Sau khi xe chạy đến dưới nhà Hạ Duy, Giang Chi Châu và Hạ Duy mang một chó một mèo lên lầu. trênđường gặp được hàng xóm từ trên lầu đi xuống, sau khi nhận ra Hạ Duy kinh ngạc nói: "Hạ Duy đã về rồi? Đây là... Bạn trai cháu à."
"Đúng vậy, ha ha." Hạ Duy không để ý trả lời dì đó, rồi tiếp tục đi lên lầu. Giang Chi Châu thở phào mộthơi, có thể cảm giác được anh đã bắt đầu có chút lo lắng. Hạ Duy cười cười với anh, có chút đắc ý: "Như thế nào, cuối cùng cũng thấy sợ?"
Giang Chi Châu nói: "anh có cảm giác quả nhiên là đến địa bàn của em rồi."
Nhà Hạ Duy ở tầng bảy, lúc đi tới cửa, Hạ Duy gõ cửa: "Mẹ, con đã trở về."
Bên trong rất nhanh có tiếng bước chân đi ra, cửa vừa mở ra đã thấy mẹ Hạ Duy cười tủm tỉm nhìn Hạ Duy: "đã về rồi cơ à?" Bà nói xong, ánh mắt tự nhiên mà chuyển sang Giang Chi Châu, dò xét vài lần, "Vị này là Giang tiên sinh à? Người thật còn đẹp hơn so với trên ảnh đấy."
Giang Chi Châu lễ phép đem bộ mỹ phẩm dưỡng da trong tay đưa tới: "Chào gì, cháu là Giang Chi Châu, ngài gọi cháu là Chi Châu là được ạ. Chúc dì sinh nhật vui vẻ."
"Aizzz, người đến thì tốt rồi, khách khí như vậy làm cái gì." Mẹ Hạ Duy ngoài miệng nói như vậy, còn vô cùng vui vẻ cầm lấy quà của Giang Chi Châu, "Đừng đứng ở cửa nữa, mau vào ngồi đi."
Bà vui vẻ quay người tiến vào phòng khách, trong lòng Giang Chi Châu lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Hạ Duy nhìn anh một cái, nói với anh: "nói trộm cho anh biết, mẹ của em bình thường ở nhà đều ăn mặc rất tùy tiện đấy, vậy mà hôm nay bà lại mặc bộ váy bà thích nhất, nên thật ra thì bà cũng rất lo lắng."
Giang Chi Châu cúi đầu cười một tiếng, nhìn cô nói: "Vào thôi."
Trong nhà Hạ Duy bình thường đều là mẹ nấu cơm, nhưng bởi vì hôm này là sinh nhật của bà, nên bố Hạ duy đặc biệt nhận nấu bữa cơm này. một mình ông ở trong phòng bếp bề bộn, còn ba người Hạ Duy thì an vị ở phòng khách nói chuyện phiếm.
"Con mèo này bị sao thế, tại sao hai đứa lại cạo lông nó thế này?"
Đại khái cuối cùng cũng nghe thấy có người vì mình đòi lại công bằng, mèo vàng khó được khi kêu "Meow" một tiếng. Hạ Duy nói: "Trời nóng nực, nên cạo cho lông ngắn bớt một ít."
"À." Mẹ Hạ Duy gật đầu nhẹ, lại xoa xoa đầu A Hoàng, "Hai đứa chăm sóc con chó này rất tốt đấy, lúc vừa nhặt về nhìn rất thảm hại."
Bố Hạ Duy bưng đồ ăn đi ra, cũng thuận miệng nói một câu: "Hạ Duy bình thường trong nhà lười như vậy, sao lại rảnh nuôi chó được."
Hạ Duy: "..."
Lời này ngược lại là nhắc nhở mẹ Hạ Duy: "Hai đứa công việc có lẽ đều rất bận, làm gì có thời gian chăm sóc chúng?"
Hạ Duy nói: "Sao lại không có thời gian, hai bọn con đều là ông chủ, muốn về nhà lúc nào cũng được."
