Giang Chi Châu tắm qua loa ở phòng tắm bên ngoài rồi mới mặc tạp dề bắt đầu nấu cơm tối. Hạ Duy lề mề trong phòng một lúc lâu, cô tắm rửa xong thì Giang Chi Châu đã nấu xong cơm tối.
“Em xong thật đúng lúc, có thể bắt đầu ăn cơm luôn rồi.” Giang Chi Châu đặt đĩa thức ăn trong tay lên bàn, “Dùng nguyên liệu mẹ em cho đó, chắc hương vị cũng không tệ.”
Mẹ Hạ Duy có trồng một ít rau của trong vườn nhà mình nên bà cố ý hái không ít cho bọn họ đem về.
“À...” Hạ Duy tắm xong vẫn cảm thấy trên người không thoải mái chút nào, cô đi đến ngồi ở chiếc ghế quen thuộc của mình, bất chợt nhảy dựng mày ngạc nhiên.
“Đây là cái gì?” Hạ Duy chất vấn Giang Chi Châu, cố gắng dằn sự xấu hổ và tức giận trong lòng.
Nhưng Giang Chi Châu không hề cảm thấy có gì sai, “Nệm êm đó, không phải em nói còn đau sao? anhcố ý tìm ra cho em đó.”
Hạ Duy: “..........”
cô tưởng chuyện trước đã là cực hạn của xẩu hổ rồi, nhưng quả nhiên cô còn ngây thơ lắm! Chuyện này mới là cực hạn của xấu hổ!!
“Em không thích chiếc nệm này.” Từ giọng điệu của cô cũng có thể nhận thấy sự ghét bỏ với nó, côđang định lấy chiếc nệm ra lại bị Giang Chi Châu đứng dậy đè tay lại, “Dùng chiếc nệm này sẽ dễ chịu hơn.” Vì ở khoảng cách gần với cô nên anh thấy vành tai đỏ đỏ của cô, mới hiểu cô đang bài xích thứ gì, “Có gì phải xấu hổ chứ, trong nhà chỉ có hai người chúng ta thôi.”
Hạ Duy: “...........”
Dù trong nhà chỉ có mỗi mình cô, cô cũng cảm thấy xấu hổ lắm đó được không?!
Tuy bình thường cô hay chiều theo Giang Chi Châu, nhưng lại phá lệ giữ vững lập trường của mình trong chuyện này, rồi sau đó không lay chuyển được anh nên đành chịu nhục ngồi xuống.
Tuy chịu nhục là chịu nhục nhưng đúng là thoải mái hơn một chút.
Giang Chi Châu thấy cô rốt cuộc cũng chịu ngoan ngoãn ngồi xuống mới xoay người đi vào phòng bếp bưng những món ăn còn lại ra. Hạ Duy chôn đầu vào bát cơm, cắm cúi ăn không thèm để ý đến Giang Chi Châu. Giang Chi Châu nhìn cô chằm chằm một lúc mới nói: “Hồi đó lúc chúng ta vừa hôn, em cũng xấu hổ thế này, sau này thân mật nhiều hơn thì em sẽ quen thôi.”
..... Cho nên?
Rốt cuộc Hạ Duy cũng ngẩng đầu lên, im lặng chất vấn anh. Giang Chi Châu cười cười với cô, gắp mộtmiếng thịt vịt sốt mật ong cho cô —— Đây cũng là do mẹ Hạ Duy mua cho bọn họ đem về, bảo Hạ Duy rất thích ăn món này.
Hạ Duy nhìn đùi vịt trong chén rồi lại nhíu mày nhìn anh: “Bây giờ mới nghĩ đến chuyện lấy lòng em sao, trễ rồi. Em nói cho anh biết, anh đừng suy nghĩ sâu xa nữa, không có lần sau đâu.”
Giang Chi Châu phụ hoạ với cô: “Ừm, lần sau nhất định sẽ đợi đến lúc em thoải mái hơn, yên tâm đi.”
Hạ Duy: “.........”
anh nghe không hiểu tiếng người sao?!
Dù trong lòng Hạ Duy phẫn nộ vô cùng, nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra vẫn có chỗ tốt sau chuyện đó —— như là cơm nước xong xuôi cô không cần rửa bát, Giang Chi Châu dọn dẹp phòng cho cô thì côchỉ làm ổ trên ghế salon xem phim ăn vặt.
