Solo: Loli666
=================================
“Phòng Cory ở tầng nào vậy?”
“Oh, tôi biết. Ở ngay bên dưới.”
Eve gật đầu đáp lại lời Swanhaden. Hai người quyết định tới phòng của Cory và Harley bằng đường cửa sổ. Chứ nếu dùng hành lang thì kiểu gì cũng sẽ bị tóm ngay.
“Mà em được bọc trong chăn rồi lộ mỗi mặt thế, trông cứ như sâu bướm ấy nhỉ.”
Eve cười mỉm khi đưa tay kéo bịt mắt của tôi lên. Phần tóc mái cũng theo đó bị vén cao. Khi tầm nhìn của tôi được khôi phục thì khuôn mặt của Eve đã ở ngay đó rồi.
Eve bắt đầu nhẹ nhàng cuốn gọn tóc tôi vào trong chăn.
“Khoan đã…anh đang làm gì thế?”
Đồng tử cùng giọng của tôi run lên.
Khi toàn bộ phần tóc đều bị nhét lại vào chăn, thứ duy nhất mà bên ngoài có thể thấy là khuôn mặt trần của tôi. Giống như lúc dùng băng đô ấy, chỉ có mỗi cái mặt thôi. Tin tôi đi, đó không phải khung cảnh tốt cho tim mạch chút nào đâu.
“…Khoan đã. Gương… à không, để tóc tôi lại như cũ đi.”
Tôi bỗng cảm thấy xấu hổ. Cứ tưởng tượng đến quả trứng luộc được cắt dọc ấy. Trông tôi y như vậy. Tôi cố cựa quậy để thoát ra. Cái cảm giác xấu hổ lan tràn khắp cơ thể, từ đỉnh đầu cho tới ngón chân tôi.
Song Swanhaden bỗng niệm phép ngăn tôi chạy thoát. Nó làm cho cơ thể tôi cảm thấy cực kỳ, cực kỳ dễ chịu.
“……uuugh.”
Chưa kể, cái cách Swan bế tôi thoải mái đến mức không thể cử động nổi. Cảm giác như được cuộn mình trong chăn bông giữa ngày đông giá rét và tận hưởng quýt ngọt vậy. Tôi không muốn chui ra tí nào. Dễ chịu quá.
Ma thuật trắng quả là kỳ lạ. Tôi thích cái sự thoải mái này. Nó làm cơ thể căng cứng của tôi mềm nhũn như sợi mỳ. Khoan đã, tôi không thể bỏ cuộc như thế được. Tuy rất dễ chịu nhưng cũng xấu hổ lắm. Aaaaaaaah.
Tôi quyết định đợi thêm một chút nữa. Swan cũng không có vẻ gì là sẽ chịu bỏ tôi xuống.
Vừa đếm nhẩm trong đầu, tôi định sẽ kêu cậu ta thả ra khi đếm tới mười.
Tròn trịa 60 giây sau, tôi nhìn lên Swan và mở miệng.
“Bỏ tôi xuống được chưa?”
“Cậu đang bị thương mà. Nghỉ ngơi đi.”
“Okay.”
Dù đã cố hết sức chống lại cám dỗ nhưng ý chí tôi liền sụp đổ trước những lời ấy. Tôi quyết định dựa mặt vào lưng Swan và lần nữa thả lỏng.
Aaaaa, biết làm sao được? Nó quá là thoải mái đi. Tôi không muốn cử động chút nào cả.
Khi tôi đã cam chịu, Swanhaden lần nữa cõng ‘cái kén’ lên. Tôi còn chẳng thò tay hay chân gì ra ngoài. Cậu ta cố định tôi vào lưng bằng một miếng vải dài, tiếp đó còn niệm thêm phép để chắc rằng tôi không bị rơi ra. Giờ cả hai dính chặt lấy nhau như keo vậy.
…Gì vậy chứ? Xấu hổ chết mất.
Eve vừa dùng tay chạm lên khoé môi vừa nhìn tôi. Sau đó, anh quay sang Swan.
“…Đưa Shushu cho tôi đi, Swan.”
“Tốt thôi.”
Swan gật đầu, còn tay thì ném cây chổi phép của tôi về phía đối phương. Eve bắt lấy cây chổi và bối rối nhìn lại.
Lúc Swan bước tới hiên phòng để đi xuống, tôi có thể thấy dáng vẻ của bản thân qua kính cửa sổ.
Nói sao nhỉ? Trông tôi vô cùng…
“…Thảm hại…….”
Tôi lần nữa cố thoát ra khỏi chăn thì Swanhaden lại niệm cái phép đó. Oh….không ổn rồi………mình….thấy dễ chịu quá……không cử động được……..muốn thế này…..mãi thôi…..
Tôi quyết định ném liêm sỉ sang một bên và chọn sự thoải mái, cứ thế mà thả lỏng và hoá thành một con slime to bự.
