Cả nhà vô cùng căng thẳng khi gần đến ngày dự sinh của Hạ Duy, mẹ của Hạ Duy cũng đến thành phố A, sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau đấy vào ngày đầu tiên của tháng bảy, trước ngày thành lập đảng một ngày, công chúa nhỏ của nhà họ Giang ra đời. Hạ Duy biết mình sinh con gái liền thở phào nhẹ nhõm, nếu là con trai thì cô sợ Giang Chi Châu lại quấn lấy cô sinh đứa thứ hai, đến lúc đó không chừng sẽ họp gia đình tranh cãi nữa đây.
Bác sĩ và y tá trong bệnh viện lén lút bàn tán, kiểu bố mẹ như thế này thật hiếm thấy, biết minh sinh con gái liền kích động suýt khóc.
Hạ Duy ở bệnh viện vài ngày rồi xuất viện về nhà. Mẹ Hạ Duy vẫn ở đây, đến khi Hạ Duy hết ở cữ mới về.
Vì mẹ cô và Giang Chi Châu sẽ chăm sóc em bé, mà mỗi ngày mẹ Giang Chi Châu cũng đến nên Hạ Duy càng nhàn hạ hơn, thoải mái ở nhà hồi phục sức khoẻ. Mãi đến khi sự kích động đã qua, Giang Chi Châu mới chợt nhớ hình như bảo bối nhỏ nhà họ chưa được đặt tên, mọi người cứ luôn miệng kêu bảo bảo khiến anh cũng quên bét đi mất!
“Con gái tên Giang Duy Duy được không?” Buổi tối trước khi ngủ, Giang Chi Châu ngồi bên cạnh thương lượng với Hạ Duy về chuyện này. Hạ Duy bị sặc sữa bò trong miệng, nhưng cô còn chưa lên tiếng thìGiang Chi Châu đã tự hỏi tự trả lời: “Cũng không ổn lắm, nếu anh kêu Duy Duy thì hai mẹ con khôngbiết anh đang gọi ai.”
“....À.” thật ra Giang Chi Châu chưa đặt cái tên Giang Ái Đảng cho con gái nhà mình là cô đã thấy an ủi lắm rồi.
“Vậy em có ý gì không?”
“Chuyện này....” Hạ Duy nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới lên tiếng. “Chúng ta đi lật từ điển đi! Chọn trúng chữ nào thì chúng ta lấy chữ đó!”
Giang Chi Châu: “.........”
Đây là ý kiến của em sao?
Trong lòng âm thầm sỉ vả như vậy nhưng anh vẫn đi lấy một quyển từ điển từ giá sách. Hạ Duy ôm từ điển thành kính cầu nguyện, sau đó tung quyển từ điển lên như tiên nữ vẩy hoa.
Quyển từ điển rơi xuống sàn nhà vang một tiếng đùng.
Hai người đều hồi hộp, Hạ Duy bĩu môi nhìn Giang Chi Châu, ra hiệu anh lật ra xem một chút. Giang Chi Châu bước tới lật quyển từ điển ra xem.
“Chữ gì vậy?”
“Di, ‘di’ trong ‘di nhiên tự đắc’.”
“Giang Di à? Nghe cũng không tệ lắm!” Hạ Duy thấy vận may của mình thật tốt, vừa tung một cái liền ra một cái tên như thế.
Hôm nay bọn họ công bố tên con gái cho hai bà mẹ, chính thức đặt tên là Giang Di. Mẹ Giang tinh tế bình phẩm một phen: “Giang Di, chữ này có ý nghĩa khong tệ, đọc cũng thuận miệng.”
Hạ Duy nghiêm túc nói: “Vậy ạ, bọn con lật từ điển rất lâu mới quyết định dùng chữ này.”
Giang Chi Châu: “............”
Thứ gọi là ‘lật từ điển’ của cô hơi khác biệt với cách hiểu ‘lật từ điển’ của người bình thường. Tiếng Trung đúng là uyên thâm thật.
