Hôm nay nhất định Oái Văn sẽ không được yên bình.
Nữ sinh trước kia bị chế giễu vì bảng điểm trên diễn đàn, sau lần thi giữa kì này đã quét sạch cả khối.
Tin tức có sức bùng nổ rất lớn, nhanh chóng truyền ra khắp toàn trường, thậm chí còn truyền tới tận khối .
Sở Thật không thể tin được tra đi tra lại bảng xếp hạng khối nhiều lần.
Cố Thu Trạch đứng bên cạnh xem, vẻ mặt cũng hơi kinh ngạc.
Ngày đó anh còn truyền may mắn cho Sở Ân bên ngoài phòng thi, bây giờ nghĩ lại mới thấy, con gái người ta căn bản không cần.
Sau khi Sở Thật xác nhận xong, trong lòng nổi lên một cảm giác tự hào mãnh liệt, còn vui vẻ hơn cả khi anh được nhận giải thưởng, lên giọng: "Em gái tôi đứng nhất khối đấy!"
Nam sinh chơi xung quanh cười phá lên: "Không phải em gái cậu đứng thứ bảy à?"
Khuôn mặt Sở Thật bỗng trở nên nghiêm nghị: "Không, em gái tôi đứng nhất."
Người kia không nghe ra, nhưng Cố Thu Trạch đứng cạnh lại khẽ nhướng mày, nở nụ cười.
Có một số việc khi chôn giấu quá lâu thì giả dối cũng có thể biến thành sự thật.
Cô bé kia cố ý che giấu bản thân, tuy anh không rõ nguyên nhân, nhưng lúc này, một số tia sáng không thể che đậy rõ ràng đã lặng lẽ lộ ra từ trong kẽ hở.
Thật sự có thể che giấu được mãi không?...
Tối hôm đó về nhà, Sở Thật lập tức khoe tin Sở Ân đứng nhất khối cho cha mẹ Sở.
Hai người kinh ngạc rõ ràng đến mức chén nĩa trên tay đều rơi hết xuống.
"Thật sao?"
"Tiểu Ân đứng nhất khối?!"
Sở Thu Thu ngồi phía đối diện, sắc mặt cực kì khó coi.
Cô ta xếp thứ bảy cả khối, được điểm, tiến bộ hơn cuối học kì trước rất nhiều, vốn dĩ cô ta có thể vui vẻ khoe khoang với cha mẹ, nhưng bây giờ, trước mặt người đứng top cả khối, sự tiến bộ và thành tích của cô ta trở nên không đáng nhắc tới.
Con gái ruột không được tiếp nhận nền giáo dục tốt suốt mười năm lại có thể được thành tích như vậy.
Sở phu nhân kinh ngạc xong thì hơi kích động nói: "Hóa ra Tiểu Ân ưu tú đến thế, không hổ là con gái của cha mẹ."
Những lời này vốn không có gì, nhưng lọt vào tai Sở Thu Thu lại cực kì chói, ý nói Sở Ân là con gái ruột của cha mẹ nên thông minh sao? Tay cầm dao nĩa của cô ta vô thức siết lại, khuôn mặt hơi vặn vẹo.
Nhưng Sở Ân không hề dao động.
...Không hổ là con gái của bọn họ?
Tất cả thành tích của cô đều do tự mình cố gắng học, huyết thống và giáo dục nhà họ Sở chả liên quan cái vẹo gì.
Tâm trạng cha Sở cũng tựa mẹ Sở, tự hào cho rằng Sở Ân không hổ là dòng máu nhà họ Sở bọn họ.
Ông vui mừng nói: "Mấy đứa trẻ nhà ta đứa nào cũng xuất sắc! Các con đều là niềm kiêu hãnh của cha!"
Sở Thật nhìn khuôn mặt hồng hào của cha mẹ, nhắc nhở: "Ân Ân thi tốt thế, có phải nên thưởng gì đó không ạ?"
Bấy giờ cha Sở mới nhớ đến chuyện này, lập tức nói: "Có! Nhất định phải có!"
Theo truyền thống nhà họ Sở ngày trước, mỗi lần Thu Thu được thành tích tốt, tiến bộ, sẽ được gia đình trả thù lao.
