Suốt mấy ngày ở Mộ gia, Lý Nhược Hy không có lúc nào là không cố gắng hòa nhập với gia đình mới, bà nội thì khỏi phải nói rồi, bà ấy luôn quý mến Nhược Hy từ lúc cô ở đoàn kịch, còn ba mẹ chồng thì không hề giống với vẻ sang trọng của mình chút nào, họ rất vui tính, lại không hề quan trọng giai cấp hay địa vị giữa cô và Mộ Dung Hãn.
Khi Lý Nhược Hy cùng với Mộ Dung Hãn đi làm, người nhà đều ra chào tạm biệt vì hôm nay thì họ cũng chuyển tới nhà riêng.
Bà nội bước đến nắm tay của Lý Nhược Hy rồi dặn dò:
- Cháu dâu của ta, cháu nhớ nhé, nếu như thằng nhóc kia dám bắt nạt cháu thì cứ gọi điện cho ta, ta sẽ xử lý nó luôn.
Bà vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay của cô một cách tình cảm, cũng vì sự ân cần và quan tâm như thế này nên cô mới cảm thấy hạnh phúc khi mình thực sự có thêm một gia đình. Lý Nhược Hy gật đầu rồi nhìn về phía bố mẹ chồng của mình, họ cũng cười với cô rồi nói đệm thêm:
- Con dâu yên tâm, còn có chúng ta nữa, nó không dám bắt nạt con đâu.
Mộ Dung Hãn nghe thấy vậy thì lười biếng dựa lưng vào xe ô tô của mình rồi nói với giọng điệu giận dỗi:
- Mọi người sao đều nghĩ con sẽ bắt nạt cô ấy vậy? Cô ấy là vợ của con cơ mà.
Trong khi mọi người đang trêu đùa vui vẻ thì Lý Nhược Hy lại suy nghĩ về câu nói của Mộ Dung Hãn mà cảm thấy hạnh phúc hơn, nếu có thể thì cô cũng muốn có một gia đình êm ấm như vậy. Nhưng thực tế thì cô nhận ra rằng tất cả chỉ là vỏ bọc mà thôi, cô biết tình cảm của mọi người dành cho cô là thật nhưng cô lại cảm thấy mối quan hệ vợ chồng này của mình với Dung Hãn vẫn là một vỏ rỗng. Hai người họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa một cách hợp pháp nhưng giá trị cốt lõi của hôn nhân là tình cảm lại không có.
Bỗng Mộ Dung Hãn ôm vai cô rồi nói:
- Thôi, vậy nhé, bọn con đi làm đây. Bao giờ rảnh thì con lại về nhà thăm mọi người nhé.
Mẹ của Mộ Dung Hãn cười rồi nói với hai vợ chồng cô:
- Hai vợ chồng con phải về thăm nhà cho dù có bận rộn như thế nào đấy.
Lý Nhược Hy cảm động, cô mỉm cười rồi nói tạm biệt:
- Vâng ạ, bọn con sẽ về mà.
Đến công ty, Mộ Dung Hãn liền di chuyển lên văn phòng của mình còn Lý Nhược Hy lại tiếp tục những ngày tháng học tập của mình, theo dự kiến thì một tháng sau cô ấy sẽ ra mắt sản phẩm âm nhạc debut đầu tiên nên cần phải chăm chỉ hơn nữa.
Tiếng đàn bên trong phòng học âm nhạc vang lên, Lý Nhược Hy hát theo giai điệu du dương nhưng cô vừa mới cất tiếng được vài câu thì liền bị giáo viên nhắc nhở:
- Dừng dừng, cô không thể hát như vậy được. Âm hưởng và phong cách hát của cô bị ảnh hưởng quá nhiều bởi tuồng, chúng ta bắt đầu lại nhé.
Lý Nhược Hy vẫn rất kiên nhẫn hát lại với phong cách khác nhưng dường như vẫn không phù hợp. Giáo viên thấy cô ấy khá nản nên cho cô ấy nghỉ ngơi:
- Vậy chúng ta nghỉ một lát nhé.
Lý Nhược Hy bất lực cúi đầu:
- Vâng ạ.