Hạ Duy được hầu hạ như thế vài ngày,Giang Chi Châu mới đề nghị cô tranh thủ đi mua vật dụng cho nhà mới. Nhà của bọn họ đã bắt đầu trang trú, mỗi ngày Giang Chi Châu đều dành chút thời gian tới đó xem chừng, Hạ Duy không hề quan tâm. Nhưng cô nhất định phải tham gia vào quá trình chọn vật dụng trong nhà, không thì với gu thẩm mỹ của thẳng nam Giang Chi Châu, cô không biết anh sẽ mua gì về.
Ừ, nhìn ngôi nhà đơn giản vắng vẻ là biết ngay!
cô và Giang Chi Châu hẹn lịch sau đó cùng đến công ty trang trí nội thất lớn nhất thành phố A, Hạ Duy xem qua thì cũng thích nhiều bản mẫu trang trí nhưng hai người xem một lúc rồi quyết định vẫn là tự mình trang trí thì hơn.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [hình ảnh]
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình đi chọn nội thất trang trí ngôi nhà với Giang tiên sinh, anhấy bảo chiếc kệ tivi này đẹp,
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Ha ha ha ha, quả nhiên không hổ là trai thẳng.
không gầy mười cân không giảm cân: Hơn năm trước nhà mình có dùng chiếc kệ tivi này, rất hoài cổ.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:.........
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hai người bắt đầu trang trí nhà mới rồi sao?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Ừ.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .....
Tiểu Điềm Điềm vô địch: Khi nào hai người mới đi lĩnh giấy kết hôn?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Chắc tầm tháng á.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .... Bất kể thế nào cũng không ngờ được, Hạ Duy lại là người đầu tiên kết hôn trong đám chúng ta! Cậu đã nói mình không hợp yêu đương rồi còn gì!
không gầy mười cân không đổi tên: Trong thực tế thì loại người này thường là người kết hôn sớm nhất [ngoáy mũi]
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Nhưng mà phải đợi đến mùa xuân năm sau mới làm hôn lễ, các cậu còn nửa năm để tích luỹ tiền mừng ~(≧▽≦)/~
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ...... không có tiền, cút.
Tiểu Điềm Điềm vô địch: Lĩnh giấy kết hôn trước hôn lễ sớm như vậy sao?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình cũng cảm thấy không cần gấp gáp như vậy, nhưng Giang tiên sinh bảo anh đã chọn được ngày tốt [ngoáy mũi]
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [hình ảnh] mình thấy bộ kệ tivi này đẹp hơn nhiều!
không gầy mười cân không đổi tên: Bộ này không tệ, cho nên chuyện trang trí nhà cửa này tuyệt đối không thể giao cho đàn ông.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Nhưng đầu tiên, cậu phải có một người đàn ông đã...
_з」∠)_
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: không được, mình không thể tiếp tục chơi chung với các cậu nữa, mình phải đitìm đàn ông.
Hạ Duy còn đang định nhắn một tin dài chọc ghẹo Bát Bảo thì Giang Chi Châu đã giật điện thoại trong tay cô: “Suốt ngày chơi điện thoại.”
Hạ Duy bĩu môi, giật lại điện thoại của mình: “Em vừa gửi hai bức ảnh về hai chiếc kệ tivi cho đám bạn của em, bọn họ đều nói bộ kệ em chọn đẹp hơn.”
Giang Chi Châu nói: “À, vậy anh cũng gửi hình cho đám bạn anh, chắc chắn bọn họ đều nói bộ kệ anhchọn đẹp hơn.”
“......” Hạ Duy nhướng mày, đợi đã, đám bạn của anh là đám gì? một đám trai thẳng sao? Đừng đáng sợ như vậy được không chứ?!
“Vậy chúng tôi sẽ đặt bộ tôi chọn.” Hạ Duy cười nói với nhân viên bán hàng. Nhân viên ấy khẽ gật đầu, nói: “Nhưng màu cô chọn chưa có hàng, phải đợi một khoảng thời gian nữa.”
“Chuyện này không sao, nhà của chúng tôi còn chưa sắp xếp xong nên không vội lắm.”
Giang Chi Châu vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Nhà là của hai chúng ta thì ý kiến của anh cũng có giá trị tham khảo chứ.”
Hạ Duy thấy anh nói có lý, liền nhân từ nói: “Vậy anh phụ trách ổ mới của A Quất và A Hoàng đi.”
Giang Chi Châu: “........”
Giang Chi Châu và Hạ Duy chọn hết những nội thất to trong nhà rồi quyết định sẽ đợi nhà sửa xong mới chọn vài món đồ trang trí.
