Hạ Duy câm nín không biết nên nói gì.
Chẳng lẽ ước mơ còn bé của Giang tiên sinh là trở thành một giáo viên dạy ngữ văn à?
Giang Chi Châu cởi tạp dề trên người ra rồi nói với Hạ Duy: “anh về đây, em viết xong thì đến tìm anh.”
“..... Biết rồi, thầy Giang.”
Giang Chi Châu đưa mắt liếc cô một rồi quay người đi. Hạ Duy ngơ ngác đứng đó, nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi lấy một cuốn sổ và một cây bút từ trong ngăn kéo.
Hạ Duy cầm bút và sổ đến ngồi ở phòng khách, sau đó bắt đầu quá trình nặn chất xám. phút sau, côbực bội vò tóc. Cảm giác này y như lúc không viết được chữ nào trong kỳ thi đại học môn ngữ văn vậy!
nói cho cùng thì sao cô phải viết thư tình cho anh chứ? Còn phải dùng phép bài tỉ() nữa sao? Có cần dùng tên của danh nhân để làm dẫn chứng không đây?
()Phép bài tỉ: là một phương pháp tu từ, dùng các song song ( từ ba câu trở lên) hoặc các đoạn song song (có từ đoạn trở lên) có ý nghĩa, kết cấu, cụm từ chủ vị gần giống hoặc giống nhau để tăng cường hiệu quả của từ ngữ.
không viết nữa!
Hạ Duy rất có khí thế đặt bút xuống, đóng sổ tay lại.
cô tức giận ôm chân dựa vào ghế salon, tầm một phút sau cô mới để ý căn phòng đã được dọn dẹp mộtnửa, nếu chỉ dựa vào mình cô thì không thể dọn dẹp hết vào hôm nay, còn A Hoàng nữa, nó đang ở dưới lầu, Giang Chi Châu sẽ không giận cá chém thớt nó chứ?
..... Càng nghĩ càng lo lắng.
Vì Sấu Sấu và A Hoàng... cô vẫn nên chịu nhục một chút viết cho xong!
Hạ Duy cầm bút lên, lập tức ý tưởng tuôn ra như nước chảy ——
Giang tiên sinh em thích anh. ^o^
Em thích món cơm chiên trứng của anh làm. ^o^
Em thích món cá bột chiên của anh làm. ^o^
Em thích món sườn xào chua ngọt của anh làm. ^o^
Em thích món trứng đặc sắc của anh làm. ^o^
Em thích món thịt bò hầm của anh. ^o^
Em thích món củ sen nhồi cơm của anh. ^o^
Tất cả các món anh của anh làm, em đều thích hết. ^o^
Từ khi quen anh, mỗi ngày em có thể ăn đến ba bát cơm. ^o^
Hạ Duy viết xong thì đọc lại tác phẩm của mình một lượt, cảm thấy văn phong đơn giản nhưng lại hoàn hảo! không chỉ ngôn ngữ trôi chảy mà còn dạt dào tình cảm chân thành tha thiết, hơn nữa cô dùng tận phép bài tỉ, gấp đôi nội dung bức thư năm đó viết cho Đào Dự.
cô vui vẻ cầm bức thư tình này xuống lầu dưới tìm Giang tiên sinh.
Hạ Duy hồi hộp nhấn chuông cửa nhà . cô vô thức hắng giọng một tiếng, sửa sang đầu tóc lại.
không bao lâu sau Giang Chi Châu liền mở cửa cho cô, anh đưa mắt nhìn cô, không lên tiếng nói gì. Hạ Duy cười nịnh nọt với anh, hai tay dâng tác phẩm vừa viết xong cho anh xem: “Giang tiên sinh, em viết xong rồi nè!”
Giang Chi Châu nhìn cuốn sổ trong tay cô, đầu mày hơi nhíu lại: “Nhanh như vậy sao?”
“Đúng rồi! Vì tình cảm của em dành cho anh không cần suy nghĩ dài dòng.”
Giang Chi Châu: “.........”
Dù anh thấy cuốn sổ này không đẹp bằng bức thư màu hồng nhưng vẫn miễn cưỡng nhận lấy: “anhxem trước đã.”
anh mở cuốn sổ ra xem.
Đọc từng dòng chữ một, đầu mày của anh lại càng nhíu chặt hơn. giây sau, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, sắc mặt rất khó coi: “Em gọi thứ này là thư tình sao?”
Nếu không phải anh đã vứt hết các thư tình nhận được thì anh thật muốn lấy ra cho cô học hỏi.
“Đúng vậy, tình cảm chân thành tha thiết như vậy thì đương nhiên là thư tình rồi. Hơn nữa em còn dựa theo yêu cầu của anh, dùng gấp đôi phép bài tỉ đó! Ngay cả icon mỉm cười cũng từ ngậm miệng cười thành hé miệng cười!”
Giang Chi Châu: “...........”
anh im lặng nhìn icon ^o^ một lúc rồi mới nói với Hạ Duy: “Há miệng to như vậy chẳng qua là đói bụng rồi muốn ăn gì đó thôi."