Mẹ Hạ Duy cười một tiếng: "Cái cửa hàng bé tí của con mà cũng không biết xấu hổ nói là ông chủ à. Như Chi Châu có cửa hàng ăn lớn kia mới được coi là ông chủ." Bà nói xong liền nhìn về phía Giang Chi Châu, cười cười với anh, "Điều kiện của cháu dì cũng nghe Duy Duy nói không ít, điều kiện nhà dì thìcháu nhìn thấy rồi đấy, điều kiện hai gia đình khác nhau nhiều lắm, tới giờ thì chú dì cũng chưa bao giờ muốn gả Duy Duy vào nhà giàu có, đến lúc bị bắt nạt cũng không biết khóc cùng như thế nào."
Nghe xong lời này của mẹ cô, tinh thần Hạ Duy chấn động, đến rồi! Màn tra khảo kết hợp phỏng vấn của mẹ cô đến rồi!
Giang Chi Châu tựa như biết trước sẽ bị hỏi đến vấn đề này, biểu hiện lúc này cũng rất bình tĩnh: "Về vấn đề này cháu và Hạ Duy đã nói qua rồi, hơn nữa đã thống nhất với nhau, dì không cần lo lắng đâu ạ. Hơn nữa sau khi kết hôn xong, bọn cháu cũng sẽ ở riêng bên ngoài, nên cô ấy sẽ không bị ai bắt nạt."
Giờ phút này bố Hạ Duy ở bên cạnh nghe mọi người nói chuyện cả người đều chấn động: "Hai đứa đãsuy nghĩ đến chuyện kết hôn?"
Giang Chi Châu nói: "Đúng vậy, chúng cháu đã mua xong phòng ở rồi, hai ngày nữa liền chính thức bắt đầu lắp đặt nôi thất ạ."
"Cái này..." Ông chưa từng nghe Hạ duy nói qua! Chuyện kết hôn chẳng lẽ không cần hỏi qua trước người làm bố như ông à!
Mẹ Hạ Duy lườm trắng mắt: "Hai đứa nó đến tuổi này rồi, đương nhiên là kết hôn ngay đi, ông giật mình cái gì chứ?"
Bố Hạ Duy còn muốn nói nữa, mẹ Hạ Duy liền cắt ngang: "Ông vẫn nên trở lại phòng bếp đi, có phải thức ăn cháy khét rồi không?"
Bố Hạ Duy ngửi một cái, hình như là có mùi khét? Ông vội vàng quay trở về phòng bếp.
Sau khi ông đi khỏi, mẹ Hạ Duy tiếp tục nói: "Nhà dì mặc dù không phải nhà cao cửa rộng gì, nhưng Duy Duy cũng là con gái một, từ nhỏ cũng được nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên đấy, nếu như gả nó vào nhà cháu, bị oan ức gì, thì chú dì cũng không dám gả."
Giang Chi Châu cam đoan nói: "Dì yên tâm, cháu sẽ không để cho cô ấy chịu bất cứ oan ức gì, có vấn đề gì, chúng cháu cũng sẽ cùng thương lượng."
"Vậy là tốt rồi, hi vọng cháu nói được thì làm được."
Mẹ Hạ Duy tạm thời xét duyệt cho qua giai đoạn một, còn bố Hạ Duy trong phòng bếp vẫn còn băn khoăn chuyện Hạ Duy nói muốn kết hôn. Ông nuôi một đứa con gái lớn như vậy, nói lập gia đình là lập gia đình? cô dẫn Giang Chi Châu về nhà, điều kiện quả thật không tệ, nhưng cũng không phải nói lấy là có thể lấy con gái nhà ông nha? Nhớ năm đó ông lấy được mẹ Hạ Duy cũng phải vượt ngũ quan, trảm lục tướng đấy, sao có thể để cho cậu ta nhẹ nhàng qua cửa như vậy!
Đến tận lúc Giang Chi Châu tiến đến phòng bếp nhận lấy cái thìa trong tay ông.
