Giang Chi Châu chở Hạ Duy, còn chưa tới nhà trẻ, Giang Thừa Việt đã gọi điện thoại cho anh, nói đã tìm được Mạn Mạn.
"Vừa rồi dì chăm sóc Mạn Mạn vừa gọi điện nói đã tìm thấy cô bé ở công viên gần trường học rồi."
Cuối cùng Giang Chi Châu cũng thở phào được một hơi: "Tìm được là tốt rồi, không bị thương gì chứ?"
"không, chỉ là cảm xúc hình như không được tốt. anh vừa mới gọi điện thoại, Mạn Mạn vẫn còn khóc trong điện thoại."
Giang Chi Châu nhíu nhíu mày: "Có hỏi bé tại sao lại chạy đi không?"
Giang Thừa Việt thở dài, nói: "Chưa hỏi, mới chỉ vội vàng an ủi bé thôi."
Giang Chi Châu suy nghĩ một lúc, hỏi anh: "Bây giờ tìm được Mạn Mạn rồi, vậy anh có trở về nữa không?"
"Có, anh đã ở sân bay rồi, chuẩn bị lên máy bay." Công việc ở thành phố S vẫn chưa hoàn thành, nhưng vừa rồi anh nói chuyện điện thoại với Mạn Mạn, cảm giác trạng thái tinh thần của bé không ổn định nên anh vẫn quyết định trở lại thành phố A một chuyến.
"Về nhà với Mạn Mạn mấy hôm, lần này may mắn không xảy ra chuyện gì, mong là sẽ không xảy ra mộtlần nữa."
"anh biết rồi, anh phải lên máy bay, cúp máy nhé."
"Vâng."
Hạ Duy thấy Giang Chi Châu cúp điện thoại, liền hỏi anh: "Thế nào rồi, đã tìm được Mạn Mạn rồi à?"
"Ừ, may quá, không sao cả."
"Sao cô bé lại chạy đi?"
"không biết." Giang Chi Châu nhíu mày, Mạn Mạn còn nhỏ như vậy, cha mẹ thường xuyên không ở bên cạnh trong thời gian dài, thật sự thật không tốt đối với sự phát triển của cô bé, "Đợi lát nữa trở về anhsẽ nói chuyện với cô bé."
anh quay đầu xe ở giao lộ phía trước, đi về phía chung cư. Sau khi về đến nhà anh mở máy tính lên QQ, thấy Mạn Mạn online liền gửi lời mời gọi video.
"Chú út." Mạn Mạn ôm một món đồ chơi bằng lông nhung, ngồi ở trên giường, mắt hồng hồng, nhìn như vừa mới khóc. Hạ Duy cũng đi đến, Mạn Mạn đã từng nhìn thấy cô qua camera, còn chào cô: "Thím út."
"Mạn Mạn ngoan." Giang Chi Châu như là sợ làm cô bé sợ, nhẹ giọng hỏi, " Hôm nay tại sao Mạn Mạn chạy khỏi nhà trẻ? Làm mọi người đều rấtsợ hãi."
Mạn Mạn chép miệng, nước mắt lại như sắp bắt đầu rơi: "Hôm nay cháu nhìn thấy một người rất giống với bố, cháu nghĩ rằng bố tới đón cháu..."
Trong lòng Giang Chi Châu nhói một cái, không biết phải an ủi cô bé như thế nào. Giang Mạn Mạn đáng thương nhìn anh: "Cậu út, cháu không muốn dì tới đón cháu, cháu muốn bố tới đón cơ."
"Bố cháu đang trên máy bay trở về rồi, rất nhanh là sẽ về đến nhà thôi."
"Mạn Mạn không muốn để ý tới bố nữa, bố toàn bỏ rơi Mạn Mạn thôi."