Hạ Duy: “..........”
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, Giang Chi Châu mới lên tiếng: “Bức thư tình em viết cho Đào Dự đâu rồi?”
“Ở nhà em, sao thế?”
Giang Chi Châu thay dép lê, thuận tiện đóng cửa lại: “Xử lý nó.”
Hạ Duy: “..........”
Giang Chi Châu lên nhà cô lần nữa, anh ném bức thư tình vào một chậu hoa trống và châm một mồi lửa.
Hạ Duy: “.........”
Bức thư tình nho nhỏ nhanh chóng bị cháy rụi, sau đó Giang Chi Châu trút hết tàn tro vào bồn cầu rồi xả nước trôi sạch sẽ.
“Được rồi.” Giải quyết xong chuyện thư tình, tâm trạng của Giang Chi Châu bỗng tốt hơn nhiều.
Hạ Duy luôn giữ vẻ mặt ‘anh vui là được’ từ suốt buổi đến giờ, nhưng nhìn Giang Chi Châu tử hình bức thư tình đó, trong lòng cô như trút được gánh nặng. cô không nghĩ bức thư tình này sẽ bị Giang Chi Châu nhìn thấy, nếu cô biết sẽ có cảnh tượng như bây giờ thì cô cũng đốt rụi nó từ lâu rồi.
“Giang....” Hạ Duy vừa mở miệng thì Giang Chi Châu bỗng kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
Hạ Duy sững sờ vài giây, nụ hôn của Giang Chi Châu không còn dịu dàng như những lần trước, thậm chí anh còn kịch liệt cạy mở miệng cô, tấn công đầu lưỡi và mỗi một ngóc ngách trong khoang miệng cô.
Nhịp tim của Hạ Duy lại đập loạn xạ, cô cảm thấy không thể thở nổi, như sắp chết ngạt trong nụ hôn này. cô vô thức khẽ đẩy vai anh một cái, Giang Chi Châu lại hôn một lúc nữa mới buông cô ra.
Hai người thở hổn hển, Giang Chi Châu hôn xong thì ôm cô vào lòng, hô hấp vẫn chưa bình thường lại: “Bây giờ em còn cảm giác với Đào Dự không?”
Hạ Duy thở hổn hển trả lời anh: “không còn nữa, nhưng mà....”
Giang Chi Châu nghe đến chữ ‘nhưng mà’ liền cau chặt mày hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà lần sau có thể đừng hôn nhau ở phòng tắm không?”
Giang Chi Châu: “...........”
Đến lúc hô hấp của hai người bình thường lại, Giang Chi Châu mới buông cô ra, nhìn cô nói: “Em nóibức thư tình đó bị Điền Điềm giấu nên Đào Dự chưa từng nhận được đúng không?”
Hạ Duy gật đầu: “Đúng rồi.”
Giang Chi Châu nói: “Dù anh không biết Điền Điềm giấu bức thư này vì lý do gì nhưng anh vẫn nên cảm ơn cô ấy. Em hẹn cô ấy lúc nào để anh mời ăn cơm đi.”
Hạ Duy: “............”
Giang Chi Châu lại mang tạp dề bắt đầu công việc tổng vệ sinh căn hộ, Hạ Duy lấy điện thoại nhắn tin cho Điền Điềm: “Giang tiên sinh bảo muốn mời cậu đi ăn....”
Tiểu Điềm Điềm vô địch: không phải nói đợi Bát Bảo và Sấu Sấu về mới mời cơm sao?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: không phải chuyện đó, anh ấy muốn mời một mình cậu ăn thôi.....
Tiểu Điềm Điềm vô địch: .... Tại sao ( ⊙ o ⊙)!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: anh ấy phát hiện bức thư tình mình viết cho Đào Dự rồi, nên muốn cảm ơn cậu năm đó đã giấu bức thư đi.
Tiểu Điềm Điềm vô địch: ........
Tiểu Điềm Điềm vô địch: Bây giờ cậu vẫn ổn chứ?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Vừa mới bị Giang tiên sinh phạt phải viết lại một bức thư tình cho anh ấy đây.
Tiểu Điềm Điềm vô địch: Ha ha ha ha
Tiểu Điềm Điềm vô địch: Giang tiên sinh mời đi ăn, dù trốn việc mình cũng phải đi, hai người hẹn thời gian địa điểm đi.
Hạ Duy: “........”
“Điền Điềm bảo lúc nào cũng được, anh xem anh có bận gì không?!” Hạ Duy ngẩng đầu nói với Giang Chi Châu rồi cũng đứng dậy dọn dẹp.
Giang Chi Châu gật đầu: “Vậy hai ngày sau đi, để anh đặt chỗ rồi báo cho em.”
“Được.”
Hai người dọn dẹp miệt mài cả một buổi trưa cũng tạm xem như là xong, các thùng đồ của Hạ Duy còn nằm ngả nghiêng trên sàn, cô lười biếng dọn nữa nên bỏ đó đi xuống nhà Giang tiên sinh để ăn cơm.