Ngày tháng là sinh nhật của Giang Chi Châu, Hạ Duy đã buồn rầu suy nghĩ phải tặng gì cho Giang Chi Châu từ mấy ngày trước, nhưng đến lúc cô rầu rĩ đến đỉnh điểm thì cô chợt nhớ Giang Chi Châu đãnói —— Qùa cáp không cần đắt tiền, quan trọng là tấm lòng.
Ừ, lúc trước anh đã dụ dỗ cô tặng bánh ngọt cho mẹ anh như vậy.
Do chính miệng anh nói câu này nên Hạ Duy quyết định tuân theo. cô tìm công thức làm bánh kem trái cây đơn giản trên mạng để chuẩn bị tự mình làm bánh sinh nhật cho Giang Chi Châu.
Giang Chi Châu rất ít khi tổ chức sinh nhật, nhưng năm nay là năm đầu tiên anh cùng trải qua sinh nhật với cô, nên trong lòng cũng có vài phần mong đợi.
Lần trước anh đã nhắc cô mình là cung Cự Giải, hẳn là cô sẽ không quên đi nhỉ?
anh nghĩ nghĩ một lúc, gửi tin nhắn cho Hạ Duy: “Tối hôm nay ra ngoài ăn cơm được không?
Hạ Duy: Em không đi đâu, thời tiết nóng như thế này sao phải ra ngoài ăn chứ.
Giang Chi Châu: “...........”
cô không nhớ thật sao?
anh vừa nghĩ nếu cô quên thật thì ngay khi về nhà nhất định sẽ giáo huấn cô nhớ đến khắc cốt ghi tâm, thì mẹ anh chợt gọi điện đến hỏi anh có muốn về nhà ăn cơm không.
“Con không về đâu, con không phải là trẻ con, tố chức sinh nhật gì chứ.” Giang Chi Châu nói lời thoại hệt như những năm trước. Mẹ Giang cũng biết anh không thích tổ chức sinh nhật, bèn nói thêm: “Vậy hôm nay con phải ăn ngon một chút, nhớ phải ăn mỳ trường thọ đó.”
Giang Chi Châu cười nói: “Mỗi ngày con đều ăn rất ngon mẹ ạ.”
Mẹ Giang cũng bật cười một tiếng, chúc anh sinh nhật vui vẻ rồi không làm phiền nữa.
Sau khi tan làm, anh lái xe về nhà, Hạ Duy bảo hôm nay đến ca nghỉ của cô nên không đến cửa hàng. Sau khi anh về đến nhà, A Hoàng luôn luôn chào đón anh về nhà đầu tiên, anh xoa đầu A Hoàng rồi thay dép vào nhà.
Hạ Duy đã làm xong bánh kem, vừa thấy Giang Chi Châu về nhà liền trực tiếp bưng ra: “anh về rồi, em làm bánh kem nè, sinh nhật vui vẻ!”
Giang Chi Châu hơi giật mình, sau đó khẽ mỉm cười: “Em trực tiếp bưng ra như vậy sao, không phải nên cho anh một bất ngờ sao?”
“Bất ngờ gì chứ? Chẳng lẽ bắn pháo giấy chúc mừng anh sao?” Trong lòng Hạ Duy thầm phỉ nhổ mộtphen, trai thẳng Giang tiên sinh sao còn trẻ con thế này chứ.
Giang Chi Châu bước lại gàn nhìn bánh kem do Hạ Duy làm, phết kem hơi sần sùi, vừa nhìn đã biết là lần đầu tiên làm, nhưng trái cây trang trí bên trên cũng không tệ lắm, ít nhất là phối màu rất hợp: “Chỉ có mỗi một chiếc bánh kem này thôi sao?”
“Đúng rồi, chẳng phải anh nói tặng quà quan trọng là tấm lòng sao, em tốn mấy tiếng đồng hồ làm chiếc bánh kem này đó.”
Giang Chi Châu không nói gì, chỉ đưa tay quệt một kem bơ nếm thử.
Hạ Duy khó chịu: “Chưa chụp hình, chưa đốt nến cầu nguyện nữa, anh đã phá hỏng chiếc bánh kem rồi.”
“.... anh chỉ là nếm thử mùi vị tấm lòng của em mà thôi.”
“anh không thể đợi chụp hình xong rồi nếm sao?”
Giang Chi Châu: “.......”
Hạ Duy thầm đau lòng cho chiếc bánh kem, lấy nến ra cắm vào bánh rồi nói: “Được rồi, anh ước đi.”
