Solo: Loli666
==================================
Tôi biết cảm xúc của Swanhaden dành cho Shuraina. Thứ tình cảm ấy vô cùng sâu đậm. Và đó cũng là lý do tôi không thích hắn ta.
Để tôi nói rõ. Tôi chỉ không thích Swanhaden mà thôi.
Hắn có khuôn mặt điển trai. Tính cách tồi tệ còn người thì đầy sẹo. Nhìn lướt qua thôi cũng biết hắn có một quá khứ bi kịch. Đàn ông có quá khứ đau thương thường sẽ lớn lên với tâm trí ám ảnh, và tôi thì không thích điều đó chút nào. Nếu đã ám ảnh Shuraina thì nên chỉ mình tôi mà thôi. Nếu có nhiều hơn một người thì Shushu sẽ không thể chịu nổi mất.
Dù thấy có lỗi nhưng tôi không chắc hiện có thể cho Shushu hẹn hò được không nữa.
Cho tới khi có một con rồng với nhân cách tuyệt vời, tài giỏi và biết cách chiều truộng cậu ấy…thì không có yêu đương gì hết.
Tôi cau màu. À không. Đến cả rồng cũng chưa đủ.
Ugh, dẹp hết đi. Bộ Shushu ở giá luôn không được à?
***
Chương 8: Cuộc xâm phạm bất ngờ
Sau vụ cá cược, Hestia đã thay đổi.
Một năm đã qua, cũng không có gì lạ nếu thấy Hestia của hiện tại với quá khứ là hai người khác nhau. Cô đã trưởng thành thấy rõ trong năm hai, và giờ đã là cuối năm ba, Hesita đang dùng khả năng của mình và nắm giữ quyền lực to lớn trong ngôi trường.
Tôi không thể diễn tả nổi tốc độ phát triển ấy từ khi cô quyết định sống theo ý mình.
Hestia, người viết điểm mục cho báo trường, đã thu hút được sự chú ý của một giáo sư và bắt đầu học cách viết chuyên nghiệp. Cô ấy vốn đã có tài viết lách rồi nhưng giờ lại càng giỏi hơn và đạt đến trình độ khiến bạn phải thốt lên. Dù không thể giải thích việc khiến độc giả cảm thán khó đến mức nào nhưng tóm lại là Hestia viết rất giỏi. Tôi biết phải nói gì hơn chứ?
Dù sao thì, lý do Hestia có nhiều sức ảnh hưởng trong trường phần lớn là nhờ có vị giáo sư hỗ trợ. Khi vị giáo sư bắt đầu giúp đỡ, những trợ thủ của người đó cũng dần hứng thú với bài viết của Hestia
Sức ảnh hưởng của Hestia càng lớn thì càng có nhiều giáo viên trong học viện giúp đỡ hơn. Và rồi, Hestia đã nắm giữ quyền hạn phủ khắp toàn trường.
Lấy ví dụ, nếu cô viết một bài báo về vấn đề vệ sinh thì nhà vệ sinh sẽ bỗng trở nên sạch hơn. Còn nếu viết về một học sinh bất hảo nào đó thì hình phạt của Swanhaden với người đó sẽ khắc nghiệt hơn.
Song, Hestia không hề lạm quyền và luôn cố hết sức để khiến học viện trở thành cải thiện cơ sở giáo dục. Cô tập trung rất nhiều vào môi trường học tập và bầu không khí của khuôn viên. Dường như nhỏ muốn giúp nhiều học viên nhất có thể thì phải.
Tôi dõi theo các bước tiến vượt bậc của Hestia với niềm tự hào.
[Tiêu điểm học viên] Shuraina West. Hãy tìm hiểu về sức hút của cô ấy!]
………Ngoại trừ một số bài viết kiểu này.
Thật lạ khi Hestia viết những bài như thế ngày càng thường xuyên.
Tay tôi run rẩy bấu chặt vào tờ báo.
Lần trước, là một bài báo kiếm thuật nói về kiếm kỹ của tôi, tiếp đến là bài nói về câu lạc bộ
nghiên cứu pháp trận của tôi, đôi khi là về học viên biết cần kiệm hay vài bài báo nói về tôi nữa. Hiện giờ tôi đang là chủ đề cho chuyên mục học viên tiêu biểu.
Các bài tiêu điểm của học viện thường đến từ yêu cầu hoặc báo cáo của các học viên. Tôi không biết là ai nhưng dường như có người đang cung cấp thông tin về tôi.
“Còn chỗ nào có bài về Shunivalen không? Tôi có rất nhiều thông tin đấy, có nên gửi yêu cầu lại không nhỉ? Nhưng Hestia đang ngừng nhận yêu cầu rồi. Cậu ấy nói rằng đang có nhiều tiêu điểm về Shushu muốn viết quá.”
“Oh, cậu có thể ghi những yêu cầu và gửi nó cho chủ biên tập. Họ hứa sẽ soạn lại và để vào trong một mục nhỏ nên tôi đã xin cột điểm tin kiếm thuật thứ hai đấy.”