Tôi có thể thấy đầu của Swan ở ngay trước mặt. Tuy thời tiết chẳng quá nóng hay lạnh nhưng hai tai cậu lại đang đỏ chót đến lạ thường.
Swan nhanh nhẹn di chuyển. Cậu tóm lấy ban công, nhảy vụt qua để đu người đáp xuống hiên phòng bên dưới. Tất nhiên là vẫn với tôi nằm trên lưng. Tài thật đấy. Chắc đây chẳng phải lần đầu cậu ta làm việc này rồi.
Swanhaden gõ lên cửa sổ phòng của Cory và Harley.
Bởi không có lời hồi đáp nào từ bên kia, Swan cứ đấm vỡ cái cửa sổ luôn. Một lối vào xuất hiện cùng với mớ kính vang tứ tung. Tôi không biết làm gì ngoài cười trừ trước sự cục súc của Swanhaden.
“Swan, nếu mạnh tay thế thì giáo viên sẽ nghe thấy mất.”
“Giáo viên trực tầng hai cực kỳ lười tới phòng. Suốt ba năm liền, ổng chỉ toàn gọi điện thôi.”
Swanhaden vừa giải thích vừa bước vào bên trong. Eve đi theo sau thì cau mày nhìn vào bạn cùng phòng của mình.
“Swanhaden, ngôn từ của chú mày bị gì thế? Nhẹ nhàng thấy sợ.”
“Câm miệng.”
Swanhaden liền khựng lại sau khi bảo Eve im lặng và tự lầm bầm, ‘Chết tiệt, mình phải cẩn thận lời nói nữa.’
Lúc bộ ba chúng tôi tiến vào, Cory và Harley đều đang ngủ ngon lành.
Tôi cảm thấy khá tệ khi phải đánh thức họ. Song khi tôi nói sẽ tự quay về thì hai người kia ngay lập tức gạt đi luôn.
Phòng của Cory và Harley trông rất khác so với Swan và Eve. Nếu bộ đôi bên trên cực kỳ sạch sẽ thì của Cory và Harley lại khá bừa bộn.
Cũng không phải quá tệ hại gì. Tính ra họ còn gọn hơn so với trung bình đám con trai. Nói chung là trông rất có sức sống.
Bên Harley không có nhiều thứ bắt mắt cho lắm. Mấy cuốn sách để trên giá, mặt bàn là bài tập còn đang làm dở. Một số cuốn về kiếm thuật nhưng chúng được đặt chồng trên bàn và trông rất cẩn thận.
Harley rất thích vũ khí nên cạnh giường của cậu có dao găm, trường kiếm, dao gọt,… Khác với phong cách thực dụng của Swanhaden, bộ sưu tập của Harley lại mang tính hình thức hơn.
Thật lòng thì điều đầu tiên mà tôi để ý là phía của Cory.
Ôi chao, Cory. Tôi nói thầm.
Bên cậu ta có phần lộn xộn hơn. Nếu xét riêng từng phần thì khá ổn, nhưng lại chẳng có cái nào ở đúng chỗ của nó cả. Thành ra tổng quan lại trở nên bừa bộn.
Gần giường và tủ của Cory là những vòng tròn ma pháp nguệch ngoạc. Trên sàn còn có pháp trận thất bại và vết cháy nữa. Các món đồ được cậu chế tác trong thời gian trên lớp nằm rải rác khắp nơi. Phần lớn đều bằng đá ma thuật của bản thân Cory nên chúng tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng kim đặc trưng của cậu.
Cory còn có đủ mọi số tạp chí ‘Ma pháp thời đại’ được để thành chồng trên đầu nằm. Mọi bài viết liên quan tới Shunivalen đều được cẩn thận cắt ra và dán lên tường bên cạnh chỗ vòng ma pháp.
Cory say giấc với tất cả chỗ đồ đạc ấy bao quanh. Cậu ngủ sâu dưới chiếc chăn hình bắp cải tới khi bị đánh thức bởi cơn gió lạnh thổi qua.
“Lạnh quáaaa…….”
Cory vừa dụi mắt vừa đứng dậy. Cậu quấn chăn quanh người khi ngó ra cửa sổ. Khi nhận ra nó đã bị vỡ, cậu chỉ ngơ ngác mắt chữ a mồm chữ o. Cory nhìn Swan và Eve bằng đôi mắt ngái ngủ rồi nghiêng đầu bối rối.
“..........Hả?”
Cory ngáp khi bò khỏi giường và đứng dậy. Cậu dụi mắt và tiến về phía Swan.
Harley cũng tỉnh giấc khi cảm nhận được sự hiện diện trong phòng. Mái tóc đen ấy rối xù cả lên. Cậu ta liếc nhanh qua cái cửa sổ rồi kết luận, “Oh, ra là mơ.” Thanh niên cứ thế quyết định ngủ tiếp. Nhưng trước khi kịp làm vậy thì cậu bắt gặp ánh mắt của Swan và ngay lập tức bật thẳng dậy.
