Tên chó này đúng chó thật.
Tuy giọng anh ta bây giờ khác xa với thứ giọng giễu cợt, lạnh lẽo của nhiều năm sau, nhưng lời nói lại trùng khớp với người đàn ông năm đó, làm khơi gợi những ký ức của Sở Ân.
Anh thích giữ chặt lấy eo cô, dùng hết sức ôm cô vào lòng, đặt chóp mũi sát vào cần cổ cô, hít thật sâu.
"Nước hoa gì vậy?" Giọng người đàn ông khàn khàn: "Thơm quá..."
Sở Ân không trả lời, anh sẽ gặng hỏi liên tục, sau đó thì dùng hành động hỏi, buộc cô phải bất đắc dĩ trả lời—— Không dùng nước hoa, chỉ là hương sữa tắm và nước xả vải kết hợp lại thôi.
Quay ngược dòng thời gian, Sở Ân lại được cùng một người hỏi cùng một câu hỏi tương tự.
Cô bỗng nhiên nhận ra rằng, có một số việc trong số phận vẫn sẽ cứ đi theo quỹ đạo ban đầu.
Vì vậy, nếu đã không thể thẳng thừng trốn tránh được người đàn ông này, vậy chẳng phải việc khiến anh ta chán ghét mình sẽ nhanh hơn sao?
Dù sao cô cũng rõ gu của Lục Chẩn.
Tuy nhìn người nắm quyền nhà họ Lục này có vẻ thâm trầm chín chắn, nhưng thực tế lại thích hoa hồng có gai.
Kiếp trước, Sở Ân cố ý tỏ ra không nghe lời, lúc nào cũng làm trái ý, cự tuyệt, chống lại Lục Chẩn, song ngược lại những điều này còn rất hợp với tâm lí biến thái của anh ta.
Thế nên lần này cô chỉ cần biến thành loại học sinh ngoan ngoãn mà anh ta ghét nhất là được.
——Bình thường không có gì nổi bật, ngoan ngoãn hiền lành, chỉ ngấm ngầm giết anh ta trong thầm lặng.
Sở Ân liếm môi, giọng đều đều bình thường, ánh mắt nghi hoặc: "Bạn học, tôi không dùng nước hoa."
Lục Chẩn cũng cảm thấy mình hơi kích động.
Anh gật đầu, lơ đãng nhìn lên, chợt trông thấy một đôi mắt long lanh như thủy tinh dưới làn tóc mái lưa thưa, trong veo đến mức nhìn được cả sự nghi hoặc nơi đáy mắt.
Cô gái đeo khẩu trang, nề nếp mặc đồng phục học sinh, thoạt nhìn như con mọt sách nhỏ an phận.
Cả người tỏa ra một sự bài xích được cô cố gắng che giấu, hệt như bản năng chống cự của một học sinh ngoan đối với thiếu niên bất lương.
Lục Chẩn vốn không có hứng thú với người như vậy.
Nhưng không biết vì sao, tim anh như bị gai khẽ đâm một cái, lan ra một thứ cảm giác chua xót khó giải thích được thành lời.
"Cậu quen tôi à?" Anh hỏi.
Sở Ân nghiến răng ken két dưới lớp khẩu trang.
...Đâu chỉ mỗi quen không, đến cả nốt ruồi giữa múi cơ chữ V[] trên người anh bà đây cũng biết tuốt nhé!
[] Là đường cong phần hai bên bụng hình chữ V sát xương chậu (Apollos Belt V-cut abs)
Nhưng bề ngoài cô chỉ hơi nhíu mày, dường như cảm thấy anh rất kỳ quặc, lại không dám trả lời.
Cuối cùng thì kinh hãi lắc đầu: "Không quen."
Đôi mắt đen sâu hun hút nhìn cô, nghĩ: Thôi quên đi.
Đi làm khó một con ngốc làm gì.
Cô gái rời đi để lại bóng lưng tinh tế, đầu hơi cúi xuống, tựa như một sự tồn tại có thể sẽ biến mất trong đám người bất cứ lúc nào, vừa vô vị vừa vô hại.
Lục Chẩn nhìn theo đến tận khi cô rẽ vào góc ngoặt mới chịu dời mắt.
Anh không biết, ẩn dưới lớp da của con thỏ trắng vô hại kia chính là một con chó sói.
Lúc chạy đi cô còn mài móng vuốt nghĩ:
Không giết được tên đàn ông chó má kia thì mị không phải người Trung Quốc!
-
Từ lúc Lục Chẩn bắt đầu rời khỏi phòng học, mọi người trong lớp quốc tế cũng bùng nổ.