Tôi có thể nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ phía bảng tin được dán báo tiêu điểm. Không cần nhìn, tôi cũng biết được rằng đó là Cory và Herley. Vì cảm giác như họ sẽ trêu chọc tôi về bài báo hôm nay nên tôi đã giấu mặt của mình sau tờ báo.
“Một, hai, ba, bốn và năm. Đủ rồi.”
Cory bước về phía trước bảng tin và cầm lấy toàn bộ chỗ báo đã được ghi tên của cậu. Vậy là cả đống đó là của Cory ư? Tôi không khỏi bất ngờ. Mà chúng đều như nhau cả mà, sao cậu ấy lại cần nhiều đến vậy chứ?
“Tôi luôn thắc mắc, sao cậu toàn mua nhiều tờ báo giống nhau thế?”
“Một để trưng bày, một để đọc còn một để lưu trữ. Số còn lại là hàng dự phòng cho ba cái trên. Nếu có bài về Shunivalen vào lần tới, tôi sẽ đặt nhiều hơn để bán. Còn cậu thì sao, Herley? Cậu cũng mua nhiều mà?”
Không chỉ mình Cory, Herley cũng đặt mua từ hai tới ba tờ báo.
“Một để đọc, cái kia để đi trêu Shuraina còn cái cuối là đề phòng trường hợp nhỏ xé mất cái trước.”
Herley nở nụ cười thoả mãn trong lúc nâng niu chỗ báo để không làm nhăn. Tôi có thể thấy được cậu ta đang nghĩ xem cách nào để trêu tôi tức điên nhất có thể.
Herley mở tờ báo ra và lướt qua toàn bộ nội dung chính. Cậu lật luôn tới mục tiêu điểm, đọc hết chúng và cười mỉa với bức hình của tôi ở trên đó. Nói trắng ra là trông tôi ngố đét.
“Cậu có mong chờ số tiêu điểm tiếp theo không? Bài báo mà tôi viết cuối cùng cũng được ra lò! Hestia nói nó sẽ được xuất bản ngay sau khi được kiểm duyệt. Shushu rất ghét việc được tôi khen nên tôi đã nhồi cả đống lời khen vô đó. Haha! Nhỏ sẽ chết vì xấu hổ cho xem.”
“…Không hiểu vì sao. Herley, trông cậu đáng thương lắm luôn ấy.”
Cory cười và nhìn người kia với ánh mắt đầy thương hại. Tờ báo bị bấu chặt trong tay tôi trở nên nhàu nát.
Tôi gấp tờ báo được dùng để che mặt ấy bốn lần, rồi đứng dậy từ băng ghế kế bên bảng tin.
“…Ra là hai người đã báo cáo về tôi hử?”
Đống bài báo cứ xuất hiện khắp nơi như thể vi khuẩn sinh sôi……và là do hai người sao?
Tôi nghiến răng, đặt tay lên vai họ và siết chặt lấy. Sát khí bắt đầu phóng ra từ tôi. Mắt bọn họ mở lớn bởi sự xuất hiện bất ngờ ấy.
Mắt tôi theo tự nhiên nhìn vào tờ báo mà họ đang cầm. Herley vừa nói gì đó về việc trêu chọc nhỉ? Thậm chí là cả bán chúng nữa.
“Xử lý đống đó thôi nào. Đưa hết ra đây.”
Môi tôi nhếch lên và bắt đầu vẽ một pháp trận trên không bằng ngón tay.
“Không được! Shushu, cái này không được! Cậu trong đây tuyệt lắm đó!”
“Eugh, không được đâu.”
Khi tôi cố đốt hết chỗ báo, Herley và Cory đều cúi người xuống và bỏ chạy.
Cory còn vừa chạy vừa cởi áo ra để quấn lấy chỗ báo. Thanh niên tóc vàng mặc mỗi áo trong và phóng hết tốc lực.
Tôi chưa từng thấy Cory chạy nhanh đến vậy.
Herley nhìn người kia mất hút và cũng cởi áo khoác, quấn lấy chỗ báo và dọt theo luôn. Rõ ràng Cory đã sử dụng ma pháp bảo vệ. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh và thấy Eve, người đang tiến về phía bảng tin.
[Buôn bán và cung cấp tài liệu độc quyền_Học viện Augran_công ty xuất bản]
Khi nhìn thấy tiêu đề của tài liệu trên tay anh ta, tôi phải đưa tay lên dụi mắt.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Lúc tôi chạy tới chỗ Eve để xem tình hình thì may mắn thay, Swanhaden đã giật phăng chỗ tài liệu ấy từ Eve và đốt trụi nó.
Sau đó, Eve lấy một tờ báo ra, và Swan cũng làm tương tự. Tôi cọ mắt mình từ phía xa và ngơ ngác nhìn mọi chuyện. Và rồi, tôi thở dài thườn thượt và đi về phía tiệm tạp hoá. Mua chút sữa để uống vậy.