Giang Chi Châu thấy nước mắt cô bé đã tràn đầy, vội vàng an ủi cô: "Sao bố tại bỏ rơi Mạn mạn chứ, hôm nay cháu chạy ra khỏi nhà trẻ, có biết bố cháu lo lắng nhiều như thế nào không?"
Giang Mạn Mạn tủi thân mím môi, không nói gì. Giang Chi Châu lại nói: "Mạn Mạn nghe lời, hôm nào chú út đi đón cháu, nấu cho cháu các món ăn ngon nhé."
"Vâng ạ, thím út cũng đi cùng nữa, như thế có thể giả vờ là cha mẹ tới đón cháu rồi."
Giang Mạn Mạn tính trẻ con nói bừa một câu, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng đau lòng, sau khi Giang Chi Châu tắt video nói chuyện với cô bé, trong lòng vẫn cảm thấy buồn bã. anh ôm lấy Hạ Duy, vùi đầu trên vai của cô, giọng nói rầu rĩ: "Về sau nhất định anh sẽ chăm sóc con gái của chúng ta thậttốt, không bao giờ để cho nó phải đáng thương như Mạn Mạn."
"..." Hạ Duy xấu hổ, đẩy anh ra nói, "Trước hết thì anh nên chăm sóc em thật tốt trước đi, đã h rồi, em còn chưa được ăn cơm."
Giang Chi Châu cười một tiếng rồi tới phòng bếp nấu cơm tối. Hạ Duy ở phòng khách trêu chọc A Hoàng với A Quất một lúc, nhớ tới hôm nay còn chưa luyện thư pháp, liền bắt đầu luyện tập viết chữ bằng bút lông.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ hình ảnh ] mỗi ngày đều học, thầy giáo dạy lúc viết chữ to lúc viết chữ nhỏ, quả nhiên rất hiệu quả
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: đúng là đã tốt hơn trước nhiều [ nhìn lén ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: thật hâm mộ cậu có thể rảnh rỗi như vậy
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Giang tiên sinh nấu cơm tối ở phòng bếp, tớ chỉ cần luyện chữ và trêu chọc chó mèo là được rồi
Cháo Bát Bảo nữ hiệp:... Thương Siêu Gầy quá, rõ ràng là có người ở tầng trên mà tại sao lại được xuống tầng dưới liên tục.
không gầy mười cân không đổi tên: tớ chuẩn bị buổi tối hôm nay mười giờ đi dép lê rồi nhảy ở tầng trên(xx)
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:...
cô cảm thấy Giang tiên sinh thật đáng thương.
Năm nay mười tám hỏi tuổi lại muốn tự sát: cậu coi chừng Giang tiên sinh gọi điện thoại báo cảnh sát đấy, tớ nói thật đấy.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ha ha ha ha ha ha ha, Hạ Duy rất có kinh nghiệm.
không gầy mười cân không đổi tên: các cậu định lúc nào dọn nhà? Cuối cùng thì phiền phức cũng biến mất rồi.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: hôm nay vừa đi xem phòng ở, khá ổn. Hai ngày nữa sẽ giao tiền.
Giang Chi Châu đúng là nhanh chóng giao tiền đặt cọc mua phòng ở, Hạ Duy cũng đi cùng, sau khi làm xong tất cả thủ tục sở hữu, Giang Chi Châu chở cô về hướng nhà trẻ: "Hôm nay đã hẹn với Mạn Mạn điđón bé tan học."
"Vâng." Hạ Duy nhẹ gật đầu, hỏi anh, "Bố Mạn Mạn lại đi rồi à?"
"Ừ, hôm nay lên máy bay."
Hạ Duy nhíu mày: "Vội như vậy à, có công việc gì quan trọng hơn con gái của mình chứ."
Giang Chi Châu nói: "Nghe nói anh ấy bị ông nội mắng một trận, nhưng lúc anh đi thành phố S có nghe nói bác cả còn có con riêng ở bên ngoài, chắc anh ấy cũng lo lắng về chuyện này.”