Bây giờ Tiểu Ân đã cho bọn họ một niềm vui bất ngờ mát mặt như vậy, tất nhiên càng phải thưởng!
Sau khi ăn xong, cha Sở đưa cho Sở Ân một tấm thẻ: "Trong này có hai mươi vạn, con cầm lấy làm tiền tiêu vặt."
Sở Ân nhướng mày, cha mẹ biểu dương cô không có cảm giác, nhưng được trả thù lao thì vô cùng sảng khoái.
Dù sao tương lai nhất định cô sẽ thoát khỏi căn nhà này, trẻ vị thành niên lại rất khó làm công kiếm tiền, vì vậy tích góp một chút cho bản thân là điều tất yếu.
"Con cảm ơn ạ."
Sở Thu Thu cũng được nhận khen thưởng, nhưng cô ta chỉ có ngàn.
Sự phân biệt rất rõ ràng, ai điểm cao hơn, ai ưu tú hơn, người ấy càng được khen thưởng nhiều hơn, đó chính là quy tắc giới nhà giàu.
Sở Thu Thu vốn luôn cảm thấy mình là niềm tự hào nhà họ Sở, nhưng bây giờ lại bị một Sở Ân trèo lên đầu, hơn nữa chị ta còn là con ruột.
Vậy thì sau này có điều gì tốt, cha mẹ đều sẽ ưu tiên cho Sở Ân ư?
Sở Thu Thu đột nhiên có cảm giác nguy hiểm cực lớn mà trước nay chưa từng có.
Không được, cô ta không cho phép chuyện như vậy xảy ra...
-
Sau kì thi giữa kì, Sở Ân hoàn toàn trở thành người có tiếng tăm.
Kể cũng lạ, trước kia, khi cả diễn đàn chế giễu thành tích của cô thì không một ai muốn biết mặt.
Nhưng sau khi thành tích của cô quét sạch cả khối, mỗi ngày đều có người đến xem mặt và tên.
Có điều, bọn họ đều thất vọng rồi.
"Sao cậu ấy lại đeo khẩu trang vậy?"
"Không biết, hơn nữa cậu ta còn mặc đồng phục hừmm, đúng là quê mùa."
"Chắc đây là học sinh giỏi đấy..."
Phó Minh Huyên xếp thứ hai lớp, thứ tư khối, trên Sở Thu Thu vài cái tên, song lại không mấy vui vẻ.
Bây giờ nam sinh lớp khác đều đến cửa lớp nhìn Sở Ân, trong lòng cô ta càng thêm khó chịu.
Hình Lan đến gần nói nhỏ: "Huyên Huyên, tôi nghe mấy người chị em lớp quốc tế nói, hôm đó Sở Thu Thu đã bị Lục Chẩn mắng."
Vừa nghe vậy, Phó Minh Huyên rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, có chút vui mừng hỏi: "Sao vậy, cậu ta trêu chọc Lục Chẩn à?"
"Người lớp họ nhìn thấy..." Hình Lan do dự nói: "Hình như là vì...!Sở Thu Thu nói Sở Ân gian lận trong lớp, sau đó thì..."
Đầu Phó Minh Huyên tức khắc như bị dội một gáo nước lạnh.
Lục Chẩn nói giúp Sở Ân sao??
Lần thứ hai?!
Hình Lan bèn vội vàng kéo cô ta: "Cậu đừng nóng, chỉ là anh Chẩn thấy trước kia cậu ta vì mình mà bị mắng nên muốn chịu trách nghiệm xíu thôi.
Anh ấy không có khả năng có ý gì với cậu ta đâu, cậu nghĩ xem, một khi giật được khẩu trang..."
Phó Minh Huyên cười khẩy: "Cũng đúng, tớ đoán nửa mặt cậu ta bị dị dạng, nếu không ngày nào cũng bịt kín làm gì?"
Tuy dị dạng hay không không ai biết, nhưng hầu như bọn họ đều nhận định Sở Ân rất xấu—— không thì ai lại đi giấu giếm mặt mình chứ? Người xinh đẹp ngày nào cũng khoe khoang còn chẳng kịp đây.