"Vãi, anh Chẩn đang nói chuyện với nhỏ kia ư?"
"Cậu ta là ai vậy? Cậu ta có quen anh Chẩn à?"
"Cậu ta chẳng phải là nhỏ nhà quê được nhà họ Sở nhận về đó sao??"
Sở Thu Thu đối mặt với sự nghi vấn của mọi người, vẻ mặt có chút khó coi.
Cô ta cũng không biết cô chị kia của mình đã dùng thủ đoạn gì mà có thể nói chuyện được với Lục Chẩn.
Ngay sau đó, tin tức này nhanh chóng lan ra khắp toàn trường như cưỡi tên lửa.
Cả trường đều biết có một nữ sinh chạy đến lớp quốc tế khối hỏi đề, sau đó một mình nói chuyện với Lục Chẩn.
||||| Truyện đề cử: Mỹ Nhân Bị Giam Cầm |||||
Cả người Phó Minh Huyên cũng phát nổ, cô ta không thể tin được.
Cho đến tận bây giờ, Lục Chẩn chưa từng để ý tới cô ta, số chữ nói nhiều nhất với cô ta là trong lần tặng quà kia.
Nhưng theo thông tin cô ta sân si được từ hội chị em bên lớp quốc tế thì Lục Chẩn ra ngoài mấy phút lận!! Nói vậy thì nhỏ nhà quê kia đã nói chuyện với Lục Chẩn tận vài phút đồng hồ ư?!
Nguyên một tiết học, cả phòng học lớp đều không an tĩnh nổi, liên tục có người ngoảnh lại giận dữ trợn mắt nhìn Sở Ân.
Tống Triệu Lâm lén lút hỏi Sở Ân: "Bạn cùng bàn à, cậu quen anh Chẩn nhà chúng tôi à?"
Sở Ân đang trút giận bằng cách làm bài tập, lạnh nhạt đáp: "Không quen."
Tống Triệu Lâm cũng cảm thấy không có khả năng quen biết, khi trước hỏi cô còn không biết Lục Chẩn nữa mà.
"Vậy sao cậu lại nói chuyện với anh Chẩn thế?" Tống Triệu Lâm che miệng tránh né ánh mắt giáo viên, lặng lẽ hỏi: "Nữ sinh thích anh ấy điên cuồng lắm đó!"
Ngón tay cầm bút của Sở Ân khẽ siết chặt: "...Là cậu ta tìm tôi nói chuyện."
Khuôn mặt Tống Triệu Lâm kiểu: Mặc dù tôi không cười cậu nhưng cậu đừng có mà đùa tôi.
Chuông hết giờ vang lên, Phó Minh Huyên lập tức dẫn theo đám chị em bước đến.
Chắc do bình thường Sở Ân luôn vùi đầu vào học, thoạt nhìn giống người dễ bị bắt nạt, vì vậy Phó Minh Huyên vừa mở miệng ra đã chất vấn: "Này, cậu đã nói gì với Lục Chẩn rồi?"
Sở Ân xoay bút trong tay, nâng mắt: "Liên quan gì đến cậu?"
Tống Triệu Lâm ngầm vỗ tay trong lòng, đúng là chị Ân của cậu có khác!
Phó Minh Huyên kinh ngạc, cô ta không ngờ Sở Ân sẽ phát ngôn ra câu này, tức giận nói: "Có phải cậu đến quấy rầy anh ấy không? Nếu không thì sao anh ấy có thể để ý đến cậu được chứ? Nhất định là cậu giở thủ đoạn! Rốt cuộc cậu đã nói cái gì?!"
Lúc này, Tống Triệu Lâm cũng thấy khó coi: "Này cậu——"
Sở Ân đập bút cái "Rầm" xuống bàn, cười như có như không nhìn cô ta: "Cậu nghĩ tôi là cậu à?"
Phó Minh Huyên cảm thấy mình tức đến hộc máu đến nơi: "Cậu?!"
Sở Ân hờ hững đứng dậy, đẩy cô ta ra rồi rời đi.
"Muốn biết thì tự đi mà hỏi Lục Chẩn ấy."
...
Tối đó, có một người post bài lên diễn đàn ẩn danh trường Oái Văn——
[Bàn luận về thiên kim tiểu thư đã chạy đến lớp quốc tế khối hỏi đề và trò chuyện với Lục Chẩn.]
Chủ tus phổ cập kiến thức: chị gái này tên là Sở Ân, học sinh mới chuyển đến lớp -, là thiên kim vừa được nhà họ Sở nhận về từ nông thôn, là chị gái Sở Thu Thu lớp quốc tế, là em gái nam thần Sở Thật khối .
