm nhau thì sao?
Mộ Dung Hãn nhớ lại lúc đó lập tức giải thích vì sợ cô ấy hiểu nhầm:
- Hôm đó là cô ta cầu xin anh ôm cô ta lần cuối với tư cách là bạn bè đó, anh hoàn toàn không có chủ động mà là miễn cưỡng. Bây giờ anh cùng cô ta cùng lắm cũng chỉ cấp trên cấp dưới mà thôi.
Lý Nhược Hy gật đầu hài lòng, sau buổi nói chuyện này thì hai người đã tháo gỡ không ít tơ rối, những việc cần làm đều đã làm rồi. Hy vọng cuộc sống hôn nhân sau này sẽ càng rực rỡ hơn. Đó đương nhiên là suy nghĩ của Lý Nhược Hy, còn quan điểm của Mộ Dung Hãn như thế nào thì cô không biết.
Mộ Dung Hãn yêu nhất là đôi mắt biết cười, biết biến hoá kia của Lý Nhược Hy, anh khẽ chạm lên khóe mi kia mà nhìn ngắm một hồi lâu.
Cô bị anh nhìn chằm chằm như vậy nên sinh ra ngại ngùng, cô khẽ chớp chớp mắt rồi cụp mắt xuống. Lúc này, Mộ Dung Hãn nâng cằm cô lên đối diện với cô rồi hôn cô, anh rất nhẹ nhàng, từng động tác đều ôn nhu hết mức. Trong tim của Lý Nhược Hy như dấy lên hàng nghìn nhịp đập, mặc dù không phải lần đầu hôn nhau nhưng cảm giác hồi hộp vẫn không thể tả xiết. Mỗi lần hương bạc hà của anh thâm nhập vào khoang miệng cô thì cô đều đỏ hết mặt mũi lên, cảm giác nóng bừng ở tai mãi không nguôi.
Mộ Dung Hãn lên tiếng thăm dò cô:
- Chúng ta vào phòng đi.