Hình Lan bỗng nghĩ đến gì đó, nháy mắt ra hiệu nói: "Huyên Huyên, mấy ngày nữa là mở cuộc bình chọn hoa khôi học đường."
Bình chọn hoa khôi hay nam vương học đường vào thời điểm này hằng năm là truyền thống lâu đời của Oái Văn.
Ngày này năm ngoái, Lục Chẩn đã vượt qua Cố Thu Trạch, được nữ sinh toàn trường bầu thành nam vương học đường mới.
Nhưng năm nay đặc biệt ở chỗ, hoa khôi và nam vương học đường được chọn phải nhảy cùng nhau trong vũ hội sau đó.
Nam vương học đường có lẽ vẫn là Lục Chẩn, cho nên Phó Minh Huyên tuyệt đối không muốn trao cơ hội này cho nữ sinh khác.
Mạch não Hình Lan rất đơn giản, chị em cô ta ghét Sở Ân, vậy cho dù Sở Ân có dùng thành tích để chứng minh bản thân, cô ta cũng vẫn không ưa Sở Ân.
Cô ta đề nghị: "Không phải mọi người tò mò về Sở Ân sao? Đến lúc đó chúng ta sẽ post ảnh chụp của cậu ta ra ngoài."
Phó Minh Huyên ngẫm nghĩ, cảm thấy ý tưởng này rất tuyệt vời.
Đến lúc đó cũng báo danh cho Sở Ân, ảnh chụp hai người bọn họ sẽ được xếp cùng nhau.
Vừa nghĩ đến sự xinh đẹp của mình có thể đè bẹp Sở Ân, cảm giác uất ức vì thành tích tâm huyết bị coi thường cũng tiêu tan hơn phân nửa.
"Nhưng sao chúng ta có được ảnh cậu ta đây?"
"Tuần sau có tiết học bơi mà, tớ không tin cậu ta có thể đeo khẩu trang mà bơi được."
"Ừ nhỉ?!"
...
Sở Ân không hề quan tâm đến sự thay đổi của môi trường bên ngoài.
Hiện tại cô đang nắm trong tay quyền hạn sửa đổi câu, còn có một tấm thẻ đạo cụ tuy không rõ quy tắc nhưng có vẻ rất xịn sò, tâm trạng vô cùng thận trọng.
Loại quyền hạn lớn hiếm thấy này nhất định phải được sử dụng trong những tình tiết có nội dung then chốt.
Sau khi Sở Ân đọc xong sách hôm nay, cô dành một chút thời gian nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong kiếp trước của mình.
Trong những gì sẽ xảy ra tiếp theo, thật sự có một chuyện rất phiền lòng.
Oái Văn có một cuộc bình chọn rác rưởi, kiếp trước cô không cố ý che giấu vẻ ngoài của mình, được bình chọn làm khoa khôi học đường.
Tên chó Lục Chẩn kia là nam vương học đường.
Học sinh cấp ba có vẻ rất yêu chuộng loại danh hiệu vô nghĩa này, đồng thời còn tự động ship cặp như thông lệ.
Dù sao thì kể từ đó, Lục Chẩn dường như đã chấp nhận khái niệm này, bắt đầu biến thái theo đuổi cô.
Mà số nữ sinh nhắm vào cô trong trường cũng tăng đột biến, khiến cô sinh ra vô số phiền phức.
...Nói gì thì nói, kiếp này cô không muốn thành một đôi với tên chó kia, ai thích làm khoa khôi học đường thì đi mà làm.
—— Chẳng qua...
Mặc dù cô không muốn cái danh hiệu hoa khôi học đường rách nát, song cũng không ngờ được, trong trường lại xuất hiện nhiều lời đồn đại kì quái như vậy.
Hoàn thành nhiệm vụ học tập hôm nay xong, Sở Ân làm một chuyến đến wc.
Cô ngồi trong phòng riêng, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện khí thế ngất trời bên ngoài bồn rửa tay.
"Nghe nói người đứng đầu khối trông rất đáng sợ!"
"Tớ cũng nghe thế! Còn nghe nói nửa mặt dưới của cậu ta bị dị dạng??"
"Trời đất, thế thì thảm quá đi, lẽ nào đây là cái giá phải trả cho thành tích tốt à..."