Hẳn Harley đã tỉnh ngủ hoàn toàn rồi. Mắt cậu ta đang sáng rực lên kia kìa.
Harley quay sang giúp Cory tìm kính, người hiện đang nheo mắt mò mò dưới sàn và trên giường.
Chính xác thì cặp kính đang ở dưới sàn. Nếu không có Harley thì hẳn Cory phải tự lực cánh sinh rồi.
Với hai mắt từ chối mở hoàn toàn, Cory cảm ơn Harley rồi đeo kính vào nhưng lại bị ngược. Cậu cau mày khó chịu nên liền chỉnh cho đúng. Nhưng rốt cuộc trông vẫn khá luộm thuộm.
Cory và Harley trông khá bất ngờ trước sự xuất hiện của Swanhaden, Eve cùng một cái kén. Song cả hai đều chấp nhận số phận khi nhìn thấy hình bóng của Swanhaden.
Cory lết bước tới chỗ chúng tôi trong khi vẫn quấn chăn quanh người. Cậu cau mày khi nhìn về phía sau lưng của Swanhaden.
“Cái cục gì ở đằng đó thế?”
Giọng nói ấy khản đặc. Cory vốn đã có chất giọng trầm rồi, nhưng giờ lại càng khô hơn.
Tôi cố trốn sau lưng Swan vì quá xấu hổ.
Nhưng bởi Cory mãi chưa nhận ra nên tôi đành phải cam chịu mà lộ diện.
“…….Là tôi đây.”
Hai mắt Cory mở lớn khi nhìn thấy khuôn mặt trần của tôi ló ra.
Hẳn mới đầu cậu chỉ tưởng đó là cuộn chăn thôi. Cũng chẳng có gì lạ nếu bị giật mình bởi một khuôn mặt thình lình xuất hiện. Nhưng đâu có đến mức phải ôm miệng như thế chứ.
Cory và Harley đồng loạt phá lên cười.
Harley vừa ôm bụng vừa cười lớn. Còn Cory thì quay lưng lại, đổ gục xuống sàn và cả người run lên.
Tôi nhìn hai con người đang cười ná thở kia mà nhếch môi cay đắng. Sự xấu hổ bị nhấn chìm bởi khoái cảm một lần nữa trỗi dậy. B…bộ trông tệ thế à? Tôi liền nhớ lại ảnh phản chiếu trên cửa sổ khi nãy. Khốn kiếp.
“Nhìn tôi buồn cười lắm hả?”
“Không, cậu đẹp lắm.”
Tôi cau mày và hỏi Swan, người vừa quay sang nhìn tôi mà trả lời.
So với những lời đó, tôi chỉ nghĩ đến tình trạng ‘cái kén mặt người’ của mình. Cái mặt cau có cùng đôi mắt cá chết nữa chứ. Swanhaden đang sát thêm muối vào vết thương đấy à?
Mặt tôi càng lúc càng nóng hơn nên đành phải quay đi để không ai nhìn thấy. Chắc hẳn nó đang đỏ như cà chua rồi.
Giờ thì tôi có khác gì sâu bướm đỏ đâu. À không, là đười ươi mới đúng. Mấy người cười bé lại chút được không? Tôi muốn vùng vẫy nhưng cái cảm giác thoải mái vẫn quá áp đảo. Đây hẳn là cách bắt nạt mới của Swan rồi. Mỗi khi tôi cố thoát ra là sự dễ chịu lại ập tới.
Cory run rẩy khi lần nữa tiến lại gần.
“Nè, bạn sâu bướm có thể nhìn tớ lần nữa không?”
Tôi thở dài và quay mặt tránh khỏi Cory. Rõ ràng cậu ta đã tỉnh hẳn từ lúc chống tay trên sàn mà cười rồi. Harley cũng thế và liên tục đấm xuống giường.
Cory vừa run vừa nắm lấy vai của Swan, tất nhiên là vẫn cười. Có khi cậu ta sắp ngất đến nơi ấy chứ.
“Oh, biết làm sao được. Cậu đáng yêu quá mà.”
………..Tôi không muốn được khen dễ thương với dáng vẻ thảm hại này đâu. Xin cảm ơn.
Tôi thở dài và cau mày trước những lời ấy. Trước cái lườm từ tôi, Cory xin lỗi nhưng rồi lần nữa bật cười. Cậu đưa tay tới chạm lên đầu tôi nhưng đã rụt lại khi thấy tôi đang khó chịu.
“……..Ngưng cười và làm gì với nó đi.”
Cory thoáng chần chừ khi nghe tôi nói, nhưng vẫn gật đầu và cố giải trừ ma pháp mà Swan đã yểm lên tôi.