"Chú ơi, để cháu nấu, chú nghỉ ngơi đi ạ." Ở bên ngoài mọi người đều ngửi thấy mùi cháy khét, lại để cho bố Hạ Duy tiếp tục ở phòng bếp, thì có khả năng buổi trưa mọi người không được ăn cơm.
Có người đến hỗ trợ nấu cơm, bố Hạ Duy tự nhiên là rất vui vẻ, ông giao cái thìa cho Giang Chi Châu, khoanh tay đứng bên cạnh nhìn anh xào rau.
Ông vốn cho rằng loại đàn ông cao to đẹp trai này không thích hợp ở trong phòng bếp đấy, nhưng mỗi lần Giang Chi Châu hành động giơ tay nhấc chân đều vô cùng thuần thục, chỉ cần ở phòng bếp nhỉ đơn giản này lại tạo ra cảm giác đang trong phòng bếp sang trọng của khách sạn lớn.
Nồi mới chuyển khỏi bếp, bố Hạ Duy đã cầm đũa nếm thử một miếng, mắt lập tức phát sáng: "Tay nghề rất tốt! So với mẹ Hạ Duy nấu còn ngon hơn!"
Hơn nữa vừa rồi rõ ràng ông sắp đem món ăn này xào đến mức dính hết vào nồi rồi, nhưng là bây giờ khi nếm thử... thì vị khét đã biến mất hoàn toàn, không nếm cẩn thận thì căn bản không nhận ra.
Sau đó bày tất cả lên bàn ăn, nhìn cả bàn toàn đồ ăn rất đẹp mắt.
Trong lòng Bố Hạ Duy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bất kể nói thế nào, thì sau khi con gái gả đi, ít nhất cũng được ăn ngon.
Sau khi ăn xong cơm trưa, mẹ Hạ Duy vội vàng chuẩn bị phòng cho Giang Chi Châu, trong nhà vừa vặn còn có một gian phòng trống, bình thường không dùng, hiện tại cũng để một vài thứ lẫn lộn. Bà để cho Hạ Duy và Giang Chi Châu đi chơi, thừa dịp buổi chiều thu dọn căn phòng một chút.
Giang Chi Châu không muốn để bà phải làm biệc, liền đề nghị nói: "Cháu có thể ở khách sạn, dì cũng không cần chuẩn bị phiền phức thế nữa đâu ạ."
Mẹ Hạ Duy nói: "không phiền phức không phiền phức, cháu từ nơi xa về chơi, sao lại có chuyện để cháu ngủ khách sạn được chứ. Cháu và Hạ Duy đi ra ngoài đi dạo đi, đúng rồi, trường học Hạ Duy cách nơi này cũng không xa, có thể đi đến đó xem."
Trong kế hoạch của Hạ Duy đặc biệt đem trường học loại trừ rồi, không nghĩ tới mẹ của cô một câu đãnhắc tới. Sau khi Giang Chi Châu nghe xong, cười nói: " Đúng lúc cháu cũng muốn đi thăm thoáng trường học cũ Hạ Duy một chút."
Hạ Duy: "..."
anh thật sự chỉ là muốn đi thăm trường học cũ sao?
"Vậy thì tốt, để Hạ Duy đưa cháu đi, mèo và chó cứ để lại trong nhà, dì sẽ chú ý tới."
"Vâng ạ, cám ơn dì."
Hạ Duy: "..."
Sau khi ra khỏi cửa, Giang Chi Châu vẫn lái xe. Hạ Duy ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ho một tiếng: "Trường học cũ của em không có gì đẹp để xem đâu, trường học nào mà chả giống nhau, không bằng đi nơi khác, lúc trước em đã lên kế hoạch hết rồi!”
Giang Chi Châu nói: "không sao, trước đến trường học đi dạo đã, cũng không mất bao nhiêu thời gian."
Hạ Duy: "..."
cô trầm mặc một lúc, hỏi anh: "anh cố ý đi trường học của em như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Giang Chi Châu nói: "không có gì, chỉ là muốn nhìn qua một chút chỗ em và Đào Dự cùng nhau cho mèo ăn thôi."