***
Sáng nay có thông báo về cuộc phỏng vấn và kiểm tra cho các hiệp sĩ tập sư hạng ba. Tôi muốn tham gia thử sức nhưng rồi phải thất vọng vọng khi biết rằng bản thân không đạt đủ độ tuổi yêu cầu. Tôi cứ tưởng sẽ được tham gia vì đang là học viên năm ba của Học viện Augran.
“Chị Shu, sao lại ngồi đây thế?”
Tôi đã tập vung kiếm hung bạo hơn thường ngày sau khi nhận thông báo từ buổi phỏng vấn hiệp sĩ. Lúc tôi đang nghỉ ngơi sau khi các lớp buổi chiều kết thúc thì có ai đó bỗng cất tiếng gọi.
Khi ngước lên thì mới biết đó là em trai của tôi, Karim West.
Đôi mắt của Karim sáng lên khi thấy tôi đang ngồi trên băng ghế. Đôi mắt đỏ thẫm ấy nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ của tôi.
Ngay khi tôi lên năm ba, Karim cũng nhập học vào Học viện.
Khi cả Harun và tôi đến Học viện hai năm trước, dường như Karim đã nói với mọi người rằng cũng muốn vào Học viện. Cảm giác như lúc thằng bé nắm áo tôi, nức nở khóc và xin chúng tôi đừng đi mới như ngày hôm qua vậy…. thế mà giờ em ấy đã ở đây rồi.
Tôi lim dim đôi mắt ngái ngủ của mình và ra hiệu cho Karim ngồi xuống.
Em ấy mỉm cười và vui vẻ ngồi kế bên tôi.
Sau đó, tôi vòng tay qua vai thằng bé và ôm lấy thật chặt. Cuối cùng, tôi tựa đầu mình lên.
“Chị buồn ngủ sao? Vậy về phòng và ngủ đi chứ!”
Karim chớp chớp đôi mắt đỏ to tròn ấy và nhìn
tôi. Thằng bé còn hỏi có phải do tôi học nhiều hay gắng quá sức không nữa.
Tôi không trả lời mà chỉ cọ má với thằng bé.
Karim chỉ cười ngại ngùng và nói rằng cứ tựa vào đầu em nó mà ngủ. Thằng bé nói tôi không nên tựa lên vai bởi Karim còn quá thấp nên làm thế thì sống lưng tôi sẽ cong mất.
Tôi cảm thấy gió thổi qua mặt mình khi tựa lên đầu Karim. Aah, sự mát mẻ của mùa thu đây mà.
Cứ như thế, tôi tận hưởng khoảng thời gian yên bình cùng Karim. Bỗng thằng bé chỉ tay về phía xa.
“Oaaa. Anh Swan kìa. Không biết ảnh đang làm gì nhỉ?”
Karim có đôi mắt rất tinh tường để thấy Swanhaden từ xa đến vậy. Chính xác thì cậu ta đang ở trên một ngọn đồi bên ngoài khuôn viên.
Swanhaden cau mày tập trung trong lúc cầm một cuốn sách ma thuật dày cộp, hẳn là của Cory. Dường như cậu đang thử nghiệm vài pháp thuật mới thì phải. Cả cơ thể cậu được bao phủ bởi ma thuật trắng và nó phóng về phía ai đó ở cạnh.
Nhìn kỹ hơn thì có vẻ Swan đang dùng phép lơ lửng. Ma thuật trắng khó kiểm soát hơn nhiều so với ma pháp thường, và sử dụng các phép phổ thông với nó cũng khó không kém. Nhưng nhìn thấy cậu lơ lửng ổn định như vậy, chắc hẳn Swan phải giỏi kiểm soát lắm.
‘Nhưng mình chưa từng học ma thuật trắng mà, sao lại biết được nhỉ?’
Tôi có chút bối rối, nhưng tôi vờ như đã học được điều này từ ở chỗ nào đó nên quyết định lơ đi.
Dù sao thì, Swanhaden cho thấy khả năng điều khiển đáng kinh ngạc khi cậu niệm phép lơ lửng lên một học viên lớp xanh và di chuyển người đó sang trái rồi phải.
Học viên đó đang hét lên và tức giận chửi Swan nhưng cậu ta còn chẳng thèm để tâm. Cậu chỉ cười tà ác như thể đang rất tận hưởng việc này.
Tôi tiếp tục nhìn khung cảnh trước mặt và hỏi Karim. Chẳng phải thằng bé vừa gọi cậu ta một cách thân thiết sao?
“Karim, em thân với Swan à?”
Nghe câu đó, Karim ngừng nhìn vào Swan và đảo mắt đi một cách đăm chiêu. Thấy thằng bé mất nhiều thời gian trả lời như vậy, tôi nghĩ hai người họ không thân thiết gì rồi.