“Ừm, vậy đặt tên là Giang Di đi.”
Con gái bọn họ ngây ngốc cười cười giống như nghe hiểu.
Đến hôm thôi nôi của Giang Di, gia đình bọn họ chuẩn bị cho con bé hoạt động chọn đồ vật đoán tương lai thật long trọng. Hạ Duy vắt hết chất xám chuẩn bị rất nhiều váy áo xinh đẹp và nhiều lọ sơn móng tay, hi vọng con gái cũng yêu cái cái đẹp như cô. Ông bà ngoại ông bà nội cũng chuẩn bị bút lông nghiên mực và sách thơ văn, hi vọng cô bé sẽ trở thành một tiểu thư khuê các từ bên trong lẫn bên ngoài.
Chỉ có bố ruột của Giang Di là Giang Chi Châu chuẩn bị cho cô bé một đống đồ làm bếp.
Hạ Duy: “..... ”
Trước ngày đó một tuần, Hạ Duy nghĩ trăm phương nghìn kế muốn vứt bộ đồ bếp chướng mắt đó đi, nhưng cô vừa vứt đi thì Giang Chi Châu lại làm nó quay về chỗ cũ.
Cuối cùng Hạ Duy cũng mặc kệ, cô không tin con gái của cô không thích búp bê và váy áo xinh đẹp mà đi thích bộ đồ làm bếp này!
Nhưng cô đã nhanh chóng phát hiện ra mình sai rồi, vừa bắt đầu thì Giang Di gần như bò đến chỗ đồ làm bếp ấy, cười ha ha cầm một cái sạn mini.
Hạ Duy: “.....”
Giang Chi Châu sung sướng đến phát điên, anh ôm lấy Giang Di bé bỏng, hôn một cái lên gương mặt mềm mại của cô béL “A Di thích nấu ăn sao? Bố nhất định sẽ truyền hết tay nghề cho con, đào tạo con thành đầu bếp tuyệt nhất.”
Hạ Duy: “...........”
không thể nào! Sao con gái đáng yêu của cô lại muốn làm đầu bếp chứ! Đầu bếp nhiều dầu mỡ như vậy mà!
Đúng thật là Giang Chi Châu bắt đầu đào tạo Giang Di, nhưng có lẽ là do gen của nhà họ Giang quá mạnh nên từ bé Giang Di đã cực kỳ hứng thức với chuyện bếp núc. Hạ Duy nghe tự điển món ăn() về các món ăn Quảng Châu, Tô Châu, Phúc Kiến, Chiết Giang, Hồ Nam, An Huy, Tứ Xuyên, Sơn Đông mà nhức đầu, nhưng mỗi lần Giang Di nghe lại cười khanh khách.
Tự điển món ăn: hệ thống những phong cách đặc thù về lý luận, phương thức, phong vị về những kiểu chế biến thức ăn của các địa phương khác nhau.
“Con bé còn nhỏ như vậy, có thể nghe hiểu anh nói gì sao?” Hạ Duy không chịu được nữa liền phàn nàn với Giang Chi Châu, cô vừa nghĩ đến con gái đáng yêu của cô sau này không thể mặc quần áo hợp mốt, làm móng tay xinh đẹp, mỗi ngày đều phải làm bạn với nồi niêu xoong chảo và dầu mỡ liền cực kỳ đau lòng.
Giang Chi Châu nói: “không nên xem thường con bé, bây giờ trẻ con vô cùng thông minh, vài tuổi đã có thể học không ít rồi đó, nên mưa dầm thấm đất rất quan trọng.”
Dù bây giờ Giang Di còn quá bé, chưa cầm nỗi chiếc nồi nhưng anh có thể dạy lý thuyết trước, xem như là bồi dưỡng hứng thú trước.
Hạ Duy vẫn không cam tâm: “Nhưng tại sao con bé phải làm đầu bếp chứ, anh không được ích kỉ như vậy chứ!”