Căn phòng tập chỉ còn lại mỗi mình Lý Nhược Hy, cô ngồi xuống ghế xao rồi thở dài, mặt mũi buồn bã như thể vừa mới mất thứ gì đó rất quan trọng vậy.
- Hài, làm sao bây giờ, hát kiểu này khó quá.
Có lẽ là do tuồng đã theo cô rất nhiều năm nay nên rất khó để thay đổi một phong cách âm nhạc hoặc có thể cô ấy chưa biết cách để thay đổi.
Bên ngoài phòng tập, giáo viên gọi điện cho ai đó rồi nói:
- Tổng giám đốc, cô ấy thật sự không phù hợp với phong cách hiện hành bây giờ, nếu như chúng ta tiếp tục thì chỉ tốn thời gian mà cũng lãng phí một giọng hát nội lực như vậy.
Mộ Dung Hãn ngồi trên ghế xoay rồi suy nghĩ một hồi mới hỏi lại giáo viên:
- Vậy theo cô thì cô ấy phù hợp với phong cách nào?
Giáo viên ấy cũng không ngần ngại mà chia sẻ:
- Theo quan điểm của tôi thì cô ấy nên hát theo phong cách [email protected] hợp giữa tuồng và nhạc hiện hành.
Mộ Dung Hãn gật đầu rồi nói:
- Vậy được, cô về trước đi, tôi sẽ đến nói chuyện với cô ấy.
Chỉ vài phút sau, Mộ Dung Hãn liền tiến vào phòng tập của Lý Nhược Hy, trong mắt của cô thì anh ấy vẫn vậy, khoác trên người một vest quyền lực, nó rất hợp với khí chất của anh.
Đôi mắt của Lý Nhược Hy bất giác chớp vài lần mà vẫn nhìn anh ấy một cách đắm đuối cho đến khi Mộ Dung Hãn chủ động lên tiếng trước:
- Nhược Hy, em sao vậy?
Lý Nhược Hy giật mình rồi trả lời sau khi bình tĩnh lại:
- À, em đang…
Mộ Dung Hãn biết cô ấy nhìn mình, trong đôi mắt trong sáng kia đã sớm ghim chặt trên người anh rồi. Anh tùy tiện nói đùa:
- Em đang nhìn anh à? Anh biết anh đẹp trai lại tài giỏi rồi.
Lý Nhược Hy bị nói trúng tim đen nên cố tình né tránh mà hỏi anh:
- Anh đến đây làm gì?
Mộ Dung Hãn chỉ cười vui vẻ với cô rồi cũng thẳng thắn vào vấn đề chính luôn:
- Giáo viên đã nói chuyện với anh rồi, em không cần phải tiếp tục luyện tập hát nữa đâu.
Lý Nhược Hy nghe thấy vậy thì liền không hiểu, cô ngay lập tức hỏi lại:
- Tại sao? Em sẽ cố gắng luyện tập mà.
Mộ Dung Hãn lại dịu dàng mà cười với cô, anh khẽ xoa xoa đầu của cô rồi nói:
- Chúng ta sẽ thử sang một phong cách nhạc mới, một phong cách của riêng Lý Nhược Hy mà thôi.
Mộ Dung Hãn đi chuyển ra cửa, anh cũng không quên nói thêm rồi mới đi thật.
- Đừng vội mừng, chiều nay em cần tham gia lớp diễn xuất nữa đấy mà hơn nữa phước của em là do tôi đứng lớp.
Đương nhiên sau khi nghe thấy vậy thì cô rất ngạc nhiên rồi, cô chưa từng nghĩ mình lại được đặc cách như vậy, xem ra làm vợ hợp pháp của Mộ Dung Hãn lại có lợi thế đến như vậy.
Lý Nhược Hy lại rơi vào trầm tư, cô không hiểu vì sao mà lúc nào cô chán nản thì lại được Mộ Dung Hãn giúp đỡ, có lẽ anh ấy chính là quý nhân phù trợ của riêng Lý Nhược Hy rồi.
- Tạm biệt anh.
Câu nói tạm biệt ấy không biết Mộ Dung Hãn đã nghe thấy chưa nhưng anh ấy đang mỉm cười ở sau cánh cửa kia.