Hạ Duy: "..."
cô biết mà! Tuy thư tình đã sớm đã bị anh đốt cháy đến tro cũng chẳng còn, nhưng trong lòng của anhvẫn luôn nhớ kỹ chuyện này!
Hôm nay là thứ bảy, nhưng vẫn có học sinh cấp ở trên lớp, Giang Chi Châu dừng xe ở bên ngoài trường học, sánh vai cùng Hạ Duy đi vào bên trong. Bảo vệ ở cửa ra vào nhìn thấy hai người cũng hỏi mấy câu, Hạ Duy nói là học sinh cũ trở về thăm trường học, bảo vệ cũng cho bọn họ đi vào.
Sân trường cấp không lớn lắm, đặc biệt là hiện tại vừa mới đi...mà đã có cảm giác giống như đi vài bước là có thể đi từ đầu này đến đầu kia rồi: "Cảm giác thật thần kỳ, cấp hai em cũng học ở đây đấy, lúc ấy mới tiến vào trường học t, rõ ràng cảm thấy trường học rất lớn, trong lòng còn tràn đầy kính sợ, nhưng bây giờ cảm thấy trường học thật nhỏ." Hạ Duy vừa đi, vừa giảng giải cho Giang Chi Châu, "Cái chỗ này, lúc mới đầu không có rộng rãi thoáng như thế này, hai bên còn đặt rất nhiều tượng danh nhân điêu khắc, lần đầu tiên em tới đây, cảm thấy con đường này thật dài, hiện tại sửa thành quảng trường, ngược lại cảm giác nhỏ hơn rất nhiều, nhìn qua là có thể thấy cả hai đầu."
Giang Chi Châu nhìn nhìn dãy phòng học bên trái phía trước, hỏi cô: "Trước đây em học ở đây à?"
"Lúc học cấp là học ở chỗ này, còn lúc ý trường cấp hai còn chưa có sửa xong đâu." Những năm này trường học thật sự thay đổi rất nhiều, nơi duy nhất không thay đổi lại chính là là đình nghỉ chân tự học trong trường.
cô và Giang Chi Châu đi đến đình nghỉ chân tự học, trên ghế dài có không ít mèo lang thang đang nằm, Hạ Duy kinh ngạc chỉ chỉ cho anh nhìn: "Xem kìa, mèo đấy! Ha ha cái con mèo vàng kia, hình như còn mập hơn A Quất nhà chúng ta."
Giang Chi Châu gật đầu nhẹ: "Xem ra trường học của em có rất nhiều học sinh tốt bụng."
"Ha ha khẳng định là thế, chính em cũng là một cái trong số đó mà."
"Ừ, Đào Dự cũng thế."
Hạ Duy: "..."
Tại sao anh cứ nhất định phải nhắc đến Đào Dự chứ!
"Đây chính là chỗ cũ của hai người à?" Giang Chi Châu nhìn cô, "Trước đây hai người thường xuyên ở đây cùng nhau để cho mèo ăn?"
"..." Hạ Duy mấp máy môi khô khốc, chỉ vào một bé mèo đen nói, "anh nhìn kìa, bé mèo kia đang nhìn anh, mau đi xoa đầu nó đi!"
Giang Chi Châu: "..."
Tuy cảm thấy cô chuyển đề tài có chút vụng về, nhưng mà bé mèo đen cô chỉ kia đúng là đang nhìn anh. anh đi đến xoa đầu nó, mèo đen không hề sợ một chút nào, còn thoải mái mà cọ đầu vào bàn tay của anh: "Meow ~ "
Mắt Giang Chi Châu hơi lóe sáng... không được, quá đáng yêu rồi. Nếu như anh lại mang một con mèo nữa trở về, A Quất có thể cắn chết anh hay không?
"Hạ Duy? Tại sao cậu lại trở về rồi?"
Giọng nói đột nhiên truyền đến đã cắt đứt suy nghĩ của Giang Chi Châu, anh quay người lại nhìn thoáng qua, quả nhiên là bạn học cũ của Hạ Duy, Đào Dự.