Giang Chi Châu bật cười nhìn cô: “Có thể là do người mẹ đã sinh thành và nuôi nâng con bé về già vẫn còn muốn ăn món ngon nên con bé mới có hứng thú với nấu ăn như vậy.”
Hạ Duy: “.........”
Ăn và nấu ăn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đó được không!
“Em nhìn con gái của chúng ta ngoan ngoãn biết chừng nào, biết em thích ăn món ngon nên đã học nấu ăn từ khi bé. nói không chừng sau này con bé sẽ trở thành đầu bếp ưu tú hơn anh nữa, em có lộc ăn rồi.”
Hạ Duy: “..........”
Nghĩ đi nghĩ lại thì cô cũng có chút mong đợi.
Đến lúc Giang Di vào lớp đã biết hết kiến thức và phương pháp rồi, nhưng do còn bé nên Hạ Duy không cho phép con bé đụng đến chuyện bếp núc, cùng lắm chỉ có thể đứng bên cạnh quan sát Giang Chi Châu nấu ăn mà thôi.
“Woa woa woa, bố lợi hại thật.” Mặc dù đã thấy bố nấu ăn không ít lần nhưng lần nào Giang Di cũng tâng bốc.
Giang Chi Châu lập tức vểnh đuôi kiêu ngạo: “Động tác xóc chảo đòi hỏi cần có kỹ thuật mới làm được, từ động tác này có thể nhìn ra bản lĩnh của vị đầu bếp ấy.”
“Vâng ạ.”
“Con phải thật khéo léo khi xóc chảo, dùng lực ở cổ tay, phải nhanh nhưng đồng thời cũng phải ổn định.” anh vừa nói vừa thị phạm một lầm, “Con thấy chưa? Dù cơm trong chảo bị xóc lên nhưng nó sẽgom lại một chỗ, không rải đều chảo như ban nãy.”
“Khó quá đi, mà con cũng không có lực lớn như vậy.”
Giang Chi Châu cười với cô bé: “Động tác này phải luyện tập từ từ mới được, đừng sốt ruột. Mẹ con thích nhất là món cơm trứng chiên do bố làm, sau khi quen mẹ con thì bố ngày càng thành thạo động tác xóc chảo.”
Giang Di: “............”
Chỉ nhìn bố làm cơm chiên trứng thôi mà sao cũng bị bố mẹ khoe ân ái vào mặt vậy nè!!
“Được rồi, bưng ra ngoài cho mẹ con đi.”
“Vâng ạ.” Giang Di nghe lời bưng hai bát cơm chiên ra ngoài, để lên bàn ăn rồi lớn tiếng kêu, “Mẹ ơi, lại đây ăn cơm đi.”
“Mẹ đến đây.” Hạ Duy vuốt vuốt đầu A Hoàng, rửa tay rồi ra ngoài ăn cơm. A Hoàng thấy bọn họ ăn cơm liền thè lưỡi muốn ăn ké, Hạ Duy nói với nó: “A Hoàng, em đã ăn rồi, không thể ăn nữa, đợi một lát dẫn em ra ngoài đi dạo, phải ngoan nha.”
Giang Di học theo giọng điệu của cô nói với A Hoàng: “Phải ngoan nha.”
“Gâu!”
Giang Di cười khanh khách, rồi quay sang Hạ Duy: “Mẹ ơi, hôm nay con đã tập viết xong rồi, con muốn dẫn A Hoàng đi dạo nữa.”
“Được chứ.”
“Béo Béo muốn đi cùng chúng ta không?”
Béo Béo chính là A Quất, bởi vì cô bé thấy nó rất béo nên cứ khăng khăng luôn miệng gọi là Béo Béo.
Hạ Duy nói: “Nó càng ngày càng thích nằm lì trên ghế salon hơn.”
Giang Di nhướng mày nói: “cô giáo nói không vận động thì sẽ không khoẻ mạnh, Béo Béo đã rất béo rồi, con sợ nó bị béo chết.”