Hạ Duy kinh ngạc há hốc miệng, con riêng, quả thật là phù hợp với nhà giàu.
"Đúng rồi." Giang Chi Châu nghiêng đầu nhìn nhìn Hạ duy ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, "Sau khi đón Mạn Mạn sẽ đến chỗ bố mẹ anh ăn cơm."
Hạ Duy: "..."
Chuyện thế này anh phải nói sớm hơn chứ!
"Tại sao đến giờ anh mới nói, em còn chưa chuẩn bị gì!" Hạ Duy lập tức lấy đồ trang điểm ra, bắt đầu trang điểm thêm, "Xong rồi, hôm nay em còn không gội đầu! Váy cũng là váy cũ!"
Giang Chi Châu nhìn dáng vẻ gấp gáp lo lắng của cô, không nhịn được cười ra tiếng: "Em đừng lo lắng, ăn một bữa cơm rau dưa, chỉ có ba mẹ anh thêm Mạn Mạn nữa thôi. Chuyện Mạn Mạn chạy mất, mọi người trong nhà họ Giang đều biết rồi, bố anh đặc biệt bảo anh đưa Mạn Mạn đến, nói là sẽ nấu mấy món ngon cho cô bé."
"Vậy anh cũng phải nói trước với em, em còn chưa chuẩn bị cái gì!"
"không cần chuẩn bị gì, chỉ là một bữa cơm bình thường, anh sợ em lo lắng quá nên mới không nói cho em biết."
Hạ Duy bất đắc dĩ, bây giờ nói cho cô biết thì cô cũng vẫn rất lo lắng... không, là càng lo lắng hơn.
Rất nhanh xe đã chạy đến cửa ra vào nhà trẻ, lúc này nhà trẻ còn chưa tan học, nhưng ở cửa ra vào đãcó không ít bố mẹ của em bé đứng đợi. Giang Chi Châu tìm một vị trí đỗ xe, cùng Hạ Duy chờ ở cửa.
Hạ Duy nhìn một vòng xe ở xung quanh, nói: "Tất cả đều là xe tốt, quả nhiên là nhà trẻ của nhà giàu."
Giang Chi Châu cười nói: "Nhà trẻ này là anh họ cả của anh ngàn chọn vạn tuyển đấy, có lẽ cũng khôngtệ lắm, sau này con chúng ta cũng học ở đây nhỉ?"
"... anh nghĩ quá xa rồi đấy."
"anh là người luôn suy nghĩ đến tương lai mà." anh đang nói, tiếng chuông nhà trẻ đã vang lên rồi, "Tan học rồi, em chờ ở đây nhé, anh vào đón Mạn Mạn ra."
Hạ Duy nghĩ nghĩ, nói: "Em với anh cùng đi chứ, lần trước không phải Mạn Mạn nói muốn bố mẹ cùng điđón bé sao?"
Giang Chi Châu cười cười không lên tiếng, kéo tay cô đi vào trong. Giang Mạn Mạn đang xếp hàng trong đội ngũ liếc mắt liền nhìn thấy Giang Chi Châu liền lập tức chạy ra hướng của anh, lại bị cô giáo nhanh tay ngăn cản. Bà cố nội này, nếu lại chạy mất không thấy đây nữa thì chén cơm của cô ấy khó mà giữ được nữa rồi.
"Mạn Mạn, làm sao vậy?" cô giáo ngồi xổm xuống, cười hỏi Mạn Mạn. Giang Mạn Mạn chỉ chỉ về hướng Giang Chi Châu và Hạ Duy đang tới, nói với cô giáo: "Chú út và thím út tới đón con rồi."
"Mạn Mạn." Giang Chi Châu cũng nhìn thấy cô bé, cười cười gọi một tiếng. cô giáo thấy thế cũng khôngngăn bé lại nữa: "Vậy tạm biệt Mạn Mạn nhé, ngày mai nhớ rõ đúng giờ đến trường học nhé."