A Hoàng thấy cô liền vẫy đuôi chạy tới, Hạ Duy vuốt lông nó, hỏi: “Giang tiên sinh có bắt nạt em lúc chị không ở đây không?”
“Gâu!” A Hoàng vẫn vui mừng nhìn cô, còn ngoắt ngoắt cái đuôi.
“..... Chị biết em muốn đi dạo buổi chiều, nhưng hôm nay mệt quá rồi, sáng mai chị dắt em đi nhé?!”
Giống như nghe hiểu cô nói gì, A Hoàng không còn vẫy đuôi nhiệt tình nữa.
Giang Chi Châu ở phòng bếp làm bữa tối, Hạ Duy ở phòng khách chơi với A Quất và A Hoàng. cô có thể dỗ dành A Hoàng nhưng A Quất thì không có ý định nể mặt cô chút nào.
không biết nó phải cần bao nhiêu ngày nữa mới chấp nhận được sự thật này.
Giang Chi Châu bê món ăn từ phòng bếp ra bàn, thấy cô vẫn ngồi phòng khách trêu chọc A Quất nên lên tiếng nhắc nhở: “đi rửa tay ăn cơm đi.”
“Vâng ạ.” Hạ Duy không trêu chọc A Quất nữa, đi rửa tay rồi bước ra nói với Giang Chi Châu: “anh xem A Quất còn định giận dỗi bao lâu nữa? Hơn một tuần rồi, nó có bị trầm cảm không?”
“........ Để mai anh làm cho nó món cá ăn, chắc từ từ cũng sẽ ổn thôi.” thật ra anh cũng hơi lo lắng A Quất có bịtrầm cảm thật không, thế nên xem ra chỉ dành đồ ăn để dụ nó.
Cơm nước xong, Hạ Duy bỏ chén bát vào máy rửa bát, thế là hoàn thành xong công việc rửa chén. cônhìn Giang Chi Châu đang chơi với A Quất và A Hoàng ở phòng khách, nghĩ ngợi một chốc rồi nói với anh: “Hay chúng ta xem một bộ phim đi, hôm nay mệt mỏi như vậy nên thư giãn một chút.”
“Ừ.” Giang Chi Châu nhìn cô, “Em muốn xem gì?”
“Hừm...” cô muốn trả lời là phim của Mạc Trăn nhưng sợ Giang Chi Châu giận dỗi như lần trước nên đáp: “anh muốn xem gì thì xem đó, đừng xem phim hoạt hình là được rồi.”
Cuối cùng Giang Chi Châu chọn một bộ phim cũ của Pháp để xem, dù Hạ Duy không thích loại hình ảnh cũ thế này nhưng buổi tối làm ổ trên ghế sofa xem phim cũng rất thoải mái.
cô ôm gối dựa vào vai Giang Chi Châu, nhìn cảnh phim đen trắng trước mặt. A Quất và A Hoàng đều nằm bò dưới chân ghê, bầu không khí trong phòng chợt yên lặng đến bất ngờ. Ánh đèn trong phòng chỉnh hơi tối, Hạ Duy vươn tay lấy một miếng khoai tây chiên khẽ cắn, âm thanh răng rắc vang cả căn phòng.
Ôi chao, bầu không khí bây giờ thật thoải mái, cảm giác mệt nhọc cả ngày đều dịu đi không ít.
cô nghiêng đầu nhìn Giang Chi Châu, liền phát hiện... anh đã thiếp đi từ lúc nào.
Hạ Duy: “..........”
rõ ràng là anh muốn xem loại phim này, sao anh lại thiếp mất thế này...
Hạ Duy nhìn chằm chằm vào gò má của anh một lúc mới khẽ bật cười. cô điều chỉnh tư thế của Giang Chi Châu cho anh ngủ thoải mái hơn rồi sau đó dùng ngón trỏ chọc lên mặt anh.
Giang tiên sinh là đàn ông mà sao làn da đẹp như vậy chứ, khá mịn màng và đàn hồi, nhưng khiến người khác ganh tỵ nhất chính là lông mi của anh, dài cong vút đến bất ngờ.
Giang Chi Châu hoàn toàn không phát hiện ra mấy hành động nhỏ của Hạ Duy, vẫn ngủ say như thường. Hạ Duy chớp chớp mắt, lén hôn lên gương mặt anh một cái.
Hôm nay Giang tiên sinh đã vất vả rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt.
cô đỡ Giang Chi Châu nằm xuống sofa, rón rén tắt TV rồi tìm một chiếc chăn mỏng đắp lên cho anh.
“A Hoàng, chúng ta về thôi.” cô khẽ thì thầm với A Hoàng.
A Hoàng vẫy vẫy đuôi với cô tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc Hạ Duy ôm nó định đi về thì thoáng thấy bức thư tình hôm nay cô đã viết cho Giang Chi Châu.
Cuốn sổ ấy mở ra đúng ngay trang ấy, nằm ngay ngắn trên khay trà ở phòng khách.
Hạ Duy nhìn về phía anh một hồi mới bước tới, cầm bút lên bổ sung thêm hai câu.