Hạ Duy: “..........”
thật ra đây không phải là thời kỳ đỉnh cao của nó, con bé chưa thấy lúc A Quất còn béo hơn bây giờ.
Giang Chi Châu nghĩ nghĩ một lúc mới nói: “Vậy dẫn A Quất ra ngoài đi dạo loanh quanh luôn đi/”
Hạ Duy không khỏi lo lắng: “Nó có chịu không?”
“Nếu nó không chịu thì anh ôm nó về.”
“Vậy được.”
Cơm nước xong, bọn họ nghỉ ngơi một chốc lát mới dẫn một bé gái, một con mèo và một con chó đidạo. Khu Quốc tế Khải Thuỵ rất lớn, đi dạo một vòng cũng tốn không ít thời gian. Giang Di cực kỳ vui vẻ, trong miệng luôn ngân nga một bài hát thiếu nhi được dạy trong trường.
Hạ Duy nhìn A Hoàng đi phía trước, nói với Giang Chi Châu: “Thể lực của A Hoàng đã không còn tốt như lúc trước nữa.”
Giang Chi Châu nói: “Tuổi của A Hoàng và A Quất cũng không còn nhỏ nữa, nếu tính theo tuổi con người thì có thể bọn chúng còn lón tuổi hơn chúng ta nữa.”
Hạ Duy bỗng nhiên hơi xúc động, vòng đời của chó mèo thật sự ngắn ngủi như vậy, không chừng có một ngày nào đó bọn chúng sẽ bỏ bọn họ mà đi.....
Giang Chi Châu đưa tay vuốt tóc cô, im lặng an ủi.
Bọn họ đi một lúc nữa thì bắt gặp một đôi vợ chồng và con của họ cũng dắt chó đi dạp. Giang Di nhìn thấy bé trai ấy liền vui vẻ chào hỏi: “anh Tiêu Mạch, anh cũng dắt chó đi dạo sao?”
Bé trai được Giang Di gọi là “anh Tiêu Mạch” thấy con bé thì ngại ngùng cười cười, rồi chào hỏi từng hỏi.
Sau khi nhà bọn họ chuyển đến đâu không lâu thì quen biết gia đình của Tiêu Cố, vì hai nhà thường xuyên gặp nhau lúc dẫn chó đi dạo, càng trùng hợp hơn nữa, vì chuỗi nhà hàng gần Quốc tế Khải Thuỵ là do Tiêu Cố mở.
Tiêu Cố và Giang Chi Châu, một người sở hữu nhà hàng cơm tây, một người là chủ của nhà hàng cơm Trung nên có không ít chủ đề chung, còn Mễ Tình vợ của Tiêu Cố cũng có không ít đề tài chung với cô—— giống như sở thích làm móng tay, mà một người lại vừa đúng là chủ cửa hàng làm móng.
Hai gia đình đều cảm thấy rất có duyên, có duyên nhất chính là sau này Giang Chi Châu và Hạ Duy còn sinh một đứa con gái.
Nếu như không phải bây giờ đang xem trọng tự do yêu đương thì hai bên gia đình đều muốn kết thông gia, dù bây giờ chưa rõ thế nào nhưng bên trong thì không nói được.
“Hoá ra nhà em còn nuôi mèo sao?” Lần đầu tiên Tiêu Mạch nhìn thấy một con mèo cam, hiếu kỳ nhìn nó. Giang Di nhiệt tình giới thiệu cho cậu bé: “Đúng rồi, nó tên là Béo Béo, bình thường không thích ra ngoài đi dạo chút nào nhưng cô giáo nói phải vận động thì sức khoẻ mới tốt được.”
“Ừm, nó nên vận động nhiều hơn.” Tiêu Mạch cúi người, cười với A Quất, “Xin chào Béo Béo.”
A Quất: “.........”
Ngươi mới béo! Cả nhà ngươi đều béo!