Hai chữ "Lục Chẩn" kéo theo rất nhiều lượng người hâm mộ.
Bài vừa đăng đã lập tức có vô số lượt theo dõi.
: Xếp hàng đầu đưa vung nồi cho chủ thớt, dám nhắc tới tên tuổi của người nào đó thì chủ thớt cũng có cái đầu bằng sắt đấy.
: Nghe nói sống ở quê da mặt dày lắm, ghê thiệt.
: Vậy rốt cuộc cậu ta lấy mặt mũi ở đâu đi quyến rũ Lục Chẩn thế?? Tôi cũng không tin là cậu ta đến hỏi bài.
: Rep bạn trên, thì cũng vì không cần mặt mũi nên mới đi quyến rũ đó.
...
Kết hợp với bài đăng này, các nhóm chat khối cũng thảo luận sôi nổi.
Bởi Lục Chẩn là một sự tồn tại quá đặc biệt, là nam vương học đường đương nhiệm, anh có rất nhiều người yêu thích, nhưng anh không hề ấm áp và dễ bắt chuyện như cựu nam vương học đường Cố Thu Trạch, đại đa số mọi người đều không dám vượt qua phạm vi nhất định nửa bước.
Vì vậy cục diện trở thành: tất cả mọi người yêu thích, nhưng không ai có thể nắm giữ.
Một khi có người phá vỡ sự cân bằng này, rất nhiều người sẽ nổi điên lên.
Dần dần, dân hóng drama đã đưa ra cho Lục Chẩn một lí do hợp tình hợp lí.
Bọn họ cảm thấy thủ đoạn của nhỏ nhà quê kia rất cao siêu, cô ta cố ý mang đề khó đến hỏi lớp quốc tế khiến Lục Chẩn chú ý, thế nên anh Chẩn mới bàn luận với cô ta về bộ đề kia.
Tuy là tán dóc, nhưng các nữ sinh đều muốn tin vào lời giải thích này hơn việc "Lục Chẩn cảm thấy hứng thú với người kia."
Ngay sau đó lập tức có người tra hỏi dưới topic——
: Nhỏ nhà quê kia học giỏi thế ư?
: Có khả năng cậu ta là học sinh giỏi trong lòng bọn dưới quê ý.
Tiết toán công khai lần trước cậu ta còn trả lời được một bài khó nữa mà.
Sở Thu Thu vẫn luôn chú ý cặn kẽ đến tiến triển bài đăng, xem đến đây, cô ta nở nụ cười—— Thời cơ chín muồi rồi.
Mấy phút sau, Phó Minh Huyên đang trả lời "Cậu ta có shit mới là học sinh giỏi, chỉ giỏi mưu cơ thôi." dưới topic thì bỗng nhiên nhận được một email ẩn danh.
Cô ta mở ra xem: "!!!"
Mười phút sau, một bài đăng mới xuất hiện trên diễn đàn——
[Làng nước ơi, mau ra nhìn xem thành tích của tiểu thư học sinh giỏi nhà họ Sở nè~!]
Chủ tus đăng kèm theo một bức ảnh, trên ảnh là bảng điểm của một lớp nào đó ở thị trấn XX, tên Sở Ân cũng góp mặt trong đó.
Ngữ văn ; Toán ; Tiếng Anh ; môn khoa học xã hội ; tổng thành tích ; xếp thứ cả khối.
: Đù, quả thành tích cay mắt vãi!
: Học sinh giỏi đây á? Ở thôn rách mà kiểm tra cũng leo lên tận thứ , cười chết mất ha ha ha.
: Chứng cớ xác thực, bitch tâm cơ Sở Ân, dám giả vờ học sinh giỏi để khiến anh Chẩn chú ý, ọe.
Trong group chat khối , bức bảng điểm nhanh chóng truyền bá đi khắp nơi.
Lúc này, chẳng ai quan tâm đó có phải là hành vi human flesh[] hay không, tất cả mọi người đều đổ xô về hít drama.
[] Human flesh: là lợi dụng khoa học kỹ thuật hiện đại truy tìm, điều tra thân phận thật sự của người nào đó rồi công khai thông tin cá nhân riêng tư của người khác lên mạng xã hội.
Phó Minh Huyên: [Trời ạ, tôi thật sự đã từng cho rằng thành tích của cậu ta không tệ đấy.
Bình thường ở lớp cậu ta vô cùng nỗ lực học tập.]
Hình Lan: [Tôi cũng tưởng vậy cơ.]
Sở Thu Thu: [Mọi người đừng nói chị tôi như vậy, chị ấy cố gắng mà không có kết quả cũng đã buồn lắm rồi.]