Tiếng người xa dần.
Sở Ân vô cảm bước ra ngoài, soi mình trong gương.
...Dị dạng cái mả cha các cậu!!!
Những nội dung phụ không được viết trong kịch bản, Sở Ân dĩ nhiên không biết bên ngoài đã lan truyền ra tin đồn như vậy.
Bây giờ đi trong hành lang, ánh mắt mọi người nhìn cô đều trở nên hết sức phức tạp, vừa tò mò vừa thương hại, còn pha thêm một ít ngưỡng mộ.
Đợi cô đi qua, có người bắt đầu xì xào bàn tán.
Sở Ân hít sâu một hơi, dứt khoát không nghe không nghĩ, đeo headphone lên nghe nhạc.
Trong headphone là một bài hát cổ cô thích, âm điệu nhẹ nhàng, kiếp trước cô rất thích.
Nhưng chưa nghe được hai câu, một bên headphone của cô bỗng nhiên bị một người kéo nhẹ xuống.
Sở Ân vừa quay đầu, lập tức trông thấy khuôn mặt Lục Chẩn.
Thiếu niên mặc một chiếc áo hoodie đen, người cao chân dài, trắng trẻo đẹp trai.
Nốt ruồi lệ nơi khóe mắt là nét chấm phá cho toàn bộ khuôn mặt.
Vừa nhìn thấy anh, Sở Ân lập tức nhớ lại những lời đồn khi nãy cùng ánh mắt thương hại của người khác suốt dọc đường đi——
Rốt cuộc cô đeo khẩu trang là vì ai!
Bị tung tin đồn nhảm là vì ai! LÀ! VÌ! AI!
Tên khốn này còn dám đẹp trai mà chẳng mảy may biết gì cả!! Cô muốn giết Lục Chẩn!!!
Lục Chẩn chẳng mảy may biết gì hơi cúi đầu, chỉ cảm thấy ánh mắt con mọt sách nhỏ bình thường không thèm nhìn anh hôm nay cực kì sáng ngời.
Khoảnh khắc rung động khiến anh trằn trọc nhiều ngày lại nhẹ quấn lấy trái tim anh lần nữa.
Ngón tay anh khẽ nắm lại thành quyền, vô thức hạ giọng: "Nghe gì vậy?"
Trong cơn sát khí mãnh liệt, Sở Ân bỗng nhận ra tình cảnh này trông rất quen mắt.
Kiếp trước Lục Chẩn cũng tháo headphone của cô ra rồi đeo vào tai mình.
Lần đó, bài hát cô đang nghe chính là khúc nhạc cổ này.
Lục Chẩn nói anh ta cũng thích bài này, xem ra bọn họ đều thích những thứ giống nhau.
...Tên đàn ông chó cợt nhả hết sức.
Lần này Sở Ân sẽ không cho anh ta cơ hội nữa, cô thuần thục gọi hệ thống, mở kịch bản, tìm câu【Lục Chẩn đeo headphone vào, nghe thấy bài hát cổ đang phát trên điện thoại cô.】
Cô di chuyển bút ánh sáng, sửa [bài hát cổ] thành [kinh phật].
Cợt nhả đi, cợt nhả tiếp đi!
Anh giỏi thì đi mà cợt nhả với Phật tổ này!!
Lục Chẩn quan sát kĩ vẻ mặt cô, thấy cô không phản đối, khóe môi hơi cong lên, đeo headphone vào tai trái của mình.
Sau đó, anh nghe thấy một tiếng ngâm nhẹ nhàng——
"Om Mani Padme Hum....
Om Mani Padme Hum..."
(Tham khảo bài hát: Nguyện làm đóa hoa sen bên cạnh bồ tát - )
Lục Chẩn: "...?"
Thiếu nữ nhìn với ánh mắt vô tội: "?"
Lục Chẩn hiếm khi do dự: "Cậu đang nghe...!thần chú Đại Minh à?"
"Ừm" Sở Ân gật đầu: "Tự nhắc nhở bản thân, hết thảy mọi sự mọi vật trên thế gian đều là hư vô."
Không nên giết người, chớ nên kích động:).