“không cần phải ước thật chứ?” Giang Chi Châu cảm thấy chuyện cầu nguyện với một chiếc bánh kem rất xấu hổ đó. Hạ Duy lại cảm thấy bánh sinh nhật thì đương nhiên phải cầu nguyện rồi: “Nguyện vọng sinh nhật mà!”
Giang Chi Châu im lặng một lúc lâu, quyết định thoả mãn nguyện vọng này của Hạ Duy. Hạ Duy thấy anh lầm bầm gì đó, tò mò hỏi anh: “anh ước gì vậy?”
“Muốn biết sao?” Giang Chi Châu vòng tay ôm lấy eo cô, giọng điệu trở nên mập mờ hơn, “Hy vọng tối nay chúng ta rất ân ái.”
Hạ Duy: “.......”
Giang Chi Châu nói dứt lời lại hỏi cô: “Có cần mượn rượu trợ hứng không?”
Hạ Duy: “........”
cô cảm thấy quả nhiên mình vẫn không hợp yêu đương.
cô đang định đẩy Giang Chi Châu ra thì anh bất chợt cúi đầu hôn cô. Nụ hôn của anh lúc nào cũng mê hoặc được Hạ Duy, khiến cô bất tri bất giác mà sa vào phối hợp với anh.
Trước đây cô chưa từng biết hôn là một chuyện tốt đẹp như thế, Giang Chi Châu đã mang đến cho cônhững trải nghiệm tuyệt vời biết bao.
Mặc dù hình như cô không hợp yêu đương, nhưng cô đang cố gắng học nó vì anh!
Tác giả có lời muốn nói: Các bạn à, chính văn đã kết thúc rồi dó. Ngày mai sẽ bắt đầu viết phiên ngoại
Phiên ngoại chủ yếu là cuộc sống thường ngày sau khi cưới và có cả bánh bao nhỏ nữa! sẽ có một gia đình khách mời họ Tiêu khác, vì là hàng xóm mà! [doge]
Phiên ngoại mèo cam ()
Bãi đỗ xe lúc nào cũng có người đi ngang qua, đối với tôi mà nói thì không phải là một chỗ an toàn, mà bầu không khí ở đây cũng không tốt lắm, tôi thích nằm dài trên băng ghế đá ở chung cư phơi nắng hơn.
Nhưng để tìm một người chịu mua thức ăn cho mèo, tôi liền chịu đựng hết tất cả.
Mà chuyện lại không đơn giản như tôi tưởng tượng, vì không phải ai cũng thích mèo. Tôi đã gặp người cố ý lái xe đụng tôi, cũng đã gặp qua người giả nhân giả nghĩa dùng thức ăn dụ dỗ tôi.
Hừ, con người ngu ngốc, các người nghĩ mánh khoé đó có thể qua mắt được tôi sao? Tôi chính là con mèo cam đã trải qua sóng to gió lớn rồi đó.
Nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc tìm người tốt bụng cho mình ăn, rốt cuộc thời gian không phụ lòng tôi, tôi gặp người đàn ông ấy.
Dáng người rất cao, cũng rất đẹp trai, hay mặc âu phục sang trọng, có xe đắt tiền, lần đầu tiên tôi thấy anh thì tôi đã biết chính là anh. Nhưng đáng tiếc người đàn ông này rất lạnh lùng, anh thấy tôi nhiều lần nhưng đều im lặng lướt qua.
Nếu nhưng là một con mèo bình thường thì hẳn sẽ bỏ cuộc nhưng tôi không phải một con mèo thông thường, tôi là mèo cam đã trải qua sống to gió lớn rồi đó.
Tôi biết người đàn ông này không lạnh lùng như bề ngoài, mà bên trong rất âm áp, chỉ là rất khó phát hiện ra.
May mắn tôi là con mèo cam đã trải qua sóng to gió lớn, từ trước đến nay tôi nhìn người rất chuẩn.
Lần thứ thấy tôi, người đàn ông ấy rốt cuộc không nhịn được đành cho tôi ăn, từ lúc đó tôi biết cơ hội của mình đã đến. Trong khoảng thời gian này, tôi thường thăm dò thời gian ra ngoài và vị trí đỗ xe của anh, hôm sau tôi liền đứng trước xe anh tỏ ra vẻ đáng yêu.
Ánh mắt của người đàn ông đó lập tức thay đổi, tôi biết mình đã thành công tóm được một người Trái đất rồi.