"Vâng, tạm biệt cô giáo." Giang Mạn Mạn nói xong liền nhào vào trong lòng Giang Chi Châu, "Chú út."
"Mạn Mạn ngoan." Giang Chi Châu ôm cô bé rồi chuyển hướng về phía Hạ Duy, "Có nhận ra chị này không?"
"Có ạ, là thím út." Giang Mạn Mạn hé miệng cười lộ ra một khoảng trống chỗ răng cửa, "Cháu chào thím út."
" Mạn Mạn ngoan." Hạ Duy có hơi không kiềm chế được, Mạn Mạn thật sự rất đáng yêu, sau này con gáicủa cô cũng sẽ đáng yêu như thế!
"Thím út còn xinh đẹp hơn trong video."
"Mạn Mạn xinh hơn trong video!"
Thấy hai “cô bé” đã bắt đầu khen nhợi nhau, Giang Chi Châu bèn ôm Mạn Mạn đi ra ngoài: "đi về trước đã, Mạn Mạn có đói bụng không?"
"Có ạ!"
trên đường Hạ Duy lấy điện thoại chụp một cái ảnh cả ba người họ, sau đó gửi đến nhóm bạn thân.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: giả vờ là một nhà ba người
Cháo Bát Bảo nữ hiệp:...
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: hai người kiếm được cô bé đáng yêu thế này ở đâu vậy!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: cháu gái của Giang Chi Châu, tới đón cô bé tan học
không gầy mười cân không đổi tên:... Hai người còn chưa được hưởng thụ cảm giác sống chung sau hôn nhân đã hưởng thụ cảm giác làm ba mẹ à?
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: bạn nhỏ thật đáng yêu! [ đáng yêu ]
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ha hả
cô cầm điện thoại nói với Giang Chi Châu lái xe phía trước: "Em vừa mới gửi ảnh chúng ta và Mạn Mạn đến nhóm bạn thân, các cậu ấy đều nói rất đáng yêu."
Giang Chi Châu cười cười, nói: "Tranh thủ thời gian sinh một bé cưng, cũng không cần mượn bé cưng nhà người ta để khoe khoang nữa."
Hạ Duy: "..."
nói hay lắm, cứ như nói muốn sinh là có thể sinh được ngay ý!
không ngờ Giang Mạn Mạn cũng ở bên cạnh nói: "Thím út nhanh giúp chú út sinh một bé cưng thì sẽ có người chơi với Mạn Mạn."
Hạ Duy: "..."
không hổ là cháu gái ruột của Giang Chi Châu.
Bởi vì mang theo tiểu thiên sứ Giang Mạn Mạn này ở bên cạnh, Hạ Duy gần như đã quên bọn họ đangđến nhà cha mẹ Giang Chi Châu, đến lúc xe chạy đến một khu chung cư xa lạ thì cô mới đột nhiên nhớ ra chuyện này.
"Thím út làm sao vậy?" Giang Mạn Mạn nhìn vẻ mặt Hạ Duy trở nên cứng ngắc, nghi hoặc hỏi Giang Chi Châu. Giang Chi Châu nhìn thoáng qua Hạ Duy, cười ôm Giang Mạn Mạn ra khỏi xe: "Thím út của cháu sợ gặp ông ba và bà ba."
Giang Mạn Mạn nghi hoặc mở to hai mắt: "Tại sao phải sợ ông bà? Ông ba và bà ba không hề đáng sợ một chút nào, bà nội còn khó tính hơn nhiều."
Giang Chi Châu gật đầu đồng ý: "Mạn Mạn nói không sai, lá gan của thím út quá nhỏ."
Hạ Duy: "..."
anh cứ tiếp tục chém gió đi! Đến lúc đưa anh về gặp cha mẹ em, xem anh còn có tỏ vẻ trâu bò như vậy không!