Tuy Sở Thu Thu nói như vậy nhưng bên dưới vẫn có một số người thầm trào phúng, chế giễu thành tích của Sở Ân.
Đúng lúc này, trong group chat đột nhiên xuất hiện một tin mới.
Lục Chẩn: [Ai đăng bài?]
Group chat cả khối lập tức bùng nổ.
[Aaaa!! Vậy mà anh Chẩn lại xuất hiện trong group chat!!!]
[Shotacon chụp màn hình]
[Shotacon √]
...
Phó Minh Huyên: [Thật ra tôi cảm thấy không nên làm như vậy, dù sao đây cũng là chuyện cá nhân của người khác, tự ý đăng lên thật sự không tốt.]
Sở Thu Thu: [Xin mọi người đừng cười nhạo chị tôi nữa, thành tích của chị ấy không tốt thì tôi nhất định sẽ giúp đỡ chị ấy QAQ]
Sở Thu Thu gửi xong thì thoát ra khỏi group chat, lại lên diễn đàn.
Bài viết kia đã leo lên top, tất cả mọi người đều trào phúng chế giễu Sở Ân.
Sở Thu Thu thích thú xem qua một lượt, trong đó có một bình luận: "Thành tích kém cũng không phải lý do để human flesh người khác.", Sở Thu Thu lập tức trả lời bình luận đó——
"Cho dù thành tích kém thì cũng không nên giả vờ giả vịt làm học sinh ưu tú, nếu đã giả vờ thì phải chấp nhận bị cười chê."
Sở Thu Thu bình luận xong thì ra khỏi phòng, thấy cửa phòng Sở Ân đóng chặt, trong lòng cô ta vô cùng đắc ý.
Diễn đàn ẩn danh quá đỉnh.
Mỗi học sinh Oái Văn đều có một acc, tuy có thể để bằng tên của bản thân, nhưng chẳng có ai làm như vậy, tất cả mọi người đều rất tận hưởng cảm giác được phát ngôn thỏa thích.
Chắc hẳn bây giờ Sở Ân đang sợ chết khiếp.
...
Sở Ân vừa làm xong bài tập.
"Ting—— Hoàn thành nhiệm vụ √, mở khóa trang kịch bản tiếp theo, nhận được quyền hạn [sửa đổi một chữ duy nhất]."
Quyển sách phát sáng mở ra, hệ thống học tập: "Kí chủ, nội dung cốt truyện hiện tại chứa ngôn từ gây khó chịu."
Sở Ân không tham gia group chat, không lượn diễn đàn, đọc kịch bản mới biết mình bị gọi hồn.
Cô liếc nhìn, có đủ loại đầu trâu mặt ngựa đang xâu xé cô dưới bài đăng, tus cũng trở thành hot topic, nổi lên đầu trang.
Tất cả đều tại tên Lục Chẩn ngu xuẩn kia...
Điện thoại bỗng reo leng keng, anh trai gửi tin nhắn đến wechat của cô: "Tiểu Ân, đừng nghe những lời trên mạng nói, cứ để cho anh xử lí."
Qua hai giây lại gửi tiếp: "Có muốn ăn kem không?"
Anh trai coi cô hệt như trẻ con, sợ cô thấy khó chịu.
Hệ thống học tập cũng khá bận tâm: "Kí chủ, cục diện đã như vậy, cô tính xử lí thế nào?"
Mặc dù có quyền hạn nhưng cũng không có cách nào quay ngược thời gian ngăn bọn họ post bài.
Tay Sở Ân chống cằm, lông mày thanh tú khẽ nhướng.
Thành tích cấp kiếp trước của cô không được tốt, bảng điểm này đúng là của cô, chắc Sở Thu Thu đã nhận được.
Đăng thì đăng rồi, cô cũng không để ý đến chuyện này.
Nhưng nếu đã bị chơi mà không chơi lại thì thật có lỗi với bàn tay vàng của mình quá.
Sở Ân di bút ánh sáng lên trên một chữ nào đó trong kịch bản.
"Muốn chơi à?"
Cô gạch chữ "ẩn" trong từ "ẩn danh" đi, xoẹt xoẹt vài nét bút đổi thành tên "hiện".
"Vậy thì mọi người hãy chơi lớn chút—— Diễn đàn hiện danh trường Oái Văn chào đón mọi người."
Đúng : tối, diễn đàn trường Oái Văn sập một giây.
Một giây sau, dưới ảnh đại diện của mỗi người đột nhiên hiện ra tên tài khoản.
Toàn bộ thảo mai diễn trò lập tức không còn chỗ che thân.
Sở Ân nheo mắt lại.
Nào~ Mọi người hãy cùng nhau trần chuồng chạy nhảy nào~.